Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tôi Không Thích Kiếm Tiền!

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trần Nhất Nhiên giờ này vẫn còn ở công ty, Phó Áng Tư sau khi họp xong, bước đến gõ cửa phòng làm việc của Trần Nhất Nhiên: “Tổng giám đốc Trần, đi ăn cơm không?”

Trần Nhất Nhiên vừa định nói “Không” thì bị Phó Áng Tư nhanh chóng chặn lại: “Em gái Lâm Lâm đã dặn dò, mong cậu mỗi ngày ăn cơm đúng giờ.”

Trần Nhất Nhiên: “…”

Bọn họ còn định lấy lý do này ép anh trong bao lâu nữa?

Mặc dù trong lòng đang phàn nàn, nhưng anh vẫn ngoan ngoãn tắt máy tính, sau đó đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc.

Phó Áng Tư bật cười một cách vô lại, còn cố ý nói với Trần Nhất Nhiên: “Bộ phim của Lâm Lâm đã đóng máy, cậu biết tin này chưa?”

“Đã nghe trợ lý Ngô nói.”

“Ồ, vậy trợ lý Ngô có nói cho cậu biết CP của Lâm Lâm với Thượng Từ đang rất hot chưa?” Phó Áng Tư vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra, sau đó nhấn vào một video mà mình đã lưu, “Cậu nhìn đi, đây là video mà cư dân mạng edit cho bọn họ, hơn ba triệu lượt xem đấy.”

Trần Nhất Nhiên nhíu mày, nhìn thoáng qua màn hình điện thoại của Phó Áng Tư. Hình ảnh trong video là những phân cảnh của Lệ Lâm Lâm và Thượng xuất hiện trong phim. Anh nhìn sang Phó Áng Tư: “Mỗi ngày cậu đến công ty chỉ để coi cái này?”

“… Tôi coi nó trong giờ nghỉ trưa.” Phó Áng Tư thu điện thoại lại, “ Bởi vì Hoa Sang cũng có liên quan đến lĩnh vực này, nên chúng ta cần phải thường xuyên quan tâm đến các hoạt động trong ngành giải trí, như vậy cũng không được à?”

“Chuyện này có bộ phận khác phụ trách, hay cậu nghĩ thử xem tôi có nên chuyển cậu qua bộ phận này không?”

“…” Phó Áng Tư ho khan một tiếng, biết điều ngậm miệng.

Bên này, Lệ Lâm Lâm đang ăn thịt nướng và xem phim do chính bản thân mình diễn. Vốn dĩ tự mình nhìn mình trên TV đã rất ngại rồi, mà bây giờ lại có thêm nhiều người ngồi xem chung, Lệ Lâm Lâm cố gắng làm bầu không khí trở nên sôi nổi, muốn chuyển sự chú ý của mọi người sang chỗ khác, nhưng không ngờ bọn họ vì xem phim quá say sưa mà không thèm để ý tới cô.

Lệ Lâm Lâm cuối cũng cũng từ bỏ, cô nhìn lên màn hình TV. Trong tuần này, nội dung của bộ phim liên quan đến thương trường trong giới kinh doanh, Âu Gia Tự dùng một số thủ đoạn, muốn một tay khống chế công ty nhà họ Âu. Nhưng bởi vì Tiêu Dật Nhân cứ nhắm vào cô, khiến kế hoạch của cô suýt chút nữa thất bại.

Ừm, mặc dù cuối cùng cũng đâu có thành công.

Sau khi xem phim xong, Lệ Lâm Lâm không hề cảm thấy xấu hổ như mình nghĩ, khả năng biên kịch của Vương Tâm rất tốt, cốt truyện luôn rất chặt chẽ và mạch lạc. Tương tác giữa nam nữ chính cũng rất ngọt ngào, nhưng bởi vì độ nổi tiếng của Âu Gia Tự hiện tại quá cao, nên khán giả đương nhiên không cảm nhận được sự ngọt ngào giữa hai người.

Chỉ cần hôm nay nam nữ chính ngọt ngào trên TV một phút, thì ngày mai trên mạng sẽ có thêm mười video về CP “Bắc Quốc Giai Nhân”.

Sau khi các cô rời khỏi, mấy người đàn ông trong nhà cũng bắt đầu dọn dẹp. Lục Vũ Hiên biến thành cái đuôi nhỏ đi theo sau Lục Duệ Châu, cậu nhóc tò mò hỏi: “Anh hai, anh thích chị Lâm Lâm đúng không?”

