Còn ba tiếng nữa là đến giao thừa, nhà họ Hạ vô cùng tất bật.
Bởi đêm nay, tất cả các thành viên trong gia đình đều sẽ tụ họp sum vầy bên nhau. Cả năm không biết được mấy lần như vậy, thế nên mẹ Hạ vô cùng trân trọng điều này.
Dưới sự chỉ huy của Cố Thi, cả Bạch Ân lẫn ba anh em nhà họ Hạ đều bị bắt đi phụ dọn dẹp. Hạ Dương thấy vậy cũng muốn xắn tay áo lên làm giúp nhưng bị mọi người ngăn lại.
Hạ Đình Chương: “Mày ngồi yên dùm tao cái, mày mà đụng vô cái gì là cái đó đổ bể hết, ra phòng khách coi tivi đi.”
“Á à, ý anh nói em vô dụng phải không?”
“Chà, nay tự dưng thông minh quá ta!” Hạ Đình Chương xoa đầu Hạ Dương: “Em trai ngoan, đi ra ngoài chơi đi.”
Mọi người thấy cảnh này đều cười lên, họ vô cùng thích thú trước sự ấm áp này. Mặc dù thoạt nhìn thì có vẻ Hạ Đình Chương đang bắt nạt Hạ Dương, nhưng thực chất là hắn xót em trai, không muốn em mình phải làm việc cực nhọc, ba anh em hắn cực là được rồi, đứa em út này nên được yêu chiều.
Hạ Dương bĩu môi đi ra sô pha ngồi, ôm gối ăn bim bim, bật chương trình tivi yêu thích lên coi.
Bạch Ân thấy vậy đi đến gần cậu an ủi: “Đừng buồn, anh ba không có ý như vậy đâu.”
“Đương nhiên tôi biết, thôi kệ anh ấy, không cho tôi làm thì tôi lại càng khỏe.” Vừa nói xong cậu liền thay đổi vẻ mặt từ buồn bã sang cười khì khì.
Bạch Ân cũng bị bầu không khí này khiến cho vui lây. Từ nhỏ hắn chưa bao giờ được hưởng tình thương gia đình, cho đến khi chết đi ở kiếp trước cũng vậy. Nhưng sống lại một lần, thật may là Bạch Ân đã gặp được mặt trời nhỏ của mình, soi sáng thế giới tâm tối của hắn, giúp hắn có được những thứ tình cảm mà từ trước đến giờ mình chưa bao giờ được hưởng.
Thời gian dần trôi qua, việc chuẩn bị cũng tươm tất đâu vào đó. Nhà cửa sạch sẽ thơm tho, mọi người tụ tập ở lâu đài chính, cả dinh thự sáng trưng đèn đuốc. Trên tivi bắt đầu đếm ngược giây phút đến thời khắc giao thừa. Còn một tiếng nữa.
Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng động cơ xe. Nhà họ Bạch đã tới. Triều Nghi quàng tay Bạch Thiên Hải, sắc mặt bà trông tươi tắn hơn hẳn so với lần trước gặp mặt. Mà gương mặt vốn luôn nghiêm nghị của Bạch Thiên Hải cũng vì vợ mình khỏe mạnh mà trông hạnh phúc hơn.
Cha Bạch mẹ Bạch đều ủng hộ việc Hạ Dương và Bạch Ân đến với nhau, bởi họ biết nếu không có Hạ Dương thì Bạch Ân sẽ mãi mãi âm trầm như vậy, không biết được thế nào là yêu, trong lòng chỉ mang nỗi hận thù với Tề gia.
Triều Nghi thấy con trai mình dù bị bắt làm việc nhưng ánh mắt vẫn ánh lên ý cười, điều này khiến bà vô cùng hài lòng. Bà chạy đến ôm chầm lấy Bạch Ân: “Con trai của mẹ.”
Bạch Ân có hơi ngượng ngùng, bởi từ trước đến nay hắn chưa từng được hưởng hơi ấm của người mẹ nên không biết nên làm thế nào. Cuối cùng, hắn nhớ đến dáng vẻ Hạ Dương ôm mẹ Hạ mà bắt chước theo. Giang hai tay ra, ôm lấy mẹ Bạch.
“Mẹ.”
Triều Nghi sửng sốt một chút, sau đó mỉm cười vui vẻ.
Bà biết con trai mình có hơi lạnh lùng, chỉ một tiếng “mẹ” đó thôi cũng đủ khiến bà thỏa mãn rồi.
“Chú Bạch, dì Triều.” Bốn anh em nhà họ Hạ cùng tiến đến chào Bạch Thiên Hải và Triều Nghi. Ba người anh chào thì Triều Nghi giữ đúng lễ độ, không mặn không nhạt, nhưng vừa đến Hạ Dương thì bà liền mỉm cười vui vẻ, bởi bà biết chính đứa nhóc này khiến con trai mình hạnh phúc.
“Dì chào con, Dương Dương.”
Hạ Trạch Sơn vừa mới tắm xong, từ trong nhà đi ra thì thấy cảnh này, ông cười cười rồi bắt tay với Bạch Thiên Hải: “Mọi người đừng đứng ở ngoài này nữa, gió lạnh, mau vào trong đi.”
Đang lúc mọi người định đi vào thì một chiếc xe Audi màu trắng đậu trước cổng. Cửa xe mở ra, một thanh niên diện mạo tuấn tú, mày ngài mắt phượng, dáng người thon gầy, mặc vest trắng tinh bước đến.
Hạ Dương vừa nhìn thấy người này liền không kiềm được mà cảm thán: Đẹp quá!
Đẹp từ gương mặt, dáng người cho đến khí chất. Một loại khí chất cao lãnh như thần tiên không thể mạo phạm. Ở trên người của thanh niên này còn toát lên vẻ đẹp của tri thức, mỗi hành động đều thu hút ánh nhìn của người khác.
Vừa nhìn thấy thanh niên, người bình tĩnh như Hạ Thành Chí cũng phải lung lay, sự lạnh lùng của hắn thoát chốc tan chảy, ánh mắt trở nên dịu dàng vô cùng.
Hạ Thành Chí nhanh chóng bước xuống dắt tay người nọ lên.
Thanh niên liếc hắn một cái, sau đó nhẹ nhàng đặt tay lên tay hắn.
Hạ Dương nghe anh cả của mình nói: “Thưa cha, mẹ, mọi người, đây là Bạc Cảnh Ngôn, người yêu con.”
Bạc Cảnh Ngôn?
Ngoại trừ nhà họ Hạ đã biết sự tình thì Bạch gia và người xuyên qua như Hạ Dương cũng phải ngạc nhiên.
Trong tình tiết có nhắc sơ qua về Bạc Cảnh Ngôn và Bạc gia, nhưng tuyệt đối không hề đề cập đến chuyện Hạ Thành Chí và Bạc Cảnh Ngôn là một cặp.