Lời Bạch Ân nói ra khiến mọi người kinh ngạc, ai cũng đứng sững ra.
10% cổ phiếu Bạch gia có giá trị như thế nào?
Hiện nay trên thị trường, Bạch gia đang là một trong hai gia tộc có sự phát triển về kinh tế lớn nhất. 10% cổ phiếu Bạch gia… ai nắm giữ được thì cả đời cũng không lo đói khổ.
Bạch Ân là con trai duy nhất của Bạch gia, thất lạc mười mấy năm, chịu không biết bao khổ cực cuối cùng mới tìm lại được, vì thế nên hắn chính là giọt máu đầu tim của cha Bạch mẹ Bạch.
Hiện tại chỉ mới là học sinh lớp 11 mà đã nắm giữ 20% cổ phiếu Bạch gia, điều đó cho thấy sự tin tưởng tuyệt đối của Bạch gia chủ dành cho hắn. Cũng thể hiện tiền đồ vô lượng của Bạch Ân sau này. Từ học hành đến nhan sắc, tài năng… Bạch Ân đều không thiếu thứ gì cả.
Cố Thi tỏ vẻ vô cùng hài lòng.
Bà đi đến vỗ vỗ vai Bạch Ân, cười dịu dàng: “Dì đồng ý, sau này Hạ Dương nhà dì phải nhờ vào con rồi. Sau khi tốt nghiệp đại học lập tức cưới ngay.” Bà nói đến đây bỗng trở nên nghiêm túc: “Nhưng nếu trong một năm cuối cấp thời học sinh và bốn năm đại học, con thay lòng đổi dạ, khiến Dương Dương nhà dì đau lòng thì dù đó có là Bạch gia đi nữa, Hạ gia cũng không nhân nhượng.”
Dù thích Bạch Ân thật nhưng Hạ Dương mới là con ruột của bà, ruột thịt vẫn là ruột thịt, nhất là khi Hạ Dương còn là đứa con mà bà yêu thương nhất, đối với bà, hạnh phúc của cậu là điều quan trọng nhất. Vì thế nên từ bây giờ bà phải đảm bảo rằng Bạch Ân có thể một lòng một dạ, toàn tâm toàn ý chăm sóc, yêu thương con trai bà. Nếu sau này hắn thay lòng thì bà sẽ không chút do dự bảo vệ con mình.
Ánh mắt Bạch Ân nghiêm túc hẳn lên, hắn nắm chặt bàn tay, thành tâm nói: “Dì yên tâm, dù cho có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, con vẫn sẽ yêu thương Dương Dương.”
Cố Thi gật đầu hài lòng.
Nhưng trái ngược với bà, ba anh em nhà họ Hạ lại bất mãn vô cùng. Họ nhìn Bạch Ân như nhìn tên ăn cướp đã lấy đi báu vật quan trọng nhất của mình.
Hạ Thiên cười lạnh: “Mấy thằng trai đểu hay hứa vậy lắm.”
Hạ Đình Chương cũng không kém anh trai mình: “Mạng lưới tình báo của tôi có mặt ở khắp mọi nơi, cậu đừng có mà lén phén ngoại tình sau lưng em trai tôi. Đầu nó mà mọc thêm cái sừng nào là tôi chặt thứ đồ vật phía dưới của cậu trước đấy.”
Hạ Thành Chí thì nhẹ nhàng hơn, hắn chỉ nhìn Bạch Ân rồi nói: “Như mẹ tôi nói, đừng làm tổn thương Dương Dương, Hạ gia sẵn sàng tuyên chiến với Bạch gia nếu thằng bé có bất kì tổn thương gì.”
Đứng trước sự đe dọa của nhà họ Hạ, Bạch Ân không chút nao núng, hắn chân thành cùng nghiêm túc hướng Hạ Dương tuyên thệ: “Mọi người yên tâm, em nhất định sẽ khiến Hạ Dương trở thành người hạnh phúc nhất trên đời.”
Lúc này ba anh em nhà họ Hạ mới tạm hài lòng.
Trong lúc những người khác đang cảm động trước hành động của Bạch Ân thì người trong cuộc là Hạ Dương lại đang hoang man vô cùng.
Bây giờ cảm xúc của cậu đang vô cùng rối loạn. Rốt cuộc cậu có tài cán gì để một người xuất sắc như Bạch Ân yêu cậu cơ chứ?
Vừa giàu có, giỏi giang lại còn đẹp trai… hắn sẽ là bạn trai của cậu sao?
Không, hai người đã xác nhận quan hệ rồi, nhưng mà bây giờ…
Mặt Hạ Dương trong phút chốc đỏ lên, bởi cậu nhớ đến những chuyện không nên nhớ. Những kí ức từ lần đầu tiên cậu gặp Bạch Ân.
Quê quá, quê không chịu được!
Hạ Dương ngay lập tức giằng tay Bạch Ân ra, cậu nói: “Sao mọi người lại thay con quyết định? Con đã đồng ý đâu!”
Nhìn bộ dạng thích gần chết nhưng lại vờ từ chối của con trai mình, Cố Thi cười cười: “Con yêu, đừng giận thằng bé Tiểu Ân nữa, giờ hai con đã xác nhận quan hệ rồi, cũng được phụ huynh đồng ý, có gì từ từ đóng cửa nói chuyện với nhau. Bên ngoài nhiều người quá, vào trong đi.”
Hạ Dương nghe vậy, cuối cùng cũng bị từ bỏ việc phản kháng. Không phải cậu không thích Bạch Ân nên mới nói vậy, cậu thích hắn gần chết ấy chứ. Ỡm ờ vì xấu hổ vậy thôi chứ lúc nãy vừa nghe hắn muốn ở rể là cậu đã vui vui trong lòng rồi.
Sao mà mất giá quá vậy?
Từ hôm đó, Bạch Ân chính thức dọn vào nhà họ Hạ sinh sống. Vì đang là kì nghỉ đông nên cả hắn và Hạ Dương đều rất rảnh rỗi. Bình thường Bạch Ân sẽ cố gắng giải quyết công việc ở công ty một cách nhanh nhất, mọi việc hắn đều làm online. Sau đó hắn sẽ dành trọn cả một ngày để ở bên cạnh Hạ Dương, hôn hôn buổi sáng, hầu hạ cậu rời giường, mặc quần áo, đồ ăn của cậu cũng là hắn nấu, buổi chiều thì đi dạo với cậu, tối thì dạy cậu học, sau đó ngủ chung giường với Hạ Dương luôn.
Một hai ngày đầu Hạ Dương còn ngại ngùng, nhưng đến ngày thứ ba thì dường như cậu đã quen với sự hầu hạ của Bạch Ân, thiếu hắn một xíu là thấy không quen.
Hai người dần dần tiến xa hơn, giống như ngày cuối cùng của kì nghỉ đông…