Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tôi Làm Cá Mặn Chốn Hào Môn

Vì là mới sáng sớm đã tới đây, nên khi đám Khương Tri Ngôn nghỉ được một chốc rồi lại hội hợp ở đại sảnh tầng 1 ấy, cũng mới chưa quá 9 giờ.

Một tầng này đã bị 4 người đặt bao hết, bọn họ không lo lắng sẽ quấy rầy người khác, Úc Quân Sách liền trực tiếp tê liệt ngã xuống tatami, trông như không ngồi dậy nổi.

Mà Triệu Đào lại lấy di động ra thuật lại cho Khương Tri Ngôn và Úc Nam Diễn những hạng mục khá thú vị bên này.

Đây chính là bài tập mà anh ấy làm trong trăm việc bề bộn hôm qua, thế nào cũng phải cho anh một cơ hội để phô bày chứ!

“Mùa này vừa lúc là mùa thưởng anh đào, trưa nay chúng ta có thể dùng cơm trong vườn hoa anh đào, còn đồ ăn thì tôi kiến nghị……”

“Triệu ca, đừng! Em thử rồi, một trận gió thổi tới là những cánh hoa kia liền rớt hết trên đồ ăn, lấy cái tính kia của anh em chắc chắn sẽ không ăn nữa.”

Úc Quân Sách xen mồm làm Triệu Đào lập tức đã quên mình muốn nói gì, nhưng hình như cậu ta nói cũng có đạo lý?

“Vậy chúng ta xem hạng mục tiếp theo, bên này có sân golf và trại nuôi ngựa, Úc tổng anh có thể……”

“Thật nhàm chán, cưỡi ngựa với golf em nhìn kiểu gì cũng cứ thấy là hoạt động của người trung niên, anh ơi 2 cái hạng mục này anh cũng chơi chán rồi đúng không? Chị Tri Ngôn cũng không thích ra ngoài phơi nắng đi?”

Thủ đô tháng 4, nói nóng không nóng, nhưng nếu cứ vẫn ở bên ngoài thì xác thật có chút chịu không nổi.

Bàn tay cầm di động của Triệu Đào hơi hơi dùng sức, anh ấy nỗ lực duy trì ý cười trên mặt: “Vậy bên này còn có một sân trượt tuyết trong nhà, có thể……”

“A, trượt tuyết ——”

Ngay khi Triệu Đào cho rằng Úc Quân Sách lại muốn nói lý do phản bác gì đó, mà anh ấy cũng đã chuẩn bị đọc cái tiếp theo luôn ấy.

“Em thì thật ra là được đó, chỉ là chị Tri Ngôn thì sao?”

Khương Tri Ngôn hơi hơi mỉm cười với anh ta, “Tuy là không biết, nhưng năng lực học tập của tôi không tệ.”

Cái này thì ‘Khương Tri Ngôn’ không biết, nhưng cô thì thật là biết.

Có thể nói là học từ nhỏ, chỉ là về sau có rất nhiều năm không lướt nữa, hẳn là cần một quá trình thích ứng.

“Rồi, vậy chờ chút liền đi trượt tuyết!” Úc Quân Sách vỗ đùi đứng dậy, “Chị Tri Ngôn chị đừng lo, biệt hiệu của em chính là tiểu hoàng tử trượt tuyết, chị……”

Nhìn thấy Úc Nam Diễn lẳng lặng nhìn anh ta ở một bên, nụ cười Úc Quân Sách càng tươi, “Chị cứ giao cho anh em nhé, anh ấy trượt cũng không tệ, ha ha ha.”

Những người khác không có ý kiến, vậy thì trước định cái hạng mục này, còn buổi tối thì không cần rối rắm, chắc chắn là hưởng thụ hạng mục vương bài của làng du lịch này rồi —— ngâm suối nước nóng.

Vậy giờ chỉ còn cơm trưa an bài thế nào thôi.

Giám đốc làng du lịch cho bọn họ một kiến nghị.

