Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tôi Không Thích Kiếm Tiền!

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trần Nhất Nhiên cắt nguyên liệu xong xuôi, sau đó bắt tay vào nấu ăn. Lệ Lâm Lâm tò mò đi lại nhìn cái nồi trước mặt anh, nhưng ngay lập tức bị sặc ớt, hơi ớt cay đến nỗi cô không thể mở mắt.

“Khụ, khụ, em bị sặc ớt rồi.” Lệ Lâm Lâm liên tục ho khan vài tiếng, không chỉ bị cay mắt, mà ngay cả cổ họng cũng nóng lên, “Em mù rồi.”

Trần Nhất Nhiên vội vàng tắt lửa, làm ẩm khăn tay rồi giúp Lệ Lâm Lâm lau mắt: “Nhìn thấy anh xào ớt, em còn đưa mặt lại gần là sao?”

Lệ Lâm Lâm được anh dìu ra ngoài phòng bếp, cô ngồi xuống ghế sô pha, giơ tay cầm lấy ly nước lọc trên bàn, uống một hớp: “Khụ, làm sao em biết sẽ cay như vậy chứ.”

“Những trái anh chọn đều là những loại cay nhất, không phải em thích ăn cay hay sao?” Có một số loại ớt xanh được trồng trong nông trại Tinh Quang, có loại cay, cũng có loại không cay. Trần Nhất Nhiên đặc biệt chọn loại cay nhất, vừa rồi lúc anh cắt ớt đã cảm thấy mình ra tay có hơi độc ác, nhưng không nghĩ tới, Lệ Lâm Lâm lại đưa sát mặt vào nhìn: “Bỏ đi, em không cần phải vào bếp phụ anh, em ngồi im ở đây chờ ăn là được.”

Lệ Lâm Lâm: “…”

Xem ra cô không xây dựng được hình tượng học bá của đại học Đế Đô rồi.

Trần Nhất Nhiên thu xếp ổn thỏa cho Lệ Lâm Lâm, còn tìm giúp cô một chai thuốc nhỏ mắt, sau đó mới đi vào bếp một lần nữa. Cũng may, bữa ăn này không cần phải làm Mãn Hán Toàn Tịch*. Trần Nhất Nhiên làm bốn món mặn và một món canh, hoàn thành xuất sắc công việc xuống bếp.

*Mãn-Hán Toàn Tịch (Tiệc triều đình Hán-Thanh) hay Đại tiệc hoàng gia Mãn-Hán tương truyền là một đại tiệc lớn kết hợp các món ăn đặc sắc của người Mãn và người Hán, được bắt nguồn từ triều đình của nhà Thanh và ban đầu là một bữa tiệc cho sinh nhật 66 tuổi của Hoàng đế Khang Hy. (Nguồn: Wikipedia)

Lệ Lâm Lâm không ngờ Trần Nhất Nhiên thật sự nấu được, cô do dự nhìn đồ ăn trên bàn một vòng, ngước mắt nhìn Trần Nhất Nhiên: “Nhìn bề ngoài cũng không tệ lắm, nhưng không biết mùi vị sẽ như thế nào.”

Trần Nhất Nhiên nói: “Em ăn thử thì sẽ biết.”

Lệ Lâm Lâm gắp một miếng sườn xào chua ngọt, cho vào miệng cắn một miếng. Sườn được chiên vừa phải, lớp vỏ bên ngoài giòn, nhưng bên trong vẫn giữ được độ mềm, cắn vào một miếng liền cảm nhận được hương vị chua chua ngọt ngọt, cộng thêm mùi thơm của hạt vừng, đây chính là một hương vị tuyệt vời.

Lệ Lâm Lâm cảm thấy hơi kinh ngạc, vừa rồi Trần Nhất Nhiên có nói những món anh làm đều là “Có thể ăn được”, tiêu chuẩn ” Có thể ăn được” của anh có cần cao như vậy không?

Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, trên mặt cô vẫn phải làm ra vẻ bình tĩnh. Trần Nhất Nhiên ngược lại có chút để ý hỏi một câu: “Mùi vị thế nào?”

Lệ Lâm Lâm ăn hết miếng sườn, họ nhẹ một tiếng: “Có thể ăn được.”

Trần Nhất Nhiên sửng sốt một chút, sau đó cong môi, anh cũng ngồi xuống ghế bắt đầu dùng bữa: “Có thể ăn được là được.”

Camera man ở bên cạnh đã quay cận cảnh đồ ăn trên bàn, các món ăn dưới ống kính có độ bóng và màu sắc đẹp hơn, nhìn thế nào cũng không giống chỉ “Có thể ăn được”.

Có lẽ câu “Có thể ăn được” nghĩa là Lệ Lâm Lâm có thể ăn được (?). Thợ chụp ảnh âm thầm phản đối câu nói này.

(?) Câu gốc: 可能”能吃” 说的是厉琳琳能吃吧. Trời quơ câu này hack não thiệt chứ, ai biết thì giúp mình với, mình cảm ơn nhiều ạ 

Trên bàn có năm món, hai người cũng ăn được bảy tám phần, trong đó phần lớn công lao đều là của Lệ Lâm Lâm. Camera man còn đặc biệt quay giúp cô những lần cô ợ hơi, sau đó nhất định sẽ biên tập lại, để khán giả biết được cái gì gọi là mặt trái của phụ nữ.

Vừa rồi trong lúc ăn cơm, Trần Nhất Nhiên đã thảo luận lịch trình vào buổi chiều với Lệ Lâm Lâm, cô vẫn kiên quyết muốn đi xem phim kinh dị. Nhưng bây giờ không có phim kinh dị nào được chiếu rạp, cho nên cô quyết định sẽ xem ở nông trại Tinh Quang.

Nông trại Tinh Quang là một khu nông trại cao cấp, nên đương nhiên cần phải có các tiện ích giải trí. Ở đây có cả sòng bài và rạp chiếu phim trong nhà, rạp chiếu phim trong nhà không chỉ có thể hát Karaoke, mà còn có thể tự mình bật những bộ phim yêu thích để xem.

Lệ Lâm Lâm và Trần Nhất Nhiên đã đặt một phòng chiếu phim trong nhà, cả hai chọn một bộ phim có ảnh bìa trông đáng sợ nhất từ ​​thư viện phim.

“Chọn bộ này đi, bộ phim kinh dị duy nhất của Mạc Trăn thiên vương,《Quỷ giáo》!” Lệ Lâm Lâm chỉ vào bộ phim, như muốn tạo thêm bầu không khí kinh dị, cô còn hạ giọng giải thích với Trần Nhất Nhiên, “Em nghe nói trong lúc bọn họ quay bộ phim này, trường quay liên tục xảy ra những chuyện kỳ quái, giống như thật sự đã đụng phải quỷ.”

“…” Trần Nhất Nhiên mấp máp môi, nhìn cô rồi nói, “Không nên tin vào những thứ mê tín phong kiến như vậy.”

Lệ Lâm Lâm hỏi anh: “Nếu anh không tin, vậy tại sao còn sợ ma?”

“… Anh chưa bao giờ nói rằng mình sợ ma, buổi sáng lúc ở mật thất, hình như toàn bộ đều nhờ vào anh mới ra khỏi được.”

A, Lệ Lâm Lâm ở trong lòng cười lạnh một tiếng, ấn nút phát phim.

Căn phòng này không có cửa sổ, cho nên sau khi đóng cửa và tắt đèn, bên trong phòng lập tức tối đen. Phần mở đầu của bộ phim được kèm theo một bản nhạc nền quỷ dị, khiến cho Lệ Lâm Lâm nhớ lại một số trải nghiệm không mấy tốt đẹp vào buổi sáng.

