Nhìn Mẫn Huyền lắc lắc đầu, Lâm Hàm cũng chỉ thở dài, đành nằm ngửa ra giường mà xem tin tức.
Mẫn Huyền đầu hơi cúi xuống, nhưng nhìn thấy Lâm Hàm nằm lên giường rồi.
Thế là cậu cũng lấy hết can đảm đặt m.ô.n.g ngồi ở trên mép giường.
Ánh mắt khẽ hé ra liếc về phía Lâm Hàm, thấy cậu không để ý, cậu ta liền thở ra một hơi.
Sau đó càng lấn càng sâu, mãi đến khi bản thân đều đã ngồi trọn vẹn trên giường mới thôi.
Lâm Hàm lúc này nhìn qua Mẫn Huyền, cậu ta căng thẳng tới mức nín thở.
Chỉ sợ Lâm Hàm không thích người khác leo lên giường mình, rồi đuổi bản thân về.
Chỉ là, Lâm Hàm cũng chỉ nhìn một cái, sau đó giống như không mấy quan tâm mà tiếp tục chơi di động.
Như vậy là, ngầm đồng ý rồi phải không?!.
Mẫn Huyền kinh hỷ nghĩ, sau đó, không tự chủ được mà nhích lại sát bên cạnh Lâm Hàm luôn.
Mẫn Huyền phát hiện dưới dối Lâm Hàm có thứ gì đó, lén lúc rút ra thì thấy là một cuốn sách về các phương thức huấn luyện quân sự.
Thân là một thành viên trong Quân Bộ, dĩ nhiên hứng thú đối với mấy thứ liên quan đến quân sự là không thể thiếu.
Mẫn Huyền hiện tại lại rảnh rỗi không có việc gì làm, cảm thấy bản thân cứ ngồi không như vậy ở trong phòng Lâm Hàm cũng thực ngượng ngùng.
Cho nên cậu ta kéo lấy góc áo Lâm Hàm giật nhẹ.
“Tôi…tôi có thể, mượn đọc nó…một chút được không?!”.
Mẫn Huyền giơ cuốn sách, giọng điệu mềm nhẹ, gương mặt trông mong.
Lâm Hàm nhìn thoáng qua bìa sách, là cuốn cậu đọc dở mấy hôm trước.
Lại nhìn về phía Mẫn Huyền, quả thực là không muốn cho cũng không đành lòng không cho.
“Được.
Chỉ là, nhớ đừng làm mất đánh dấu trong đấy, tôi chưa có đọc xong đâu!”.
Lâm Hàm chỉ chỉ sợi dây đỏ kẹp ở hơn nửa cuốn sánh nói.
“Ừm! Cám ơn!”.
Mẫn Huyền ngoan ngoãn gật đầu, giọng điệu khó che giấu được sự vui vẻ.
Mẫn Huyền đọc sách được một lúc, ánh mắt lại thỉnh thoảng liếc nhìn Lâm Hàm.
Tay vô thức sờ sờ sợi dây đỏ kẹp trong cuốn sách.
…
Lâm Hàm chơi di động đến buồn ngủ, cậu lười biếng vươn vai một cái, định kéo chăn chuẩn bị đi ngủ.
Lúc này, nhìn thấy cái cục trắng trắng nhỏ nhỏ đang cuộn người trên giường, cậu mới nhớ tới Mẫn Huyền còn đang ở đây.
Lâm Hàm còn định lay cậu ấy dậy, thế nhưng nhìn gương mặt nhỏ nhắn lại non nớt kia ngủ say như vậy.
Bây giờ mà đánh thức, quả thực không nỡ.
Với cả, mới chuyển tới nên lạ chỗ, Mẫn Huyền mới ngủ được có một lúc, bây giờ mà bắt cậu ấy trở về phòng, có khi tới giữa khuya còn chưa ngủ lại được.
Lâm Hàm nghĩ nghĩ, quyết định cho Mẫn Huyền ngủ ở chỗ của mình đêm nay.
Cậu cũng là một loại chỉ cần lạ giường là sẽ không ngủ được.
Khó khăn lắm mới quen lại với cái giường thân yêu này, dĩ nhiên sẽ không bỏ nó mà đi.