“Thật ra thì khoảng thời gian trước bọn tôi mới vừa xây một căn nhà cây thủy tinh, có thể tiếp xúc gần gũi với thiên nhiên đồng thời hưởng thụ mỹ thực, Úc tổng và Úc phu nhân thấy thế nào?”

Nói rồi, vị giám đốc này còn trực tiếp móc ra một cuốn brochure, trên đó có giới thiệu hạng mục mới này đây.

Theo cái nhìn của Khương Tri Ngôn đây chỉ là đổi một chỗ ăn cơm thôi, chơi hoa hòe lòe loẹt như này còn không bằng nấu nướng cho ngon chút.

“Tôi đều được, cũng không sợ độ cao, mọi người thì sao?”

“Có thể.”

“Không thành vấn đề, dù sao chỉ ăn bữa cơm.”

Nhân lúc trước khi dùng cơm, Khương Tri Ngôn tính toán ra ngoài đi dạo trong khoảng thời gian này, rốt cuộc hồi nãy khi mới vội thoáng nhìn thì thấy phong cảnh chỗ này vẫn là không tệ.

Nhưng mà!

Úc Quân Sách: “A, em mệt quá, muốn nằm tiếp một hồi, Triệu ca cũng vậy, đúng không?”

Triệu Đào: “Không, tôi còn……”

Úc Quân Sách siết chặt cổ Triệu Đào một phen, “Triệu! Ca! Anh cũng rất lâu rồi không nghỉ ngơi, nằm với em một, hồi, đi?”

Tuy nói như đang trưng cầu ý kiến Triệu Đào, nhưng trên thực tế thì Úc Quân Sách mạnh mẽ liền dùng cái tư thế kỳ quặc này trực tiếp kéo Triệu Đào đi rồi, vừa đi còn vừa kêu về phía đám Khương Tri Ngôn: “Anh, chị Tri Ngôn, anh chị chơi cho vui nha, bọn em đi đây ~”

Khương Tri Ngôn: ……

Cô câm nín mà nhìn về phía Úc Nam Diễn, “Mấy anh thật sự có quan hệ huyết thống hả?”

Úc Nam Diễn gật đầu: “Không có ôm sai.”

Phốc ——

Úc Nam Diễn thế mà cũng biết nói giỡn?

Khương Tri Ngôn đứng dậy duỗi người, “Vậy thì ông chủ anh là muốn nghỉ ngơi hay là đi tản bộ với em?”

Úc Nam Diễn cũng đứng dậy, “Đi thôi.”

Hiện tại đúng là mùa vạn vật sống lại, cái làng du lịch này là chủ đánh thân cận tự nhiên, cho nên dọc theo đường đi mi không nhìn thấy những tòa cao ốc kia đâu, ngược lại có thể nhìn thấy từng mảnh vườn trái cây lớn, nhà gỗ và với cả một cái hồ nhân tạo thật to, trên hồ kia còn có mấy con thiên nga trắng đang chơi đùa bơi lội, lông bóng mượt, nhàn nhã tự tại.

Khương Tri Ngôn và Úc Nam Diễn một đường đi tới lại là an tĩnh mười phần, người thì đang thưởng thức cảnh đẹp hai bên, người khác lại đang tự hỏi chuyện khác, nhìn như không liên quan tí nào, nhưng không khí ngược lại là rất hài hòa.

Thẳng đến khi đi đến bên cái hồ này, chứng làm biếng của Khương Tri Ngôn lại tái phát, không muốn đi nữa.

Cô chỉ chỉ chỗ ghế ngồi được che nắng bên hồ, “Ngồi một lát nhé?”

Úc Nam Diễn thầm tính trong lòng, bọn họ hình như mới đi có hơn 10 phút, nhưng nhìn Khương Tri Ngôn gấp không chờ muốn ngồi xuống kia, anh không cự tuyệt.