Bàn tay đang lau bàn của Lục Duệ Châu chợt dừng lại, nheo mắt nhìn cậu nhóc: “Đây là câu hỏi mà học sinh tiểu học các em nên hỏi hả?”

“Ồ, vậy thì học sinh tiểu học cũng chẳng thể tự đi chợ được đâu.”

“…” Lục Duệ Châu không còn lời nào để nói.

Nhìn phản ứng của anh trai, Lục Vũ Hiên đã biết anh ấy có ý với chị Lâm Lâm, vì thế cậu nhóc lập tức hối anh trai mình đi tỏ tình với người ta: “Thích thì phải nói, nếu không sau này anh sẽ hối hận!”

“…” Lục Duệ Châu tiếp tục lau bàn, “Em suy nghĩ nhiều rồi.”

Lục Vũ Hiên đứng bên cạnh thăm dò, sau đó hoảng hốt hỏi: “Hay là anh nghĩ mình không xứng với chị Lâm Lâm?”

Lục Duệ Châu: “…”

“Anh đừng sợ, cho dù bị từ chối thì ít nhất anh cũng đã thổ lộ với chị ấy.” Lục Vũ Hiên nói đạo lý còn thành thạo hơn cả Lục Duệ Châu, “Nhưng chị Lâm Lâm không phải loại người như vậy, nói không chừng anh có cơ hội!”

Lục Duệ Châu cuối cùng cũng đặt giẻ lau trong tay xuống: “Anh nghĩ bài tập của em quá ít, có lẽ bây giờ anh nên gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm của em, nhờ cô ấy cho em thật nhiều bài tập về nhà.”

“… Đừng, đừng, đại ca, anh không cần làm như thế đâu.” Lục Vũ Hiên ngăn anh lại, rồi mỉm cười lấy lòng, “Bây giờ em về phòng làm bài tập, tạm biệt.”

Lục Duệ Châu nhìn cậu nhóc đóng cửa phòng ngủ lại, sau đó thở dài một hơi.

Về phía của Lệ Lâm Lâm, cô không hề cảm nhận được Lục Duệ Châu có tình cảm với mình, mọi sự chú ý của Lệ Lâm Lâm đều rơi vào độ hot kiên định của cô.

Mỗi tuần《Rung động trí mạng》phát sóng, độ nổi tiếng của cô lại tăng lên, cô rõ ràng thấy nó đang có dấu hiệu hạ xuống, thì tuần sau bộ phim lại được phát sóng tiếp!

Mà hiện tại lại có thêm sự tham gia của CP, nên mức độ nổi tiếng của cô càng cao hơn trước, số lượng video của cô và Thượng Từ cũng ngày càng nhiều.

Anh Nhất Nhiên mấy ngày nay không nhắn tin cho cô, chắc chắn là vì chuyện này!

“Lâm Lâm.” Lệ Lâm Lâm đang rầu rĩ không vui, nhưng Ngô Tuệ lại hớn hở chạy vào phòng, “Cậu đúng là thiên tài kinh doanh!”

Lệ Lâm Lâm nhìn thấy dáng vẻ này của Ngô Tuệ, lông mày không khỏi nhảy lên: “Cậu đang nói gì vậy?”

Ngô Tuệ vui vẻ ôm tập tài liệu trong tay, cười tươi như hoa: “Không phải lần trước cậu nói không muốn nhận mấy cái quảng cáo mà mình đưa sao? Mình đã từ chối họ rồi. Nhưng bọn họ nghĩ rằng cậu chê tiền hợp đồng quá ít, nên ngay lập tức tăng giá lên cao! Đây có phải là chiến lược của cậu không?”

Lệ Lâm Lâm: “…”

Không, mình không có chiến lược nào hết.

“Lâm Lâm, cậu quả nhiên là có đầu óc kinh doanh!” Ngô Tuệ đặt tập tài liệu lên bàn, bên trong có một số bản hợp đồng. Trong lòng Lệ Lâm Lâm rung lên hồi chuông cảnh báo, cảm thấy có chuyện không hay sắp xảy đến: “Chẳng lẽ cậu đồng ý kí hợp đồng rồi hả?”

“Đúng rồi.” Ngô Tuệ lật hợp đồng đến trang có tiền thù lao, “Bọn họ cho nhiều tiền lắm.”

