Một chậu nước đổ xuống khiến thân thể thiếu niên run rẩy, cậu co quắp người lại tỏ vẻ đau đớn, cả người yếu ớt vô lực do tác dụng của thuốc vẫn chưa hết.
Hạ Dương “ưm” một tiếng, hai hàng mi của cậu như bị dán keo dán sắt, không thể nào mở lên được dù đã cố hết sức. Xung quanh cậu bây giờ chỉ toàn là một màu đen như mực.
Lúc này chợt có vài âm thanh vang lên.
“Mày cẩn thận chứ, hư đồ của ông chủ là bị giết chết bây giờ.”
“Tao quên, cũng chỉ là một tiểu bạch kiểm mà thôi, ra đường kiếm mấy hồi.”
“Họ Tề này là bảo bối nâng trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan của bác sĩ Tần, có một không hai trên đời, mày mà làm nó bị thương thì coi chừng bác sĩ xử mày.”
Nghe đến đó tên kia liền sợ vỡ mật. Gã ngay lập tức cẩn thận từng li từng tí gỡ bao trùm đầu ra khỏi người Hạ Dương, ngay khi nhìn thấy cậu, gã liền huýt sáo hai tiếng.
“Chậc chậc đúng là hàng ngon, nhìn làn da và gương mặt này đi. Bảo sao ông chủ không mê. Con nuôi của Tề gia mà có giá quá, được cả ba người đàn ông quyền lực theo đuổi, vậy mà còn không biết ngoan ngoãn dạng chân ra hưởng thụ, cứ thích làm giá chảnh chọe để rồi bây giờ chịu khổ.”
“Các người… đang… nói cái gì vậy?” Vì bị trùm bao tải, sau một chuyến hành trình dài bị đưa đến đây thế nên Hạ Dương vô cùng khát nước, cậu liếm đôi môi khô khốc của mình, không thể tin vào tai những gì mình đang nghe thấy: “Các người định bắt ai cơ?”
Một tên trong số đó thấy cậu cực kỳ chướng mắt, đang định đá cậu một cái thì lại sợ tội mà rén, đứng đó hừ lạnh ra vẻ: “Còn bày đặt ngây thơ. Bác sĩ Tần đã ra lệnh phải bắt cho bằng được con nuôi Tề gia, mày đừng có giả vờ nữa Tề Bạch Ân.”1
Tề Bạch Ân?
Đến lúc này Hạ Dương mới hiểu, hóa ra bọn họ bắt nhầm người.
Tần Doanh là tra công thứ ba trong nguyên tác, cũng là người nhiều thủ đoạn, quỷ kế đa đoan nhất trong số ba tên tra công. Nước Nhật cũng có thể coi là địa bàn của Tần Doanh khi anh ta có quan hệ họ hàng gần với một băng đảng yakuza khét tiếng. Thế cho nên việc Tần Doanh bắt cóc Tề Bạch Ân cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng Hạ Dương không biết vì sao sự tình lại thành ra thế này. Người của Tần Doanh bắt nhầm cậu thành Tề Bạch Ân. Một người cẩn thận tỉ mỉ như Tần Doanh mà cũng có lúc sai lầm khiến Hạ Dương cảm thấy cực kỳ bất an.
Cậu lo cho Tề Bạch Ân, chẳng biết bây giờ hắn như thế nào, có ổn không nữa.
******
Trái ngược lại với sự lo lắng của Hạ Dương, Tề Bạch Ân vô cùng ổn.
Chỉ là thể xác thì lành lặn, nhưng tâm hồn thì lại đóng băng, bởi mặt trời nhỏ sưởi ấm trái tim hắn đã bị bắt đi mất tiêu rồi.
Trong một góc hẻm nhỏ ở khu vui chơi Tokyo Disneyland, trời tối buông xuống, trăng đêm nay tròn và sáng vành vạnh, phía ngoài kia là muôn vàn ánh đèn lấp lánh, nhưng nơi đây chỉ có bóng tối và máu, còn cả những tiếng la hét rên la vì đau đớn nữa.
Tề Bạch Ân như một vị tướng lĩnh tài ba, một mình đối chọi với hơn mười người. Cả người hắn tỏa ra sát khí như muốn diệt trừ tất cả, đôi mắt đỏ lạnh lẽo càng thêm sẫm màu hơn, cả con ngươi như chìm trong sắc đỏ của máu. Hắn đứng trên cơ thể của những kẻ thua cuộc, nắm đấm dính máu của kẻ thù, bàn tay thon dài mà hữu lực vươn ra nắm lấy cổ áo của một tên trong số đó.
“Hạ Dương đang ở đâu?”
Lúc đầu tên đó còn mạnh mẽ lắm, nhưng vì sợ nắm đấm của Tề Bạch Ân thế nên gã chỉ đầy nói: “Mày nói nhăng nói cụi gì vậy? Chẳng phải mày chính là Hạ Dương hay sao?”
Mày kiếm của hắn nhíu lại như hiểu ra điều gì đó.
Hắn móc ra một xấp yên Nhật quăng thẳng vào mặt tên yakuza: “Nói đi rồi số tiền này sẽ là của mày.”
Thấy tiền là yakuza mắt sáng như sao, Không do dự liền khai hết sạch.1
“Chúng tôi chỉ làm theo lệnh mà thôi. Hôm nọ cấp trên đưa xuống bức ảnh chụp hai cậu, bác sĩ Tần đã bảo phải đánh tàn phế một người, còn cậu Tề thì bắt sống về để ấy ấy.”
Tề Bạch Ân nhíu mày, hắn đã hiểu được nguyên do.
Tần Doanh muốn bắt hắn về giam cầm, nhưng trong mấy ngày qua anh ta cũng được biết sự cưng chiều của Tề Bạch Ân dành cho Hạ Dương nên trở nên ghen tị với cậu. Vì thế cho nên chỉ cần không chú ý là anh sẽ bắt đi hai người, bắt Hạ Dương đi để đánh đập khiến cậu tàn phế. Nhưng con người nào cũng sẽ có lúc không cẩn thận, chính vì không cẩn thận như vậy nên các đường nét mới bị lẫn lộn, kết quả là bắt nhầm người.
Nhưng như vậy cũng tốt, nếu Hạ Dương là người bị bắt ở đây thì cậu sẽ không thể chống trả được. Thật may, hắn mới là người bị bắt. Những tên tôm tép này không cần phải bận tâm quá nhiều, vài đòn thôi là sẽ không thể nhúc nhích được nữa.
Dám động đến bảo bối của hắn, thật đáng chết!