Ánh nắng ngày xuân đã được cái dù trên đỉnh đầu chắn đi hơn nửa, có điều vẫn còn một bộ phận vừa vặn chiếu vào trên mặt đất bên chân, Khương Tri Ngôn vươn tay cảm thụ ánh nắng, thẳng đến khi lòng bàn tay hơi hơi nóng lên mới thu về.



“Cuộc sống này, cũng thật nhàn nhã ~”

Cô nhịn không được cảm thán một câu.

Ba bốn tháng trước, đại bộ phận người trong công ty đều là vội mở hạng mục mới đầu năm hoặc là vội vàng nhận người, chẳng sợ cảnh đẹp rất nhiều nhưng cũng không có thời gian mà thưởng thức như cũ.

Công việc đã chiếm cứ hơn phân nửa thời gian cuộc sống, nếu thật vất vả có một ngày nghỉ, Khương Tri Ngôn cũng tình nguyện nằm trên giường ở nhà mà sẽ không lựa chọn cái việc đã tốn thời gian lại mệt mỏi như chơi xuân ngắm cảnh.

Cô đều đã quên mình đã bao lâu rồi không có chân chân “chơi xuân” nữa.

Nhưng bây giờ, nhờ vào một ông chủ hào phóng, Khương Tri Ngôn có thể tùy thời nói đi là đi, tới du ngoạn cũng không cần suy xét tới hôm sau còn phải đi làm, nếu mệt thì cùng lắm là liền ngủ một ngày, sẽ không ai chơi liên hoàn đoạt mệnh call bắt cô lập tức dậy đi làm.

—— Cảm tạ đại ân đại đức của ông chủ Úc, mỗi ngày trước khi ngủ tôi nhất định cầu nguyện anh sống lâu trăm tuổi, khỏe mạnh bình an!

Trong lòng mặc niệm những câu này, Khương Tri Ngôn liền thuận thế nhìn Úc Nam Diễn một cái, lại phát hiện anh đang ngắm cảnh hồ nơi xa, tựa hồ có chút mơ màng sắp ngủ.

Nhất định là làm việc quá mệt mỏi!

Khương Tri Ngôn xem giờ một cái, còn chưa đến 10 giờ, ngủ một giấc hoàn toàn không thành vấn đề.

Thậm chí cô còn nghĩ đến chờ tí nếu mà Úc Nam Diễn thật ngủ rồi, mình liền cởi áo khoác ra đắp lên cho anh đi.

—— Tui thiệt đúng là một công nhân tốt tri kỷ!

“Như vậy, sẽ không nhàm chán sao?”

Úc Nam Diễn đột nhiên lên tiếng làm Khương Tri Ngôn đang đắm chìm trong khoe khoang sửng sốt, cái gì nhàm chán?

Cô lập tức nhớ tới câu cảm thán vô thức hồi nãy kia của mình.

“Sẽ không, đương nhiên sẽ không!”

Khương Tri Ngôn quay đầu, dựng thẳng 3 ngón tay lên làm kiểu thề: “Sẽ nhàm chán là vì không tìm được chuyện muốn làm, nhưng tôi rất thích cuộc sống hiện tại, siêu cấp thích!”

Có điều sao cô nhớ rõ là hình như Úc Nam Diễn từng hỏi vấn đề cùng loại nhỉ?

Đây là đang tiến hành điều tra đặt câu hỏi về trạng thái làm việc không định kỳ à?

Không hổ là ông chủ công ty lớn, ngay cả tình huống sức khỏe tâm lý của công nhân cũng quan tâm như vậy!

Úc Nam Diễn nhìn Khương Tri Ngôn thề son sắt, trong đôi ngươi bích sắc khó được hiện lên một tia nghi hoặc, “Em rất thích cuộc sống hiện tại?”

Theo Úc Nam Diễn được biết, trong khoảng thời gian này Khương Tri Ngôn cơ bản đều ở lì trong biệt thự, số bước chân mỗi ngày chả biết có được một ngàn bước không nhỉ? Không giống đại bộ các phu nhân hào môn thích đi dạo phố hoặc là đi thẩm mỹ viện bảo dưỡng mình, có người còn lợi hại hơn chút là chính mình còn có một phần sự nghiệp.