“…” Lệ Lâm Lâm liếc mắt nhìn thử, thật sự cho không ít.

Nhưng đây không phải là điều cô muốn!

“Tại sao cậu lại tự ý quyết định vậy hả!” Lệ Lâm Lâm tức giận chất vấn Ngô Tuệ.

Ngô Tuệ ngẩn người, nói: “Không phải cậu khuyên mình cố gắng làm việc à? Công việc của mình là giúp cậu quản lý công việc.”

Lệ Lâm Lâm: “…”

Trời ạ! Sai lầm lớn nhất mà cô mắc phải là tìm Ngô Tuệ làm đại diện!

Ngô Tuệ cho rằng Lệ Lâm Lâm không hài lòng với số tiền này, nên tiếp tục khuyên cô: “Này, cậu không thể chỉ nhìn vào tiền thù lao, mà còn phải nhìn vào giá trị của thương hiệu nữa. Hai đại ngôn mà mình giúp cậu chọn đều là các thương hiệu hàng đầu, sản phẩm cũng rất thích hợp với cậu.”

Lệ Lâm Lâm mấp máy khóe môi, hai thương hiệu mà Ngô Tuệ chọn thật sự là những thương hiệu rất tốt, người đại diện trước đây của hãng đều là nghệ sĩ nổi tiếng, nhìn cô bây giờ có chút giống người trèo cao.

Nhưng cô thật sự không muốn!

Ngô Tuệ quan sát phản ứng của cô, lại tiếp tục nói: “Hai cái này thật sự rất tốt, người ta cũng rất có thành ý, bọn họ nói hôm nay sẽ chuyển khoản tiền đặt cọc cho cậu.”

Ngay khi Ngô Tuệ nói xong, Lệ Lâm Lâm nhận được một tin nhắn thông báo. Cô cứng nhắc cầm điện thoại lên nhìn, đó là thông báo từ tài khoản ngân hàng. Cô còn chưa kịp đếm xem có bao nhiêu số không thì lại có một thông báo khác gửi đến. Vẫn là thông báo chuyển tiền và rất nhiều số không như lúc nãy.

Lệ Lâm Lâm: “…”

Không, quá đủ rồi! Đừng quăng tiền vào người cô nữa!

Lâm Lâm tuyệt vọng.

Ngô Tuệ lén nhìn màn hình điện thoại của Lệ Lâm Lâm như tên trộm, khi nhìn thấy thông báo từ tài khoản ngân hàng, cô ấy lập tức hưng phấn: “Tuyệt vời, studio của chúng ta đã có tiền để tuyển thêm người rồi! Tối nay bọn mình rủ Hi Hi, Tiểu Tây và Tiếu Tiếu đi ăn mừng đi!”

Lệ Lâm Lâm: “…”

Niềm vui và nỗi buồn của nhân loại hình như không tương thông với nhau. 

Hôm nay Ngô Tuệ thật sự rất vui, cô ấy thậm chí còn đồng ý cho Lệ Lâm Lâm ăn lẩu, trái tim tổn thương vì tiền của Lệ Lâm Lâm coi như cũng tìm được một chút ấm áp.

Năm cô gái đi tới một nhà hàng lẩu nổi tiếng, sau đó chọn phòng VIP và gọi rất nhiều đồ ăn.

“Nào, cùng chúc cho sự nghiệp trong tương lai của Lâm Lâm lên như diều gặp gió!” Trần Hi nâng ly nước cam trong tay, kêu gọi mọi người cụng ly.

“Chúc cho Lâm Lâm ngày càng đỏ, ngày càng có nhiều tiền!” Năm người cụng năm ly nước cam vào nhau, “Cạn ly.”

Lệ Lâm Lâm vẻ mặt đau khổ, âm thầm niệm chú trong lòng: “Không, không, không, đừng nghe các cậu ấy nói, làm ơn!”

Mặc dù Lệ Lâm Lâm ngàn lần không muốn, nhưng hợp đồng đã ký, tiền cũng được thanh toán nên chỉ có thể phụng mệnh đi quay quảng cáo. Quay quảng cáo thật sự dễ hơn quay phim truyền hình rất nhiều, Lệ Lâm Lâm hoàn toàn không tốn nhiều thời gian mà đã quay xong hai đoạn quảng cáo.