Vất vả lắm cô mới ổn định được cảm xúc, bây giờ lại bắt đầu trở nên căng thẳng. Cô nằm thẳng người trên ghế sô pha, một tay ôm gối, một tay cầm bịch bánh khoai tây chiên.

Màn hình ở đây không lớn như rạp chiếu phim, nhưng hiệu ứng âm thanh thì không thua kém chút nào, âm thanh đột nhiên lớn lên, khiến chiếc ghế sô pha cũng muốn rung theo. Lệ Lâm Lâm suýt chút nữa làm rớt khoai tây chiên trong tay, cô lấy gối ôm che mắt, dứt khoát đặt khoai tây chiên sang một bên.

Để không quấy rầy bầu không khí hẹn hò của hai người, tổ chương trình không cho camera man đi theo, mà chỉ lắp đặt camera trong phòng. Lệ Lâm Lâm và Trần Nhất Nhiên đang ngồi bên trong xem phim, còn bọn họ thì đang ngồi trước màn hình giám sát để xem hai người.

“Tôi cảm thấy hồn phách của Lâm Lâm sắp bay mất rồi, tổng giám đốc Trần luôn bình tĩnh hơn em ấy.”

“Đúng đó, có tổng giám đốc Trần ở đây, thì những hình tượng mà em ấy xây dựng trong mấy tập trước đều hoàn toàn sụp đổ.”

“Ha ha ha cái này không phải rất thú vị sao? Dù sao, đây chính là tổ hợp tổng tài bá đạo và cô vợ nhỏ của anh ta, tôi dập đầu*.”

*Dập đầu: Đây là một thuật ngữ phổ biến ở Trung Quốc, được dùng để chỉ trạng thái xúc động, hạnh phúc và phấn khích của bạn khi nhìn thấy các cặp đôi tương tác và thể hiện tình cảm.

Trong phòng, Lệ Lâm Lâm đang nằm co người lại, cô cứ tưởng nếu mình nghĩ đến dáng vẻ đẹp trai của Mạc Trăn, thì cô có thể bỏ qua những con ma kia, nhưng sự thật đã chứng minh, cô hoàn toàn không thể xem nhẹ bọn nó! Trước mặt Mạc Trăn thiên vương mà bọn nó cũng thật bắt mắt!”

Tiếng nhạc khủng khiếp lại chậm rãi phát ra từ dàn âm thanh, một nữ sinh nơm nớp lo sợ đang đi trong hành lang của trường, dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ có thứ gì đó nhảy ra từ bên cạnh.

Lệ Lâm Lâm biết chắc rằng sẽ có thứ gì đó đột nhiên xuất hiện, nhất là lúc này, cảm xúc đang ngày càng đi sâu vào tình tiết của bộ phim, ngay khi nữ sinh định giơ tay đẩy cánh cửa phòng học ra, Lệ Lâm Lâm bỗng nhiên nhấn nút tạm dừng.

Khóe miệng Trần Nhất Nhiên mím chặt, chậm rãi nghiêng đầu nhìn cô một cái, nhưng không nói gì. Lệ Lâm Lâm ăn một miếng khoai tây chiên như để trấn an bản thân, sau đó nói Trần Nhất Nhiên bên cạnh: “Anh biết cách thức chính xác nhất khi xem phim ma là gì không?”

“Cách thức gì?” Giọng nói của Trần Nhất Nhiên trầm hơn bình thường, cho biết tâm trạng của anh cũng rất căng thẳng. Lệ Lâm Lâm cầm lấy remote bên cạnh, nói với anh: “Đó là tắt âm thanh của bộ phim, sau đó bật một bài hát ăn mừng cho nó, chẳng hạn như《Vận may đến》.”

Trần Nhất Nhiên: “…”

Lệ Lâm Lâm nói là làm, cô nhấn vào nút tắt tiếng của bộ phim, sau đó phát bài《Vận may đến》trên điện thoại, làm xong chuyện này cô mới cho bộ phim chiếu tiếp.