Cuộc sống 1 tháng của Khương Tri Ngôn, cơ hồ đều có thể dùng hai ba câu đã khái quát xong.

Không có khiêu chiến, không có cảm giác thành tựu, Úc Nam Diễn thậm chí có thể tưởng tượng đến cuộc sống của Khương Tri Ngôn mấy thập niên về sau không sai biệt lắm cũng là như này.

Bắt đầu một hai tháng có lẽ sẽ cảm thấy mới mẻ thú vị, nhưng theo thời gian trôi qua cũng vẫn thích như vậy?

“Giống như anh thích đi làm vậy.” Khương Tri Ngôn vô thức mà quơ quơ chân, “Tôi chính là không thích đi làm.”

“Dùng một câu đang lưu hành hiện tại mà nói, đại khái chính là đi làm như ở trên mồ?”

Úc Nam Diễn: ……

Khóe môi anh hơi hơi nhướng lên, “Thế thì xác thật là vất vả.”

“Đúng không đúng không, thật ra thì nếu anh không tới tìm tôi, tôi vốn là tính qua tết liền từ chức.”

Mấy cái đó cũng không có gì không thể nói, hiện tại tâm tình Khương Tri Ngôn rất thả lỏng, bắt đầu trò chuyện với Úc Nam Diễn như với bạn bè.

“Từ chức? Vậy sau đó em sống như thế nào?”

Áp lực công việc ở Nam Hằng xác thật rất lớn, Úc Nam Diễn cũng thừa nhận điểm này, nhưng mỗi năm vẫn cứ có nhiều người liều mạng muốn chen vào như cũ, vì cái gì?

Tiền!

Bọn họ không chỉ xem trọng tương lai của Nam Hằng, cũng còn vì trả giá lao động tương đương, đãi ngộ ở Nam Hằng trong ngành là tốt nhất.

Cùng là liều mạng, thế thì kiểu gì cũng phải đua vào chỗ có giá trị hơn chứ?

“Thi nhân viên công vụ nha.”

Khương Tri Ngôn trả lời rất đương nhiên, “Tôi biết hiện tại nhân viên công vụ cũng không thoải mái, nhưng vẫn có cái bộ môn nhẹ nhàng, mục tiêu của tôi chính là cái đó!”

“Nhưng mà công việc như vậy, tiền lương……”

“Không sao cả, tôi ham muốn vật chất của tôi không cao, mỗi ngày ba bữa có thịt có rau, ngẫu nhiên có thể cho chính mình một kinh hỉ là đủ rồi.”

Thế thì đúng thật, Úc Nam Diễn đã nghe bên chú Lâm nhắc mãi không chỉ một lần rồi.

—— Vì sao thiếu phu nhân không thích đi mua mua mua? Thiếu gia, cậu như vậy thì lấy cái gì lưu lại thiếu phu nhân?

Còn có cái câu “Lấy sắc thờ người chung quy không lâu dài” kia nữa, ôi làm Úc Nam Diễn không khỏi đỡ trán, có đôi khi không rõ vị trưởng bối này rốt cuộc là nghĩ gì.

“Hơn nữa hiện tại không phải còn có anh à?”

Lúc Khương Tri Ngôn nói những lời này còn cố ý lại gần Úc Nam Diễn một chút, đồng thời hạ giọng như sợ bị người nghe thấy.

Bịch!

Úc Nam Diên chỉ cảm thấy trong nháy mắt này đầu ngón tay như có chút tê tê, nó xông thẳng tận tim.

—— Anh bị bệnh?

“Thù lao ông chủ anh cho đủ cho nửa đời sau tôi ăn ngon chơi vui không cần sầu rồi ~ Đối với anh mà nói có lẽ là không tới một ngày là có thể kiếm về, nhưng với tôi mà nói, dư dả rồi.”

Còn có thể sống rất dễ chịu!