“Chuyện tiếp theo là hợp tác tuyên truyền nhãn hàng. Cậu không cần để ý chuyện này, mình sẽ tự sắp xếp.” Hôm nay Ngô Tuệ không đi cùng Lệ Lâm Lâm, cô ấy nói chuyện với cô qua video call, “Mình phải vào lớp rồi, lát nữa Tiểu Tây và Tiếu Tiếu sẽ đưa cậu về Ngân Loan.”

“Ừ.” Lệ Lâm Lâm ỉu xìu gật đầu, Ngô Tuệ cho rằng cô mệt mỏi vì quay quảng cáo nên không để ý.

Lệ Lâm Lâm tắt điện thoại, ngẩn người dựa vào ghế. Tiểu Tây và Tiếu Tiếu len lén nhìn cô, sau đó cầm điện thoại gửi tin nhắn cho nhau.

“Tại sao Lâm Lâm kiếm được nhiều tiền mà vẫn không vui?”

“Tôi cũng thấy rất lạ, quay quảng cáo vừa nhẹ vừa có nhiều tiền, tại sao em ấy lại không hài lòng?”

“Không biết nữa, hay là do quá dễ nên không có tính thách thức?”

“… Vậy hả? Không hổ danh là sinh viên hàng đầu của đại học Đế Đô.”

Sau khi nói chuyện qua tin nhắn xong, cả hai ngẩng đầu lên nhìn Lệ Lâm Lâm. Tiểu Tây thử hỏi cô: “Lâm Lâm, em muốn ăn bánh ngọt không? Chúng tôi hứa sẽ không nói cho Ngô Tuệ!”

“Đúng vậy.” Tiếu Tiếu ngồi bên cạnh cũng phụ họa theo, “Em muốn ăn loại nào, chúng tôi đi mua cho em.”

Nhắc đến chuyện ăn uống, Lệ Lâm Lâm cuối cùng cũng khôi phục một chút. Cô im lặng suy nghĩ rồi nói với bọn họ: “Em muốn ăn buffet ở khách sạn Âu, các món tráng miệng ở đó rất ngon.”

“Được, chúng tôi đi với em.”

“Không cần đâu, em tự đi được rồi.” Lệ Lâm Lâm từ chối bọn họ, mặc dù hai người không quản cô như Ngô Tuệ, nhưng nhất định sẽ ngăn cản cô nếu cô ăn nhiều. Vì vậy, cô đi một mình là tốt nhất!

Tiểu Tây và Tiếu Tiếu thật sự có hơi lo lắng, nhưng Lệ Lâm Lâm rất kiên quyết, nên bọn họ cũng chỉ có thể để em ấy tự đi.

Sau khi đến nhà hàng ở tầng hai của khách sạn Âu, Lệ Lâm Lâm lập tức trở nên vui vẻ. Cô đi đến khu vực ăn uống dành cho hội viên, cầm cây kẹp gắp rất nhiều đồ ăn bỏ vào đĩa, sau đó tìm một góc ít người rồi ngồi xuống.

Khu vực ăn uống dành cho hội viên ít người hơn so với khu trước, nơi này cũng rất tiêng tư, ngay cả đồ ăn cũng được phục vụ khác.

Lệ Lâm Lâm đang ăn uống vui vẻ, thì nghe thấy bên cạnh truyền đến âm thanh tranh chấp. Cô tò mò nhìn qua một chút, thấy một người đàn ông trung niên cao gầy đang nói chuyện với một người đàn ông ăn mặc như ông chủ.

“Ông chủ Tiền, bộ phim của chúng tôi thật sự rất có tiềm năng, chỉ cần có thể thuận lợi phát sóng thì đảm bảo sẽ kiếm được tiền.”

Ông chủ Tiền bật cười, rõ ràng không tin lời người đàn ông kia nói: “Cậu nên đổi đối tượng để lừa đi. Lần trước cũng có người nói như thế với tôi, hại tôi bồi thường mấy chục triệu. Bây giờ người đó vẫn còn trốn trong nhà không dám ra gặp tôi.”

“…”

“Bộ phim của cậu không có lưu lượng cũng không có IP*, thì cậu lấy cái gì đảm bảo với tôi nó sẽ kiếm được tiền?” Giám đốc Tiền đứng lên, vỗ vỗ vai người đàn ông, “Đạo diễn như các cậu không thể cứ hết người này đến người khác lừa tôi. Có phải trong mắt các cậu, tôi là kẻ coi tiền như rác đúng không?”

