Tuy rất nghi ngờ thế nhưng Hạ Dương vẫn chưa tìm được cơ hội để hỏi thẳng Tề Bạch Ân, bởi vì trường THPT Nhất Sinh đã đến lúc tổ chức hội xuân.
Hội xuân là một lễ hội định kỳ hàng năm của trường THPT Nhất Sinh. Mỗi năm đều được tổ chức một lần. Địa điểm sẽ được quyết định ngẫu nhiên thông qua việc bốc thăm.
Trong hội xuân, các lớp có thể mở gian hàng bán đồ ăn nước uống. Thậm chí có thể tổ chức các trò chơi dân gian, nhảy flashmob… Đến tối nhà trường sẽ tổ chức lửa trại để mọi người vui vẻ cùng nhau.
Năm nay hội xuân được tổ chức ở núi Lĩnh Minh. Cách trường THPT Nhất Sinh một tiếng đi xe. Tổ chức ở nơi này chủ yếu là vì phong cảnh đẹp, địa hình cũng thoáng mát sạch sẽ rộng rãi đủ để học sinh chơi đùa.
Mạc Tồn Văn muốn mọi người cùng nhau tổ chức một gian hàng bán sushi, anh làm vậy là để kỷ niệm chuyến đi Nhật Bản đầy sóng gió của bọn họ.
Hứa Tình Miên từ sớm đã đi mua nguyên liệu với các bạn nữ trong lớp. Mọi người đã làm sẵn và để vào trong hộp ủ ấm.
Xe của lớp 11A1 là xe số 1, Hạ Dương do đi vệ sinh nên là người lên xe cuối cùng. Khi cậu lên thì mọi người đã có mặt đông đủ, các ghế đều được lấp đầy chỗ trống. Chỉ còn mỗi chỗ ở cạnh Tề Bạch Ân là còn trống mà thôi.
Hiện tại Hạ Dương và Tề Bạch Ân đã trở thành couple hot nhất trường. Vì thế nên mọi người tự động mặc định rằng hai người bọn họ sẽ ngồi với nhau.
Tề Bạch Ân cười cười nhìn cậu: “Đến đây.”
Hạ Dương đi đến với tâm trạng còn đang rối bời và hàng ngàn hàng vạn câu hỏi trong đầu. Thế nhưng cuối cùng cậu cũng không hỏi gì cả. Vẫn tiếp tục cư xử với Tề Bạch Ân như bình thường.
“Cậu định làm gì khi đến núi Lĩnh Minh?”
Bây giờ là buổi sáng sớm, ánh nắng ban mai từ cửa sổ xe bus rọi vào chiếu bừng cả gương mặt của cậu, khiến nó trông vô cùng đáng yêu. Nhất là đôi mắt sáng trong và đôi môi xinh đẹp hồng nhuận ấy.
Tề Bạch Ân lúc này rất muốn trả lời rằng: Làm cậu.1
Nghĩ là làm, hắn ghé sát vào tai Hạ Dương thầm thì: “Làm chuyện chỉ có hai người.”
Mặt Hạ Dương ngay lập tức đỏ lên. Lời này của hắn làm cậu nhớ đến những chuyện xảy ra khi đi Disneyland. Về nụ hôn bất ngờ mang tính cố tình đó của Tề Bạch Ân. Về cả tình cảm của hắn và của cậu.
Hạ Dương nghĩ, Tề Bạch Ân thích mình.
Vì tính cách của hắn rất lạnh nhạt với người ngoài. Dù là hội bạn thân thì cũng giữ một khoảng cách nhất định. Người như Tề Bạch Ân sẽ không chủ động nói ra những lời thân mật với người khác, cũng sẽ không chủ động hôn bất kỳ ai…
Vậy mà hắn lại làm tất cả những điều đó với cậu.
Hơn thế nữa… những việc hắn đã làm lúc cứu cậu khỏi tay Tần Doanh… Hạ Dương đều ghi nhớ tất cả.
Nói không cảm động thì là giả. Nói không thích thì cũng là giả nốt.
Hạ Dương thích Tề Bạch Ân, có lẽ đã thích từ lúc mới xuyên vào, à không, từ lúc đọc quyển sách này. Tuy nhiên, lúc đó cậu chỉ là thương xót cho số phận của hắn. Còn bây giờ, cậu thích hắn là thật.
Thích như những cặp đôi yêu nhau.
Vì thế nên nghe Tề Bạch Ân nói muốn làm chuyện hai người, Hạ Dương liền ngượng chín mặt.
Mọi người được dịp bắt gặp học sinh giỏi nhất khối “bắt nạt” trùm trường đến mức mặt cậu đỏ bừng lên.
Hạ Dương cố ý né tránh ánh nhìn nóng bỏng của hắn: “Cậu nói gì vậy hả?”
“Ý nghĩa trên mặt chữ. Tôi biết là cậu hiểu.”
“Tôi không hiểu gì hết.” Hạ Dương lắc đầu.
Tề Bạch Ân mặc kệ lời cậu nói. Hắn cười cười đan tay mình vào tay cậu, mười ngón đan nhau.
“Bây giờ đã hiểu chưa?”
“Cậu bỏ ra coi!” Hạ Dương cố gắng thoát khỏi, nhưng lực tay của Tề Bạch Ân quá mạnh khiến cậu không sao giằng tay ra được: “Chết tiệt!”
Hạ Dương chọn cách im lặng là vàng, vì thế cậu không trả lời Tề Bạch Ân, cũng không cố giằng tay ra nữa. Cứ để mặc cho hắn nắm.
Tề Bạch Ân tuy không nhận được câu trả lời xứng đáng nhưng chỉ như vậy thôi thì hắn cũng đã thỏa mãn lắm rồi.
****
Xe rất nhanh đã đến nơi. Khung cảnh xung quanh vô cùng đẹp.
Hoa anh đào nở rộ khắp nơi, từ trên núi cao nhìn xuống cảnh quang vô cùng hùng vĩ. Đỉnh núi không hề nhỏ hẹp mà lại rộng rãi thoáng mát. Bước đầu tiên cho một buổi lễ hội, hay nói đúng hơn là cắm trại thì đương nhiên mọi người phải dựng lều.
Các lớp bắt đầu chia cặp ra để dựng lều. Mỗi lớp dựng lều ở một khu vực khác nhau. Vì lớp 12 bận ôn thi đại học thế nên chuyến này chỉ có lớp 10 và 11 đi thôi.
Mỗi lều có năm người ngủ. Nhưng với đặc quyền của mình, Tề Bạch Ân đã nói với thầy hiệu trưởng cho hắn và Hạ Dương được ở chung một lều.
Vì chuyện của hai người bọn họ ai cũng biết, hơn nữa Bạch gia và Hạ gia đã đánh tiếng cho phía nhà trường rằng đừng cấm cản việc hai người các cậu đến với nhau. Bởi lẽ chỉ có ở bên cạnh Tề Bạch Ân thì việc học của Hạ Dương mới tốt lên được, hơn nữa cậu còn yêu thích hắn như vậy. Còn Tề Bạch Ân ở bên cạnh Hạ Dương thì luôn vui vẻ, những oán hận kiếp trước cũng vơi đi nhiều.