Đi bộ ước chừng trên dưới mười phút, Chu Tam ném tờ giấy đi, có vẻ hẳn đã tìm thấy đích đến của mình. Lúc này tôi mới phát hiện dòng chữ trên tờ giấy đó là một địa chỉ.
Tôi nhìn vào tòa nhà Chu Tam chỉ. Gạch xanh ngói đen, thoạt nhìn vô cùng cổ quái, càng cổ quái hơn chính là ngôi nhà này yên tĩnh không một tiếng động, căn bản là không hề truyền ra một âm thanh nào cả.
“Có đúng là đây không?”
-Tôi không khỏi phát ra một tiếng kinh ngạc. Chu Tam không mở miệng trả lời tôi, chỉ nhẹ nhàng gật đầu coi như đáp lại
“Không phải chỗ này thì có thể là chỗ nào?”
Nói rồi Chu Tam trực tiếp đẩy cửa bước vào
Một tiếng ma sát dài và chói tai phát ra từ cổng trước. Tôi không nhịn được rùng mình một cái. Vừa lúc cổng mở ra, hình như có thứ gì đó khủng khiếp cũng chạy ra.
Tôi liếc nhìn Chu Tam, vẻ mặt hắn nghiêm trang trông rất bưồn cười. Cuối cùng cũng có chút khí khái đẩy cửa, chỉ là tình cờ quét quanh bốn phía rồi mới cẩn thận bước vào nhà
Tôi nhìn cánh cổng đen sỉ trước mặt mình. Ở trong mắt tôi, thứ này thật giống như một con thú khổng lồ ăn thịt người, dường như nó có thể trực tiếp nuốt chửng tôi bất cứ lúc nào.
“Cậu không phải là đang sợ đấy chứ?”
Chu Tam thấy tôi không bước vào, quay lại nhìn tôi lần nữa. Tôi liếc nhìn Chu Tam, khuôn mặt đối phương vân đạm phong kinh (mây gió điềm nhiên = bình tĩnh, nhẹ nhàng)
Thành thật mà nói giờ này hắn ít nhiều đã cho tôi một chút tự tin, giọng nói của Chu Tam vừa rơi xuống, tôi không còn chăn chữ nữa, trực tiếp một đạp đi vào
Gió nổi từng trận, đây hắn là cảm giác trực quan nhất của tôi với nơi này
Kỳ lạ chính là khi tôi ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy mặt trăng trên bầu trời. Mặt trăng đặc biệt tròn và tỏ, nó thậm chí còn chiếu sáng mọi thứ xung quanh một cách rất rõ ràng.
Nhưng chính vì vậy, tôi nhìn cảnh vật bốn phía, cả người sửng sốt, sau đó liền muốn móc từ trong người ra một đồ vật có thể khiến bản thân yên tâm
“Trần tiểu ca à, đừng kích động, bọn chúng không hại được cậu đâu”
Chu Tam vội vàng mở miệng. Động tác của tôi mới dịu xuống. Bởi vì tôi phát hiện những kẻ xung quanh tuy rằng cứ nhìn chằm chằm tôi nhưng tất cả đều không hề nhúc nhích
Bốn phía đầy người. Ai cũng có sắc mặt tái nhợt, hốc mắt lõm sâu, bất động
Ánh mắt bọn chúng đều đồn về phía cổng lớn, mỗi người một động tác quái dị. Có người làm động tác hoan nghênh, có người lại như mời ngồi, tóm lại trong phòng hơn hai mươi người, không ai bình thường cả
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!