*IP: xuất phát từ thuật ngữ Intellectual Property (sở hữu trí tuệ), chỉ những bộ phim chuyển thể từ truyện hay tiểu thuyết được đầu tư lớn, chế tác hoành tráng, thậm chí gây xôn xao trước cả khi quay và chiếu. (Cảm ơn bạn Khánh Huyền đã chỉ giúp mình từ này nha)

“…”

Ông chủ Tiền cầm cặp da rời khỏi, để lại người đàn ông cao gầy chán nản ngồi ở ghế sô pha.

Một lúc sau, anh ta cầm điện thoại lên, sau đó gọi vào một số: “Xin chào, ngài là ông chủ Lưu phải không? Tôi là Đào Dã…”

Anh ta vừa giới thiệu thì bên kia đã cúp máy.

Người đàn ông hơi ngẩn người, anh ta lật sổ ghi chép thông tin rồi gọi vào một số khác: “Xin chào ông chủ Tạ, tôi là Đào Dã. Vâng, vâng, vẫn là chuyện đầu tư lần trước, không biết ông suy nghĩ thế nào? Không, không, tôi không phải muốn thúc giục ông, chỉ là đoàn phim vẫn đang đợi tiền để tiếp tục quay. À… Như vậy sao… Thôi được rồi, vậy tôi không làm phiền ông nữa.”

Sau khi cúp máy, anh ta cầm điện thoại ngồi im một chỗ, cả người như chìm vào bóng tối, có lẽ chưa tới một phút anh ta sẽ bật khóc.

Lần cuối cùng Lệ Lâm Lâm nhìn thấy một người con trai bật khóc là khi cô đang học cấp ba, bởi vì cô luôn giành vị trí đứng nhất trong các kỳ thi, còn cậu ta chỉ đứng vị trí số hai. Lúc cậu ta nói chuyện với cô, cậu ta đã khóc rất ấm ức. Học sinh cấp ba dễ xúc động là chuyện bình thường, nhưng một người đàn ông trưởng thành sẽ không dễ dàng để lộ sự yếu đuối của mình ra bên ngoài.

Lệ Lâm Lâm ngồi tại chỗ nhìn người đàn ông đang bật khóc, cô cầm lấy túi xách và đeo kính râm, sau đó đi về phía anh ta.

“Chào anh.” Cô lên tiếng chào người đối diện, người đàn ông ngẩn đầu, có chút kinh ngạc nhìn cô.

Lệ Lâm Lâm nâng kính râm lên, mỉm cười với anh ta: “Anh không sao chứ?”

Người đàn ông lại sững sờ, sau khi nhận ra cô là Lệ Lâm Lâm thì vội vàng đứng dậy: “Là cô Lệ sao? Chào cô, chào cô.”

Lệ Lâm Lâm ngồi xuống chiếc ghế sô pha đối diện, nói với anh ta: “Tôi ngồi bên kia thì nghe thấy cuộc nói chuyện giữa anh và ông chủ Tiền, bộ phim của anh gặp khó khăn gì sao?”

Đào Dã nghe cô hỏi như vậy, anh ta trầm mặc một lúc rồi nói: “Nói ra thật xấu hổ, đoàn phim của tôi gặp phải một số vấn đề và tổn thất, nhưng người đáng trách nhất vẫn là tôi. Đoàn phim của chúng tôi không đầu tư nhiều vào giai đoạn đầu, nhưng tôi lại muốn bộ phim phải thật hoàn hảo nên đã chi rất nhiều tiền. Bây giờ lại thêm một nhà đầu tư rút vốn giữa chừng, khiến nguồn vốn của đoàn phim không đủ, bộ phim cũng vì thế mà tạm ngừng quay.”

“Ra là vậy.”

“Mấy ngày nay tôi luôn cố gắng đi tìm nhà đầu tư mới, nhưng bọn họ đều không coi trọng bộ phim của tôi. Ngành giải trí bây giờ quá nóng vội, bọn họ luôn cho rằng một bộ phim thành công là phải có IP, lưu lượng. Nhưng một bộ phim truyền hình chân chính, đâu phải chỉ dựa vào những yếu tố này? Tại sao những bộ phim tuyền hình chỉ được cái vỏ bên ngoài, thì luôn có nhiều tài nguyên tìm đến, còn những người thật sự nghiêm túc làm phim thì không được quan tâm? Tại sao, tại sao cuộc đời lại đối xử bất công như vậy chứ?!” Sau khi Đào Dã trút hết nỗi lòng của mình, anh ta lại tiếp khóc.