Người phải thấy đủ, trên thế giới này nhiều kẻ có tiền lắm, nếu thật muốn thù giàu ấy căn bản là không thù không hết.

Còn không bằng nỗ lực mà sống cho tốt, một ngày ba bữa, bốn mùa bình an.

Úc Nam Diễn giật giật đầu ngón tay, đối mặt với cặp mắt mang theo lòng biết ơn chân thành của Khương Tri Ngôn, hơi hơi rũ mí mắt xuống, “Đây là em nên được.”

Khương Tri Ngôn lại ngồi về chỗ cũ, ra vẻ khiêm tốn mà xua xua tay, “Còn được, còn được, cũng không giúp đại ân gì.”

Hai người nhất thời lại lâm vào trầm mặc.

Lúc này bên hồ có trận gió nhẹ thổi qua, làm Khương Tri Ngôn đều không khỏi có chút buồn ngủ, sáng nay dậy sớm quá, trước đó cô đều là ngủ đến tự nhiên tỉnh.

Khó được dậy sớ một hồi thế mà còn có chút không thích ứng.

“Ông chủ, chúng ta ngủ một lát đi.”

Trong giọng Khương Tri Ngôn mang theo một tia buồn ngủ, “Nếu là tới thả lỏng, phải thả lỏng cho tốt.”

Úc Nam Diễn khẽ ừ một tiếng, học bộ dáng Khương Tri Ngôn thả lỏng thân thể, chậm rãi nhắm hai mắt.

Có tiếng gió thổi qua lá cây xào xạc……

Tiếng thiên nga vui đùa ầm ĩ nơi xa……

Còn có…… Tiếng hít thở nhợt nhạt, gần như không thể nghe thấy bên người của người kia.

Rõ ràng có nhiều thanh âm như vậy, vì sao anh vẫn cứ cảm thấy thật an tĩnh?

Khi Khương Tri Ngôn đột nhiên bừng tỉnh ấy, cô phát hiện trên người mình thế mà nhiều thêm một chiếc áo khoác, không lâu trước trước đó còn thấy trên người Úc Nam Diễn, nghe nói là chiếc áo khoác giá trị 6 con số.

Cô vội vàng quay đầu, phát hiện Úc Nam Diễn đang nhắm mắt lại tựa hồ ngủ rồi.

Có điều anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trong, ở cái mùa vẫn còn một tia hàn ý này cũng không biết có thể bị cảm mạo không ta?

Tội lỗi tội lỗi!

Khương Tri Ngôn tràn ngập áy náy, cẩn thận cầm lấy áo khoác muốn đắp lên cho Úc Nam Diễn, kết quả vừa mới có động tác xong…

Bá ——

Đôi mắt bích sắc kia liền mở.



Nhìn kỹ, trong đó không có chút ngái ngủ nào của người vừa tỉnh ngủ.

“Tỉnh rồi?”

Úc Nam Diễn đứng dậy, “Lúc này cũng về được rồi.”

Nhìn thấy Khương Tri Ngôn cầm áo khoác tựa hồ muốn trả anh, Úc Nam Diễn thuận thế nhận lấy, đồng thời vươn một cái tay khác muốn đỡ Khương Tri Ngôn một phen.

Chỉ là khi tay mới vừa vươn ra, Khương Tri Ngôn đã tự đứng lên, sau đó nhảy hai cái tại chỗ, thư hoãn đôi chân đã có chút tê mỏi, “Tôi được rồi, đi thôi.”

Úc Nam Diễn hơi mím môi, phảng phất như không có việc gì mà thu tay về, “Ừm.”

Trên đường về, Khương Tri Ngôn cũng thuận tiện nhòm qua di động, phát hiện mình chẳng qua chỉ ngủ hơn nửa tiếng, tin nhắn trong cái group “Tương thân tương ái người một nhà” kia đã đột phá 99.

Trong đó Úc Quân Sách chí ít đã cống hiến 9/10.

