“Chết tiệt!” Tề Bạch Ân gằn giọng. Yết hầu khẽ trượt lên trượt xuống như đang kìm nén điều gì đó.
Ánh trăng dịu dàng chiếu xuống hang động nhỏ, một cặp đôi đang mắt đối mắt nhìn nhau.
Tề Bạch Ân lúc này trông vô cùng nam tính, hơi thở đàn ông tỏa ra từ người hắn khiến Hạ Dương cảm giác như mình sắp say. Từng giọt mồ hôi đọng lại làm ướt đẫm cổ, lưng của hắn, điều đó càng tăng thêm sức quyến rũ.
Hạ Dương đỏ mặt quay đi.
Đột nhiên cậu bị hắn bế thốc lên, Hạ Dương giật mình: “Cậu làm cái gì vậy hả?”
Sao còn chưa trả lời tôi, tôi vừa tỏ tình cậu đó.
“Nằm im.”
Tề Bạch Ân dùng tốc độ nhanh nhất đưa cậu lên đỉnh núi. Ở đó đã có sẵn đội y tế túc trực, hắn vừa đưa Hạ Dương lên thì bọn họ lập tức ùa tới, xem xét vết thương, chữa trị và băng bó cho cậu.
Một vị bác sĩ nói: “Cậu Hạ mệnh lớn, lúc té xuống gặp ngay hang động mọc đầy rong rêu và cỏ dại nên không bị xay xát nhiều, chỉ là bị gãy chân và trầy ở một số chỗ thôi. Chúng tôi đã băng bó xong xuôi cho cậu ấy, tạm thời ổn rồi, nghỉ ngơi vài ngày là tốt.”
“Được, tôi biết rồi.”
Vừa dứt lời, hắn ngay lập tức ẵm cậu chạy thẳng về lều của hai người. Toàn bộ quá trình gương mặt Tề Bạch Ân đều đanh lại, hoàn toàn lạnh lùng, không một biểu cảm.
Nhưng vừa về tới lều, kéo khóa lều lên thì hắn đè cậu xuống đất, hôn cậu ngấu nghiến.1
Hạ Dương bị hôn đến mức không thể thở được, vòm miệng cậu bị ép phải chứa dị vật, lưỡi đinh hương bị hắn cuốn lấy điên cuồng dây dưa, đến mức miếng bọt chảy dài xuống cổ. Tề Bạch Ân hôn như muốn khắc cậu vào người hắn, từ đầu đến cuối đều là hắn nắm quyền chủ động, hai tay cậu bị nắm tay kéo lên đỉnh đầu, miệng không thể khép lại được.
Một bàn tay ấm nóng luồn vào trong áo, men theo làn da trắng mịn mà sờ đến khỏa anh đào hồng nhuận mềm mại của cậu.
“Ưm.”
Hạ Dương giật nảy mình, vội vàng đấm vào ngực hắn, mong Tề Bạch Ân tha cho cậu.
Nhưng Tề Bạch Ân bây giờ mới được nếm vị ngọt thì dễ gì hắn chịu bỏ qua cho cậu. Cậu càng đánh hắn càng làm tới. Xoa đến mức hai viên kẹo ngọt sưng đỏ lên, mà phía dưới của Hạ Dương cũng bắt đầu d.ự.n.g lên thành một túp lều nhỏ.
“Ứm… buông…ra…”
Tề Bạch Ân không mảy may quan tâm, hắn chỉ chuyên tâm hôn cậu. Chẳng biết đã hôn bao lâu, cho đến khi mặt Hạ Dương tái nhợt vì thiếu dưỡng khí hắn mới buông cậu ra.
Khi hai đôi môi tách ra còn kéo theo một sợi chỉ bạc ướt át.
Tề Bạch Ân dịu dàng vuốt ve gương mặt cậu, ánh mắt hắn hoàn toàn khác so với lần đầu gặp mặt. Hắn nhìn cậu vô cùng thâm tình.
Âm thành khàn khàn cất lên: “Cậu thích tôi?”
Hạ Dương ngượng ngùng gật đầu.
“Muốn hẹn hò với tôi?”
Cậu tiếp tục gật đầu.
Tề Bạch Ân kích động ôm cậu thật chặt: “Tôi cũng thích cậu. Tôi chờ ngày này lâu lắm.”
“Tôi… ứm.” Không đợi Hạ Dương nói lời nào, Tề Bạch Ân lại ôm cậu lên, nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường. Hai bàn tay to lớn lại không an phận mà mò vào trong áo của cậu.
Lần này hắn không dịu dàng nữa, vươn tay xé rách chiếc áo đã bị bẩn của Hạ Dương. Làn da trắng nõn mềm mại ngay lập tức hiện ra trước mặt hắn. Là một người đàn ông, Tề Bạch Ân đương nhiên không thể vượt qua được cám dỗ quyến rũ từ người mình yêu thương. Hắn ngắm nhìn thật lâu, sau đó từ từ cúi xuống, một bàn tay mân mê anh đào, miệng lại ngậm vào khỏa còn lại, say sưa l.i.ế.m mút.
“Hức… aa.”
Vật dưới thân của cậu đụng vào người hắn. Tề Bạch Ân vẫn còn một tay rảnh rỗi, hắn không ngần ngại vươn vào trong quần cậu, an ủi “Tiểu Dương” đang cô đơn đau đớn.
Mỗi một điểm nhạy cảm nhất của cậu đều bị kích thích. Hạ Dương sảng khoái đến mức không nói nên lời, cả người cong lên, vừa ngại ngùng lại vừa như muốn nhận thêm nhiều khoái cảm hơn nữa.
Như hiểu được ý cậu, Tề Bạch Ân tăng nhanh tốc độ hơn nữa, động tác cũng trở nên cuồng bạo hơn. Hạ Dương thích tới mức b.ắ.n ra trong tay hắn.
Tề Bạch Ân cười: “Thích đến vậy sao?”
“Hức aa… ưm… thích lắm.”
Vì đối diện với người mình thích nên Hạ Dương không che giấu cảm xúc của mình. Cậu hoàn toàn hòa theo nhịp của hắn.
Cuối cùng vì không chịu nổi cơn khoái cảm cực độ, Hạ Dương bắn ra trong tay Tề Bạch Ân. Hai khỏa anh đào cũng được chăm sóc đến mức sưng đỏ, căng mọng.
Tề Bạch Ân đắm chìm trong cơ thể Hạ Dương, mọi điều của cậu đều kích thích hắn. Hắn không chút ngại ngần mà liếm hắn chất d.ị.c.h của cậu.1
“Ngon lắm.”
Hạ Dương ngại tới mức vươn tay che mặt lại. Cho đến khi cậu cảm nhận được có dị vật đang xâm nhập vào nơi tư mật của mình.
“Không được.” Hạ Dương hoảng hốt ngồi dậy, cầm lấy tay Tề Bạch Ân: “Không cho làm. Cho đến khi chúng ta tốt nghiệp, không được đút vào.”1
Truyện chưa hoàn, tác giả đang cố gắng sáng tác