Hội xuân rất nhanh đã kết thúc. Toàn thể học sinh trường THPT Nhất Sinh học thêm vài tuần nữa liền bắt đầu kỳ nghỉ đông.
Tuy Tề Minh đã bị đuổi khỏi trường nhưng tin tức về anh ta không phải là ít. Tuy thế nhưng mấy ngày gần đây Tề Minh như hoàn toàn bốc hơi khỏi thế giới này vậy. Chẳng ai tra ra được bất cứ tin tức gì về anh ta nữa.
Họ vĩnh viễn không biết được rằng Tề Minh đã không còn bình thường nữa, tuy anh còn sống nhưng là sống trong điên điên dại dại, trở thành người tàn phế.
Mọi chuyện như vậy cũng là do Tề Bạch Ân một tay gây nên. Hôm ấy sau khi đưa Hạ Dương trở về lều, buổi tối nhân lúc mọi người ngủ, hắn gọi người truy lùng Tề Minh, sau đó chính hắn đến nơi đánh cho anh thân tàn ma dại, hai chân vĩnh viễn không thể đứng lên được nữa.
Tề Minh bị đưa vào viện tâm thần, ở đó Tề Bạch Ân đã sớm cài sẵn người để đảm bảo anh vĩnh viễn không thoát ra được khỏi nơi đó.
*******
Kỳ nghỉ đông đến, sau kỳ nghỉ đông này là thi cuối kỳ một rồi lại nghỉ tết, sau tết sẽ sang học kỳ hai.
Bây giờ đã là giữa tháng 12, tiết trời vô cùng lạnh, tuyết cũng đã bắt đầu rơi trắng xóa đường phố. Hôm ấy lúc đang nghỉ ở nhà, Hạ Dương bỗng dưng nổi hứng muốn đi trượt tuyết, vì thế nên cậu nhắn tin rủ Tề Bạch Ân đi.
Hắn đang giải quyết công việc do Bạch Thiên Hải giao, thấy tin nhắn của cậu liền không chút do dự mà đồng ý ngay.
Địa điểm là núi tuyết ở ngoại ô thành phố. Hạ Dương đích thực là con gà mờ trong bộ môn này, bởi kiếp trước cậu làm gì có tiền để đi trượt, còn kiếp này thì vừa xuyên qua đã phải giải quyết một đống việc có thời gian đâu mà đi. Bây giờ rảnh rỗi rồi mới đi được.
Trái ngược lại với cậu, Tề Bạch Ân quả thực là một tay lão luyện trong bộ môn này. Dáng người hắn cao lớn cân đối, gương mặt lại điển trai vô cùng, cộng thêm động tác trượt tuyết điêu luyện uyển chuyển, chính điều đó khiến biết bao người la hét vì hắn, bất kể nam nữ.
“Trời ơi cái anh kia trượt đẹp vãi!!”
“Ảnh cũng đẹp trai nữa.”
“Mấy đứa lại xin in4 đi.”
“Ê điên hả, không thấy cậu bé đi chung với anh ấy sao? Nhìn bộ dáng như vậy thì chắc hẳn là người yêu của nhau rồi.”
Mà Hạ Dương lúc này lại đang rất bực mình. Đã trượt không được thì thôi, người duy nhất đi với cậu còn ham trượt đến mức bỏ cậu đứng một mình ở đó.
Như vậy thì còn yêu nhau gì nữa cơ chứ?
Hạ Dương dỗi rồi!
Cậu ngồi phịch xuống tuyết, không quan tâm đến hắn nữa.
Tề Bạch Ân vốn chỉ muốn chọc cậu một xíu, ai mà có dè lại bị Hạ Dương giận ngược lại. Ngay lập tức hắn quýnh quáng cả lên.
“Giận rồi à?”
“Không!”
Vì bộ dạng này của cậu quá đáng yêu nên Tề Bạch Ân không nhịn được mà cười.
“Thôi đừng giận nữa, tôi biết lỗi rồi, để tôi dạy cậu trượt tuyết được không?”
Hạ Dương hừ một tiếng, đứng lên phủi phủi tuyết dưới mông: “Không cần cậu dạy, bổn thiếu gia học một biết mười, vừa nhìn đã thông, tôi biết trượt rồi.” Dứt lời Hạ Dương trượt một đường xuống dưới chân núi.
Nhưng cậu làm gì biết trượt đâu, nãy giờ chỉ nói cho oai thôi. Thực chất vừa dứt lời Hạ Dương đã run như cầy sấy rồi, đâm lao thì phải theo lao, dù sao đã lỡ trượt rồi thì sẽ không thể ngừng lại được nữa.
Hậu quả của việc có cái tôi quá lớn là Hạ Dương bị té lăn quay, cả người bị lăn thành một cục tuyết trắng lớn. Đáng lẽ tuyết mềm mại thì cậu sẽ không bị thương, nhưng Hạ Dương đúng xui, đầu cậu đập thẳng vào một cục đá, chảy máu.
Chỉ trong chốc lát Hạ Dương cảm thấy xung quanh tối sầm lại, sau đó nữa cậu hôn mê bất tỉnh chẳng biết gì cả.
******
Lúc tỉnh lại Hạ Dương đã thấy mình nằm trong trạm y tế của ngọn núi tuyết này.
Nhân viên y tế nói: “Cũng may lúc cậu ấy đụng phải hòn đá đã bị giảm bớt một phần lực do tuyết cản. Nên hiện tại không sao cả, hai người không cần lo lắng quá đâu.”
Thấy cậu đã tỉnh, nhân viên y tế cũng không làm phiền nữa.
Hạ Dương sờ sờ đầu mình một cái, phát hiện nó đã được băng bó cẩn thận.
Tề Bạch Ân vừa tức giận vừa lo lắng, trong vô thức lớn giọng với Hạ Dương: “Sao cậu lại trượt xuống? Có biết tôi lo lắng cho cậu đến mức nào không?”
“Ai bảo cậu lúc đầu không chịu dạy cho tôi, rõ ràng là cố ý lơ tôi.”
“Cho dù vậy cậu cũng không được xem thường mạng sống của mình như vậy!” Dù tức giận đến đâu nhưng khi nhìn thấy Hạ Dương đang bị thương như thế, Tề Bạch Ân trong phút chốc liền mềm lòng, hắn thở dài: “Thôi được rồi, cậu đừng buồn nữa. Khi ấy quả thực là lỗi của tôi, xin lỗi vì đã làm cậu buồn.” Cũng xin lỗi vì đã ngu ngốc, không bảo vệ cậu tốt hơn.
Hạ Dương là người ăn mềm không ăn cứng, nghe Tề Bạch Ân nhận lỗi xong là cậu liền nguôi ngoai. Gương mặt thanh tú cười rộ lên: “Được rồi, tôi tha lỗi cho cậu.”
Nhưng chỉ trong giây lát, Hạ Dương lại thở dài, cậu sờ lên mái tóc vốn rất mềm mại nay lại bị thay thế bởi băng gạc màu trắng thô sơ, khẽ lầm bầm rất nhỏ: “Bị như này rồi sao giả gái được đây?”
Nhưng dù cậu có nói nhỏ đến đâu thì cũng qua được đôi tai thính của Tề Bạch Ân, hắn mỉm cười nhìn cậu: “Sau này không cần giả thành Hạ Ôn nữa. Người tôi thích là Hạ Dương chứ không phải Hạ Ôn.”