Edit: Bàn302.
Bách Liên có vẻ đã bỏ nhiều công sức vào việc gửi bài cho tạp chí, tôi không rõ lắm là hắn viết về cái gì.
Bình thường ở nhà hắn nấu đồ ăn, tôi nấu cơm, mẹ hắn và bà tôi chỉ phụ trách về nhà ăn, tính ra cũng khá hoà thuận. Hai vị phụ huynh thích xem phim trong phòng khách, tôi thì cùng làm bài tập nghỉ đông với anh tôi dưới sự giám sát của hắn.
Nếu là hồi trước, có lẽ tôi còn chẳng thèm làm, làm gì có chuyện hoàn thành kế hoạch học tập đúng hạn thế này.
Anh tôi là lực lượng sản xuất chính
[1] cho việc học tập của tôi.
[1]: Cái này thì bác nào học Triết chắc là hiểu nhể, ý là phải có Bách Liên thì Lý Vọng mới học được ấy.
303.
Lúc đầu đúng là tôi hơi phản đối việc ngủ cùng Bách Liên, nhưng sau đó phát hiện lấy hắn làm gối ôm hình người để sưởi ấm vào mùa đông cũng khá tốt, vậy nên phần lớn thời gian đều ở trong phòng hắn.
Lúc hắn đọc sách luôn có vẻ mặt người sống chớ gần, nhưng chỉ cần tôi chịu chủ động đi hôn hắn, hắn sẽ để tôi tuỳ ý quấy rầy hắn.
Đúng là người anh tốt.
304.
Lúc mẹ kế gõ cửa nói đưa táo cho bọn tôi, giọng Bách Liên vẫn hơi khàn. Hắn mặc quần vào, nhận đĩa táo qua khe cửa.
Hắn thở phào, vẻ mặt rất bình tĩnh, cầm tăm chọc một miếng cho tôi.
Hắn nói: "Lý Vọng, lần sau còn dám không?"
Hắn đang nhắc đến chuyện tôi nhân lúc hắn ngủ, dùng bút dạ đen vẽ rùa lên bụng hắn.
Tôi nói: "Đấy gọi là xăm nghệ thuật dùng một lần."
Tôi nghĩ hắn chỉ giả vờ giận, sau đó tìm lý do chịch tôi.
305.
Trải nghiệm kỳ diệu nhất trong kỳ nghỉ đông là Lâm Tú Chương qua nhà chơi đấu địa chủ cùng hai người bọn tôi. Kỹ năng chơi bài của cậu ta rất tệ, nhưng lúc nào cũng bắt được bài ngon.
Hơn nữa cậu ta luôn lật được bài địa chủ.
Thiết lập hình tượng tư bản chủ nghĩa sừng sững không đổ nhỉ người anh em.
Đúng lúc Từ hạng nhất gọi video qua, tôi liền livestream cho hắn cảnh ba người bọn tôi đánh bài.
Từ Dập hướng dẫn tôi nên ra con nào từ xa, thế là địa chủ Lâm không thắng nổi nữa.
Lâm Tú Chương tức giận lại đây nói với Từ Dập qua điện thoại tôi: "Bạn hạng nhất, tôi vốn thân cô thế cô, thêm cậu vào là trí thông minh của cả ba người đang đè bẹp tôi đấy."
Tôi nói: "Thực ra không tính tôi vào cũng được."
Trí thông minh của tôi không có chỗ phát huy tác dụng.
306.
Lâm Tú Chương lượn lờ trước mặt ba tôi đến chai mặt, vào những ngày nghỉ, cậu ta thỉnh thoảng sẽ chạy tới, còn dùng đôi tay thiếu gia mỏng manh dễ vỡ kia rửa rau giúp bọn tôi.
Lần đầu tiên tôi thấy có người bỏ công chạy đến nhà người khác để giúp làm việc nhà.
Tôi đi nhà xí, lúc đi ra nghe thấy công tử bột Lâm gọi anh tôi một tiếng "anh vợ."
Tôi còn tưởng tôi bị ảo thính.
Nhưng nhìn mặt anh tôi, chắc chắn tôi không nghe nhầm.
Tôi thấy Bách Liên cười tủm tỉm xắn tay áo lên.
Không chờ nắm đấm của anh tôi rơi xuống, Lâm Tú Chương đã tự giơ tay đầu hàng, nói: "Bạn học Bách, cậu không thấy xưng hô thế này có thể kéo gần khoảng cách ba người chúng ta sao?"
... Làm cái gì đấy?
Bọn họ khiêu khích anh tôi, thứ gặp hoạ là cái mông của tôi đấy được không? Tôi chưa bao giờ thấy bọn họ súng thật đạn thật đánh nhau qua lại cả!
Tự nhiên tôi hi vọng Bách Liên dùng cách của xã hội đen để giết phắt công tử bột Lâm.