Dáng vẻ ủy khuất của anh ta thật sự rất giống với cậu bạn luôn đứng hạng hai hồi năm cấp ba của Lệ Lâm Lâm. Cô mấy máy môi, rút ra một tờ khăn giấy đưa cho anh ta: “Tôi hiểu, bây giờ mọi người đều chỉ biết đến tiền, nhưng không phải ai cũng ham tiền đâu!”

Từ Dã giống như gặp được tri kỷ, anh ta vừa lau nước mắt vừa gật đầu: “Đúng vậy, trong cuộc sống luôn có thứ khác ngoài tiền để mình theo đuổi.”

Lệ Lâm Lâm cũng gật đầu: “Như thế này đi, đoàn phim của anh thiếu bao nhiêu tiền, tôi sẽ đầu tư.”

Đào Dã ngây ngốc, cả người bỗng nhiên cứng đờ: “Cô tình nguyện đầu tư vào bộ phim của chúng tôi?”

“Đúng thế.” Lệ Lâm Lâm gật đầu, “Tuy tôi không phải là ông chủ lớn, nhưng tôi vẫn có tiền tiết kiệm. Anh cần bao nhiêu?”

Dù thế nào đi nữa thì Lệ Lâm Lâm vẫn là một nữ thần nổi tiếng, còn có ba là siêu sao quốc tế, vì thế Đào Dã cũng không sợ cô sẽ không chi nổi tiền. Anh ta cân nhắc một chút rồi nói với cô: “Hai trăm triệu?”

*200.000.000 (CNY) = 7.020.956.832.564,76 (VNĐ)

500.000.000 (CNY) = 17.552.392.081.411,90 (VNĐ)

Lệ Lâm Lâm: “Hai trăm triệu đủ không? Thôi, để tôi đưa anh năm trăm triệu.”

Đào Dã đột nhiên đứng lên, phấn khích đến nỗi suýt chút nữa làm ngã chiếc bàn trước mặt: “Thật, thật không?”

“Đương nhiên, nhưng bây giờ cũng muộn rồi, ngày mai tôi chuyển tiền cho anh nhé.”

“Vậy, vậy tôi sẽ đi in hợp đồng ngay bây giờ!” Đào Dã cầm lấy cặp táp, giọng nói có chút run, “Trung tâm thương mại của khách sạn có chỗ in. Cô, cô cứ ở đây chờ tôi, tôi sẽ lập tức quay lại!”

Anh ta vừa nói vừa cầm cặp chạy xuống lầu, Lệ Lâm Lâm quay lại bàn của cô, vừa ăn vừa đợi anh ta. Một lúc sau, Đào Dã chạy tới như một cơn gió: “Hợp, hợp đồng đã in!”

“Được.” Lệ Lâm Lâm đến nhìn cũng không thèm nhìn, lập tức đặt bút ký hợp đồng.

Đào Dã ngẩn người, hỏi cô: “Cô không xem qua hợp đồng sao?”

Lệ Lâm Lâm cười nói: “Không sao, một người có ước mơ như đạo diễn Đào, sẽ không ở trên hợp đồng lừa tôi.”

Đào Dã hết sức cảm động, nước mắt lại chuẩn bị rơi: “Cô yên tâm, tôi tin chắc rằng bộ phim của chúng ta nhất định sẽ ăn khách!”

Lệ Lâm Lâm mỉm cười gật đầu.

Sau khi Đào Dã rời khỏi, Lệ Lâm Lâm vẫn ngồi tại chỗ ăn hết những món lúc nãy mình đã lấy. Mặc dù cô rất tán thưởng những người như Đào Dã, nhưng những người khác từ chối anh ta là đúng, trong ngành giải trí hiện nay, khả năng kiếm tiền từ bộ phim truyền hình của anh ta thật sự rất nhỏ.

Nhưng cô đầu tư không phải vì tiền, mà là… Đem tiền rải đi thật sự khiến tâm trạng rất vui!

Lệ Lâm Lâm ngân nga một bài hát rồi đi xuống cầu thang, vừa đi ra đại sảnh liền nhìn thấy Trần Nhất Nhiên đang đi giữa một nhóm người.
Nhấn Mở Bình Luận