Siêu Cường nhìn Người Hầu, càng nhìn càng mê đắm cậu.
Vốn dĩ gã chỉ là một gia nhân, chẳng dám trèo cao, nay một vị công tử như Người Hầu lại bị hại thành ra như vậy, khiến gã vừa thương lại vừa muốn kết bạn.
Những người quen với gã đều biết gã là gay. Vì thế mọi người luôn ghê tởm và tránh xa gã. Nay gã muốn thử tiếp cận với Người Hầu, chỉ vì cậu quá đỗi xinh đẹp.
Luôn đi theo quan sát Người Hầu từ xa nên gã biết cậu bị bỏ đói, chỉ được uống nước dơ. Sợ cơ thể nhỏ bé ấy sẽ không chịu nổi thế nên gã đã cắt khẩu phần ăn của mình để đưa cho cậu.
“Cậu mau ăn đi.” Gã nói.
Người Hầu thấy vậy cũng không khách khí nữa, cậu ăn một ngụm hết cái bánh. Có lẽ vì quá đói nên có mấy miếng thậm chí cậu còn nuốt trọng chứ không thèm nhai. Ăn xong Người Hầu cảm thấy khô rang cả cổ, Siêu Cường bên cạnh biết được điều đó nên đã sớm chuẩn bị một bình nước mới toanh, âm ấm đưa cho cậu. Người Hầu uống ực một phát hết sạch sẽ.
Ăn uống tạm gọi là no bụng, Người Hầu không chút keo kiệt cười với Siêu Cường một cái, coi như thay lời cảm ơn.
Gương mặt xinh đẹp như thế, tuy lấm lem nhưng khi cười lên cũng khiến người khác tê rần cả người. Siêu Cường mặt đỏ tía tai, cảm thán trước vẻ đẹp của Người Hầu.
Trong lúc hai người đang cười cười nói nói dưới này thì mọi chuyện đều lọt vào trong tầm mắt của người trên kia. Tần Doanh thông qua cửa sổ sát đất thấy hết được mọi chuyện.
Lúc nãy mới tắm xong, anh đã ngồi thư giãn và uống một ly rượu vang đắt tiền, rượu vừa vào thì cảm giác bức bối do Hạ Dương gây ra cũng biến mất theo. Nhưng khi vừa nhìn thấy cảnh này thì cái thứ cảm giác chết tiệt ấy lại tiếp tục trỗi qua. Khiến cả người anh khó chịu.
Chết tiệt, sao lại cười tươi với người khác như thế?
Lại còn là cười với một kẻ thấp hèn!!
Cậu ta thực sự là người mà Tiểu Ân yêu thương sao?
Cười xinh đẹp như thế là để cho ai coi?
Tần Doanh lập tức gọi trợ lý: “Duệ Tần.”
Duệ Tần là tên của trợ lý, vừa nghe gọi thì anh lập tức xuất hiện: “Ngài gọi tôi có chuyện gì không?”
“Đuổi việc người kia cho tôi, ngay lập tức.” Tần Doanh chỉ vào Siêu Cường.
Vừa nhìn một cái Duệ Tần đã hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thân là một trợ lý tốt, anh không hỏi bất kì điều gì cả, chỉ nhận lệnh rồi làm cho thật tốt.
Duệ Tần vừa đi thì Tần Doanh cũng khoác thêm áo choàng vào, gương mặt tràn đầy tức giận đi xuống dưới vườn.
Lần đầu tiên anh cảm thấy quãng đường từ phòng mình xuống tới vườn lại xa như vậy.
Cách một khoảng rất xa anh vẫn còn thấy đôi cẩu nam nam kia đang nói chuyện vui vẻ với nhau. Thật tức chết anh, cái tên Hạ Dương đó hết quyến rũ Tề Bạch Ân rồi bây giờ đến cả một người hầu cũng dám ve vãn, quả là lẳng lơ.
“Hai người đang làm cái gì?”
Siêu Cường nghe thấy âm thanh này liền cảm thấy sợ hãi. Còn Người Hầu thì sướng rơn cả người, vì đây là âm thanh của người cậu “thương”.
“Chủ nhân.” Người Hầu vui vẻ đứng dậy, muốn chạy đến nhào vào lòng anh nhưng lại sợ anh chê mình ghê tởm, vì thế cậu lùi lại phía sau, càng lùi thì càng đến gần chỗ Siêu Cường.
Tần Doanh thấy hành động né tránh mình, lại dựa vào lòng người khác của Hạ Dương thì tức điên lên. Máu nóng dồn lên não khiến anh vứt bỏ luôn cái suy nghĩ hành hạ Hạ Dương.
Chết tiệt, vậy mà dám né tránh anh!
Không nghĩ ngợi nhiều, Tần Doanh ngay lập tức vươn tay kéo Hạ Dương lại gần mình. Nhìn thấy vẻ mặt cậu ngạc nhiên, anh bỗng chốc nguôi giận. Như một quả bóng bị chọc lủng, chỉ trong giây lát đã xẹp xuống.
Anh kéo Hạ Dương ra phía sau mình. Dùng ánh mắt chán ghét nhìn Siêu Cường: “Còn không mau cút.”
Phận làm gia nhân đương nhiên sợ hãi chủ của mình, Siêu Cường đã từng nghe vô số câu chuyện về Tần Doanh. Một ông chủ, một vị bác sĩ cực kỳ điên rồ. Nay anh lại quát gã như vậy khiến gã vô cùng sợ hãi. Nhanh chóng co giò lên cổ chạy biến.
Người Hầu không quan tâm lắm chuyện gã ta chạy đi. Thứ mà cậu nghĩ đến chính là Tần Doanh đang chắn phía trước mình.
Đây là lần đầu tiên chủ nhân gần cậu đến thế…
Sau khi đuổi được kỳ đà cản mũi, Tần Doanh hầm hầm quay sang Hạ Dương. Vốn muốn mắng cậu nhưng khi nhìn đến gương mặt ngây ngô ấy, anh không thể nào buông lời được.
Tần Doanh mím môi, dẫn Hạ Dương lên thẳng phòng mình. Thay vì dẫn thì nói đúng hơn là kéo. Lực kéo của anh rất mạnh khiến tay cậu hằn đỏ lên, thế vậy mà Hạ Dương vẫn không rên la lấy một tiếng.
Trên suốt quãng đường đi đã có rất nhiều người hầu nhìn thấy. Tuy hiểu chuyện gì sắp xảy ra với Hạ Dương nhưng bọn họ không dám lên tiếng.
Tần Doanh ném Hạ Dương cho đám người hầu, gắt gỏng nói: “Tắm rửa sạch sẽ cho cậu ta. Từ đầu đến chân phải sạch sẽ thơm tho, tuyệt đối không được để dính một hạt bụi nào. Xong rồi mang đến phòng của tôi.”