Cuộc sống thường nhật của hai người cứ như vậy mà trôi qua. Nhưng một hôm lại có biến cố ập đến.
Đó chính là Du Trình.
Từ sau hôm sinh nhật Hạ Dương, biết được Bạch Ân chính là con trai thất lạc từ lâu của Bạch gia, hơn nữa còn chứng kiến cảnh Tề gia dần dần suy tàn đến sụp đổ, Du Trình sợ hãi trốn học mấy tuần. Nhưng sau đó anh nhận thấy không có ai tìm đến trả thù mình cả, vì vậy liền yên tâm đi học.
Tâm lý Du Trình vặn vẹo đến mức anh nghĩ rằng Bạch Ân thích mình nên mới không báo thù.
Có lẽ anh vẫn còn cơ hội?
Đêm hôm ấy, Du Trình quyết định lẻn vào ký túc xá của Bạch Ân để xác nhận.
Trời tối đen như mực, vầng trăng bị khuất lấp sau những đám mây, dường như cũng che giấu cho hành vi của Du Trình.
Nhờ vào các mối quan hệ, anh thành công đi lên được tầng 9, đứng trước cửa phòng của Bạch Ân, tim Du Trình đập thình thịch không kiềm chế được.
Anh đã thích Bạch Ân từ rất lâu, tuy hiện tại không biết vì sao hắn lại thay đổi, nhưng tình cảm này vẫn không đổi. Du Trình cũng không biết tại sao mình lại có chấp niệm sâu với Bạch Ân như vậy. Nếu là người khác, đáng lẽ anh đã phải cảm thấy sợ hãi từ cái lần sinh nhật kia. Thế lực của Hạ gia và Bạch gia không phải nói đụng là đụng được. Trước kia cả ba người Tề - Du - Tần hợp tác vẫn không thể đánh bại được một góc của Hạ gia, huống hồ chi bây giờ Tề và Tần đã rớt đài, chỉ còn mỗi Du Trình anh thôi.
Nhưng Du Trình dù sợ đến cỡ nào vẫn thấy yêu quý Bạch Ân. Tình yêu lớn đến mức lấn át nỗi sợ.
Anh giờ tay, ấn chuông cửa một cái.
Cánh cửa từ từ mở ra, người mở cửa là một thiếu niên vẫn chưa trưởng thành nhưng cơ thể lại cao to vạm vỡ, thậm chí còn cao hơn cả Du Trình.
Bạch Ân lúc này không mặc áo, hắn chỉ mặc mỗi một chiếc quần ngủ đi ra mở cửa mà thôi. Dù cho cách ăn mặc có lôi thôi nhưng Bạch Ân quả thật là một cái giá treo đồ chính hiệu, dù quần áo có xấu xí đến cỡ nào thì khoác lên người hắn cũng ra đồ hàng hiệu.
Lúc này sắc mặt Bạch Ân đỏ lên, hơi thở trầm đục, cơ bụng tám múi ẩm ướt mồ hôi. Người khác nhìn vào liền biết hắn vừa trải qua chuyện gì.
Du Trình cảm giác trái tim như vỡ vụn. Anh tức giận vô cùng, lên tiếng chỉ trích Bạch Ân: “Em vừa làm với ai?”
Bạch Ân nhướn mày nhìn Du Trình như nhìn loài ruồi muỗi không đáng tồn tại trên đời, đôi mắt đỏ tràn đầy khí lạnh, hắn cười khinh miệt: “Có liên quan gì đến anh? Anh đây là đang xâm nhập ký túc xá bất hợp pháp, thậm chí còn xâm phạm quyền riêng tư của tôi. Mời anh về cho.”
Nhưng thần trí của Du Trình tất cả đã bị những dấu hickey trên cổ Bạch Ân làm cho điên cuồng, thậm chí trên ngực, sau lưng hắn cũng có những vết cào vô cùng kích tình.
Bạch Ân và Hạ Dương đang là một cặp, hơn nữa dạo gần đây hai người đã chuyển vào ký túc xá ở chung, đây là chuyện cả trường đều biết, vì thế nên Du Trình ngay lập tức đoán được chủ nhân của những “chiến tích” này là ai.
“Hạ Dương đâu? Gọi cậu ta ra gặp tôi.” Du Trình tức điên, bắt đầu hét lớn: “Vốn dĩ em là của tôi, em chỉ có thể là của tôi. Sao em lại thay đổi? Ân Ân, anh đã đặt camera trong phòng em, có phải em sớm biết rồi nên mới đập hết tất cả camera hay không?”
“Không đập để cho anh nhìn lén cậu ấy à?” Lúc này từ trong nhà một âm thanh nũng nịu vang lên. Thiếu niên dung mạo thanh tú xuất hiện. Cậu chỉ mặc một chiếc áo ngủ dài gần đến đầu gối, phía dưới hoàn toàn không mặc gì, đôi chân thẳng tắp trắng nõn bại lộ khiến người ta thèm thuồng.
Vừa nhìn đã biết hai người này mặc đồ đôi.
Bạch Ân thấy cậu “thả rông”, thậm chí còn không mang dép đã đi lung tung khiến hắn vừa tức giận vừa bất đắc dĩ. Bạch Ân ngay lập tức chạy vào nhà lấy áo khoác cột quay hông cậu, còn ân cần mang dép cho cậu.
Hạ Dương nhìn thấy Du Trình liền không kiềm được mà bật mode chửi: “Anh có bị khùng hay không? Anh lắp camera trong nhà người khác là phạm pháp, vậy mà còn mặt dày đến hỏi có phải cậu ấy đập hay không? Là tôi thì tôi không đập camera đâu, tôi đập chết con mọe anh.”
Cậu chỉ tay vào Du Trình: “Cho anh một phút để biến khỏi đây, còn không đi là ngày mai Du gia thấy cảnh đó. Vốn dĩ định tha cho anh, ai ngờ vẫn chứng nào tật nấy, cứ thích bám lấy Bạch Ân nhà tôi là sao? Chắc nên cho Du gia thành Tề gia thứ hai rồi.”
“Cậu im miệng, muốn làm gì thì làm đi!” Anh ta quay sang Bạch Ân: “Nói cho anh biết, có bao giờ em yêu anh chưa?”
Bạch Ân trầm lặng thật lâu, sau đó như nghe phải trò đùa hề hước nhất thế giới, hắn cười không ngừng.
Đây là lần đầu tiên Hạ Dương thấy Bạch Ân cười như vậy, cứ như thợ săn ẩn nhẫn chờ bấy lâu rốt cuộc cũng bắt được con mồi.
“Không bao giờ, đừng ảo tưởng nữa.”
Du Trình điên lên, nhưng cuối cùng cũng bỏ đi. Nhìn Hạ Dương và Bạch Ân hạnh phúc bên nhau, nếu anh cố tình đi đến thì Du gia chắc chắn phải chết.
Sau khi đuổi được Du Trình đi, ánh mắt Bạch Ân hiện ra sát khí. Hắn phải nhanh chóng xử lý Du Trình và Du gia để diệt trừ hậu họa về sau.