Nữ sinh đẩy cửa ra, quả nhiên là có thứ gì đó bất ngờ lao đến, khiến cho cô gái hét lên tại chỗ.

Nhưng mà, Lệ Lâm Lâm và Trần Nhất Nhiên chỉ nghe được tiếng của bài hát《Vận may đến》.

“Thế nào!” Lệ Lâm Lâm như được sống lại, “Có phải không còn cảm thấy đáng sợ, thậm chí còn cảm thấy bộ phim có chút ngốc!”

“… Ừ, có chút ngốc.” Trần Nhất Nhiên nhìn cô, “Nhưng là em có chút ngốc.”

Lệ Lâm Lâm: “…”

Này!

Dù Trần Nhất Nhiên ngoài miệng phản đối, nhưng mỗi khi Lệ Lâm Lâm muốn bật nhạc, anh cũng không ngăn cản. Mặc dù luôn bị dừng giữa chừng, nhưng cả hai cuối cùng cũng xem xong bộ phim, trước khi về còn đi đến vườn trái cây hái một ít hoa quả.

“Có phải sắp đến giờ về khách sạn rồi không?” Lệ Lâm Lâm hỏi một câu. Trần Nhất Nhiên nhìn đồng hồ, hỏi cô: “Em muốn ăn chiều chưa?”

“Bây giờ em chưa đói.” Đạo diễn nói với cô rằng, sau khi trở lại khách sạn vào buổi tối thì sẽ ghi hình thêm một đoạn nữa, nội dung của đoạn phỏng vấn là sẽ hỏi cô xem cô chọn khách mời ban đầu hay là khách mời kick hall. Nghĩ đến đây, Lệ Lâm Lâm nghiêng đầu nhìn Trần Nhất Nhiên ở bên cạnh: “Hôm nay anh không cần đi làm sao?”

Trần Nhất Nhiên nói: “Ghi hình xong liền quay về.”

“À.” Lệ Lâm Lâm gật gật đầu, “Anh nói xem anh bình thường bận rộn như vậy, cần gì phải tham gia chứ?”

Cho dù cô chọn Trần Nhất Nhiên, thì Trần Nhất Nhiên cũng không có nhiều thời gian để ghi hình cho chương trình.

Cô đang cân nhắc xem buổi tối mình nên chọn thế nào, thì Trần Nhất Nhiên bỗng nhìn thấy vài cái máy gắp thú trong nông trại Tinh Quang.

“Ở đây cũng có máy gắp thú.” Trần Nhất Nhiên nói, lập tức đi về phía có máy gắp thú. Lệ Lâm Lâm “Hả?” một tiếng, đi theo sau anh, camera man cũng tranh thủ đi theo hai người.

Giống như lần trước, Trần Nhất Nhiên quét mã bằng điện thoại, sau đó bắt đầu thể hiện kỹ thuật điêu luyện của mình. Đây là lần thứ hai Lệ Lâm Lâm nhìn thấy kỹ thuật gắp gấu bông thần kỳ của Trần Nhất Nhiên, so với lần trước thì bây giờ cô đã bình tĩnh hơn nhiều, nhưng đối với những nhân viên xung quanh, thì đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy, nên không thể tránh khỏi những âm thanh cảm thán cùng nể phục.

“Thật không nhìn ra, tổng giám đốc Trần còn có kỹ năng này.”

“Đúng đó, chỉ trong nháy mắt mà đã gắp được nhiều gấu bông như vậy, tôi cũng muốn có bạn trai có kỹ năng này!”

“Có tiền, đẹp trai, học giỏi, lại còn biết gắp gấu bông, cái này có hơi phạm quy rồi nha.”