[Quân Lâm Thiên Hạ: Chị Tri Ngôn, anh chị đâu dạo vậy? Đã nửa tiếng rồi còn chưa về]

[Quân Lâm Thiên Hạ: Có phải anh chị trộm đi chỗ nào thú vị chơi rồi không, không mang theo bọn em!]

[Quân Lâm Thiên Hạ: Đồ ăn trưa nay tự em gọi món! Mặc kệ hai người]

Khương Tri Ngôn rất có lý do tin tưởng chờ về sau Úc Quân Sách kết hôn, nhất định là loại oán phu khuê phòng kia, cái loại mà sẽ bị bà xã ngại quá dính người ấy.

[Khương Bính Ngư: Đã về rồi, bọn tôi trực tiếp qua nhà thủy tinh luôn]

Nói xong câu này, Khương Tri Ngôn cất di động đi, cô đã nhìn thấy nhân viên công tác chỗ này đang lái xe ngắm cảnh về phía bọn họ.

Vừa lúc, Khương Tri Ngôn cũng không muốn đi bộ.

Cái gọi là nhà thủy tinh trên cây, thật ra là cả cái cây đều là nhân tạo, chỗ tâm cây giấu thang máy, sau khi đi vào không cần tự mình leo lên đã có thể lên căn phòng thủy tinh cách mặt đất chừng 20m này.

Cả căn phòng đều là trong suốt, nếu ai nhát gan chút có lẽ còn không dám lên đâu, nhưng cũng thích hợp cho một ít khách theo đuổi cái lạ.

Chỗ xinh đẹp nhất của nó vẫn là phía có mười mấy cây hoa anh đào kia, có vài nhánh cây có thể trực tiếp chạm đến tường thủy tinh, để người ta có thể vừa gần gũi thưởng thức hoa anh đào, vừa nhấm nháp mỹ thực.

“Cuối cùng cũng tới!”

Khi Khương Tri Ngôn tới, Úc Quân Sách với Triệu Đào đã tới trước rồi.

“Ăn cơm ăn cơm, ăn xong liền đi trượt tuyết!”

Nhân viên công tác đi xuống bưng thức ăn, Úc Quân Sách thì lại thò qua nhỏ giọng tìm hiểu: “Chị Tri Ngôn, mấy chị đi đâu chơi vậy?”

Khương Tri Ngôn: “Chỉ dạo ở bên hồ một lát, ngắm cảnh hồ chút.”

“Chỉ cái này?” Vẻ mặt Úc Quân Sách không thể tin được, “Nghe liền thấy thật nhàm chán.”

Khương Tri Ngôn cạn lời: “Ngại quá, làm cậu thất vọng rồi.”

Câu này nói đến mười phần không thèm để ý, Khương Tri Ngôn cũng chả biết Úc Quân Sách đang chờ mong cái gì.

Kiểu gì thì cậu ta cũng không thể nghĩ đến Úc Nam Diễn sẽ dẫn theo cô cùng nhau giục ngựa lao nhanh cùng chung phồn hoa nhân thế chứ?

Ngẫm lại liền không có khả năng được chứ.

Úc Quân Sách thở dài, sau đó nhỏ giọng nói thầm một câu: “Quả nhiên những lúc như này còn phải là mình xuất mã!”

Khương Tri Ngôn không nghe được, chỉ cho rằng Úc Quân Sách lại đang nói những lời lung tung rối loạn gì đó, vừa khéo lúc này đồ ăn cũng lên rồi, lực chú ý của cô nháy mắt đã bị dời đi.

Tới chiều khi trượt tuyết, Khương Tri Ngôn liền rất không khách khí mà làm “thiên tài” một lần, cơ hồ là không thử được vài lần đã trượt còn tốt hơn Úc Quân Sách không ít, ôi làm cái vị tiểu hoàng tử trượt tuyết này thẳng hô không có khả năng, không chấp nhận được hiện thực này.