Với cả, suy cho cùng thì cả hai đều là Omega, ngủ với nhau một đêm, còn có thể xảy ra chuyện gì cơ chứ?!.
Sau khi đắn đo xong, Lâm Hàm nhẹ nhàng chỉnh lại gối nằm cho Mẫn Huyền.
Còn bản thân thì nằm ở chỗ kế bên, kéo chăn lên che ngang tới bụng mình và Mẫn Huyền.
Sau đó cơn buồn ngủ ập tới, cậu rất nhanh đã lâm vào mộng đẹp.
…
Nửa đêm, Mẫn Huyền ngủ được một lúc thì giật mình tỉnh giấc.
Phát hiện phòng ngủ tối om, chỉ còn lại ánh đèn ngủ heo hắt.
Khung cảnh này hoàn toàn dọa sợ Mẫn Huyền.
Sắc mặt cậu nhanh chóng trắng bệch, tay bấu chặt vào gra trải giường.
Môi răng đều bắt đầu run lên kịch liệt.
Mẫn Huyền ôm lấy ngực, tựa như người mắc bệnh kinh phong mà chuẩn bị co giật vậy.
Chỉ là, ngay khi cậu gần như không chịu nổi nữa, bên tai lại vang lên hơi thở đều đều.
Mẫn Huyền kinh ngạc quay đầu nhìn lại, trong bóng tối mơ hồ, gương mặt Lâm Hàm hiện lên giống như một cọng rơm cứu mạng.
Lúc này, Mẫn Huyền mới sực nhớ ra, bản thân lúc nãy ngủ quên ở trên giường Lâm Hàm.
Còn đây là phòng của Lâm Hàm, ngay bên cạnh mình, cậu ấy còn đương ngủ say nữa.
Ý thức được điều này, Mẫn Huyền nằm xuống trở lại, kéo chăn cao hơn cả đầu, cả người đều rúc vào lòng Lâm Hàm.
Hơi ấm và mùi hương quen thuộc, ngay lập tức đã xoa dịu được sự bất ổn, mất kiểm soát vừa rồi của Mẫn Huyền.
Cảm nhận được nhịp tim bình ổn đang đập thật đều trong lồng ngực Lâm Hàm, giống như một sự tương giao nào đó, trái tim vốn đang nhảy bang bang trong lồng ngực Mẫn Huyền rốt cục bình ổn trở lại.
Dần dần, mí mắt trở nên nặng trĩu.
Mẫn Huyền hai mắt khép lại, cũng dần dần lâm vào giấc ngủ.
Sở dĩ Mẫn Huyền mắc phải mấy chứng bệnh kì lạ này, phần lớn đều xuất phát từ chuyện của mười mấy năm về trước.
Khi đó Mẫn Huyền chỉ mới năm sáu tuổi, lại bất ngờ bị người ta bắt cóc.
Bọn bắt cóc bịt mắt và miệng cậu lại, cứ như thế bi giam giữ mấy ngày.
Suốt mấy ngày đó, với Mẫn Huyền chỉ mới năm sáu tuổi mà nói, thực sự là những ngày tháng sống trong địa ngục.
Hai mắt bị bịt kín, khiến cậu tưởng chừng như mình bị mù thật rồi.
Bọn chúng còn không cho cậu ăn, không cho cậu uống.
Đợi đến khi cảnh sát ập vào, Mẫn Huyền khi đó chỉ còn lại nửa cái mạng.
Bắt đầu từ đó, Mẫn Huyền mắc chứng tự kỉ.
Cả ngày cứ ngồi ở một góc, không giao tiếp với bất cứ người nào, kể cả ba mẹ.
Những ngày tháng sống trong kinh hoàng đó, còn khiến cậu mắc phải chứng sợ bóng tối.
Cứ mỗi lần bị bóng đêm bao trùm, không nhìn thấy được ánh sáng.
Nổi ám ảnh kia lại điên cuồng lan tràn vào khắp ngõ ngách trong tâm trí cậu.
Mỗi khi phát bệnh, Mẫn Huyền đều phải vào viện nằm mấy ngày.
Thế nhưng lần này, lại an an ổn ổn ngủ ở trong lòng Lâm Hàm..