Trong tiếng bàn luận xì xào của nhân viên công tác, Trần Nhất Nhiên đã gắp được sáu con gấu bông, nếu Lệ Lâm Lâm không ngăn cản kịp thời, thì anh thật sự có thể gắp hết chỗ gấu bông này.

“Được rồi, anh mà gắp nữa thì ông chủ sẽ không để chúng ta ra khỏi đây đâu.” Lệ Lâm Lâm ôm mấy con gấu bông trong tay, tất cả đều do Trần Nhất Nhiên gắp cho cô. Trần Nhất Nhiên cảm thấy nếu gắp quá nhiều thì cũng không cầm hết, nên rốt cuộc cũng thu tay lại.

“Để anh cầm giúp em.” Trần Nhất Nhiên cầm lấy mấy con gấu bông trong ngực Lệ Lâm Lâm, cùng cô đi về phía bãi đậu xe.

“Những con gấu bông này, em với anh chia nhau mỗi người một nửa đi.” Lệ Lâm Lâm đề nghị.

Trần Nhất Nhiên nói: “Đều đưa cho em, anh giữ lại làm gì?”

“Lần trước trợ lý Ngô đã bí mật nói với em, anh có giữ vài con gấu bông ở nhà.” Bởi vì trước đó Lệ Lâm Lâm đã hỏi trợ lý Ngô về sở thích của Trần Nhất Nhiên, cho nên khi phát hiện tổng giám đốc Trần thích gấu bông, anh ta lập tức thông báo cho Lệ Lâm Lâm.

Trần Nhất Nhiên đứng hình một lúc, cuối cùng cũng phản ứng lại: “Mấy con đó vốn dĩ là để cho em, trước đó anh đã hứa với em, nếu anh thấy máy gắp thú thì sẽ gắp giúp em.”

Lần này đến lượt Lệ Lâm Lâm ngẩn người, lần trước bọn họ chỉ thuận miệng nói qua, vậy mà anh vẫn còn nhớ rõ? Anh không chỉ nhớ rõ mà còn giúp cô gắp nó?

“Mấy con gấu bông ở nhà, anh không tìm được cơ hội để đưa nó cho em, đợi hôm nào rảnh anh sẽ mang nó lên cho em nhé.” Anh đã để mấy con gấu bông trong nhà một thời gian, nhưng vì trước đó mối quan hệ giữa anh và Lệ Lâm Lâm rơi vào tình trạng đóng băng, cho nên không có cơ hội đưa nó ra ngoài. Sau khi tham gia chương trình ngày hôm nay, mối quan hệ giữa bọn họ đã dịu đi một chút, bất luận như thế nào, thì quyết định tham gia chương trình giải trí của anh rất đúng đắn.

Cuộc đối thoại giữa hai người đã được camera ghi lại, các nhân viên công tác theo sau cũng nhạy bén bắt được điểm mấu chốt trong lời nói của Trần Nhất Nhiên.

“Mang nó lên cho em” là có ý gì? Chẳng lẽ hai người này ở chung một chỗ? Lầu trên lầu dưới?

Vậy đến lúc chương trình phát sóng, có cần lấy câu nói này đi biên tập không?

Trải qua một ngày ghi hình, đạo diễn và hầu hết nhân viên của chương trình đều nghĩ rằng Lệ Lâm Lâm sẽ chọn Trần Nhất Nhiên, bởi vì khi đứng trước mặt anh, cô dường như tự nhiên hơn nhiều, hơn nữa còn có thể thấy được mối quan hệ giữa hai người không đơn giản là mối quan hệ bình thường. Quan trọng nhất chính là, tổng tài bá đạo và cô vợ nhỏ của anh ta, thật sự quá tốt để gặm (đường)!

Mà Lệ Lâm Lâm, người đang ngồi ghi hình ở giữa, lại nói ra một cái tên ngoài dự đoán của bọn họ: “Em vẫn chọn Đỗ Ngôn Uy.”

——–
Nhấn Mở Bình Luận