Nhưng Khương Tri Ngôn nhà ở thành phố Giang, lấy tính cách cô xác thật không quá có khả năng từng trượt tuyết, chả lẽ thật là vấn đề ở thiên phú?

Đáng giận, trong đầu Úc Quân Sách đang nghĩ ngợi liền không chú ý đằng trước, chờ khi anh ta phát hiện thì đã không còn kịp rồi.

“Tránh ra!”

Bùm —— thịch thịch thịch ——

Một món đồ hình cầu lăn qua từ trước mặt Khương Tri Ngôn.

“Ha ha ha ha.”

Cô cười không chút khách khí, thiếu chút nữa làm Úc Quân Sách đã bị vùi vào tuyết đời này cũng không muốn dậy nữa.

—— Ô, quá con mẹ nó mất mặt! Đời này cậu ta cũng không muốn trượt tuyết nữa!

*(Editor: Penallral – Xu)

Ăn chiều rồi, Khương Tri Ngôn thay áo tắm xuống chỗ suối nước nóng lộ thiên dưới sự dẫn dắt của nhân viên công tác.

Bên này có tới mấy loại suối nước nóng, mỹ dung dưỡng nhan, tập thể hình ích khí, dù sao, chính là có mấy cái tên rất hù người.

Mà suối nước nóng tự nhiên cũng có chia nam nữ và cùng tắm, Khương Tri Ngôn vốn muốn đi bên nữ thôi, nhưng Úc Quân Sách vẫn luôn nói một mình cô qua đó nhàm chán biết bao, còn không bằng đi chung với bọn họ còn có thể tâm sự.

Thậm chí, anh ta trực tiếp bao luôn một chỗ suối nước nóng lộ thiên, như vậy sẽ liền không có ai tới quấy rầy họ.

Khương Tri Ngôn rối rắm một giây, so với đi đến suối nước nóng có lẽ có mấy cô mấy chị mấy em không quen biết ngâm tắm, xác thật đi với người quen sẽ càng thú vị.

Hơn nữa, bọn họ lại không phải không mặc quần áo, trước đó khi Khương Tri Ngôn với Úc Nam Diễn đi biển cũng sớm đã nhìn đối phương mặc đồ bơi rồi.

Đã cái thời nào rồi, Khương Tri Ngôn tự giễu một câu.

“Chị Tri Ngôn! Chị tới rồi? Uống rượu không?”

Cái suối nước nóng lộ thiên này rất lớn, là giám đốc phối hợp riêng cho Úc Quân Sách, cho nên dù là ba anh nam mỗi anh chiếm một góc cũng cứ còn có một chỗ thật rộng cố ý để trống ra cho Khương Tri Ngôn.

Sương mù bốc lên mơ hồ tầm mắt người ta, Khương Tri Ngôn vừa thử độ ấm vừa chậm rãi chìm người xuống, thẳng đến khi cả người bị nước suối nóng bao lấy, “Phù, không uống, tôi mang theo nước trái cây rồi.”

Trả lời vấn đề của Úc Quân Sách xong, Khương Tri Ngôn liền điều chỉnh tư thế một chút, để nửa người dưới của cô ngâm trong suối nước nóng, gần như chỉ lộ ra một cái đầu.

Cảm giác ngâm suối nước nóng xác thật không giống với chỉ đơn thuần ngâm tắm ở nhà, hơn nữa vì là suối nước nóng lộ thiên, Khương Tri Ngôn vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy không trung.

Ngẫu nhiên có vài ngôi sao lấp lánh chiếu rọi, ngược lại cũng có vài phần thú vị như ở nơi hoang dã.

“Uống nước trái cây không thú vị cỡ nào chứ ~”

Úc Quân Sách oán giận một câu, có điều anh ta cũng không dám bắt Khương Tri Ngôn uống rượu, lỡ mà uống say anh ta tuyệt đối sẽ bị Úc Nam Diễn xử lý!

“A, nhóc con còn học người lớn uống rượu?” Khương Tri Ngôn cũng không cam lòng yếu thế.

Hai con người lớn đầu còn ấu trĩ lập tức mở ra cuộc đấu võ mồm không dinh dưỡng, làm Triệu Đào ở một bên yên lặng rụt cổ, vờ như mình không tồn tại.

Kết quả hai cái người này một đường đấu đến khi về phòng, thấy thời gian còn sớm, không biết là ai nói muốn chơi trò nói thật hay là đại mạo hiểm, còn kéo Úc Nam Diễn với cả Triệu Đào tới đây.

Bốn người ngồi vây quanh bàn trà hình theo hình tứ giác, trong tay mỗi người đều cầm một lá bài.

“Đại vương ở chỗ tôi!”

Khương Tri Ngôn dẫn đầu lên tiếng, không nghĩ tới vận khí cô tốt như vậy, vòng thứ nhất liền rút trúng Đại vương.

Còn có 3 tấm là J, Q, K, Khương Tri Ngôn cũng không biết là ai cầm bài gì, liền thuận miệng chỉ một cái.

“Phiền Q làm 20 cái hít đất.”

Úc Nam Diễn lật bài, anh nghiễm nhiên chính là Q.

Khương Tri Ngôn thấy thế thì vội bổ sung nói: “Không muốn đại mạo hiểm có thể chọn nói lời thật.”

Ngụ ý rất rõ ràng, anh chọn nói thật đi, tôi tuyệt đối hỏi một vấn đề đặc biệt đơn giản!

“Không cần.”

Hiển nhiên Úc Nam Diễn không cảm thấy 20 cái hít đất có vấn đề gì, trực tiếp đi sang một bên nhẹ nhàng làm xong 20 cái hít đất trong tiếng đếm ồn ào của Úc Quân Sách.

Không hổ là người đàn ông đã khắc tập thể hình vào trong xương!

“Phù hộ để tôi rút trúng Đại vương! Phù hộ để tôi rút trúng Đại vương!”



Trước lúc ván tiếp theo bắt đầu, Úc Quân Sách chắp tay trước ngực lèm bèm, một bộ như lâm thời ôm chân Phật.

Khương Tri Ngôn: “Đừng nghĩ, cái tiếp theo liền rút trúng cậu, để tôi ngẫm lại, là bắt cậu ăn một đống mù tạc, hay là chụp một tấm hình mặc đồ nữ thì hay đây nhể?”

Lời này vừa ra, ánh mắt Triệu Đào cũng thay đổi trong chớp mắt.

Đây là nhân tài kiểu gì mà có thể nghĩ được cái chiêu tổn hại như vậy hả?

Anh ta vốn dĩ chỉ xem đây là trò chơi giết thời gian, giờ đây chỉ cầu nguyện vận khí của mình tốt chút.

“Chị, chị thật tàn nhẫn!”

Úc Quân Sách càng là run rẩy bàn tay, vẻ mặt lên án, nhưng rất mau liền chuyển biến thành ý chí chiến đấu, “Hừ, xem em rút được đại vương đi! Mấy người một người cũng đừng mơ chạy!”

Ván thứ hai.

“Ai da, tôi lại rút được Đại Vương nà ~”

Khương Tri Ngôn cầm lá bài trong tay dào dạt đắc ý, “Vẫn là Q, tôi muốn nhìn anh ta buộc tóc đuôi ngựa!”

Úc Nam Diễn hẳn là sẽ không rút tới Q tới hai lần, cho nên lần này Khương Tri Ngôn khiêu chiến liền hơi làm quái chút.

Vừa khéo ba ông anh này đều không phải đầu đinh, nếu cố muốn buộc thì vẫn là có thể buộc cái túm cây dừa.

Nhưng mà, Úc Nam Diễn lại lần nữa mở bài.

Thấy được Q ánh vào mi mắt, cả đám yên tĩnh lại, Khương Tri Ngôn và Úc Nam Diễn không tiếng động nhìn nhau.

“Vẫn, vẫn là nói thật lòng nhỉ?”

Sao vận khí của ông chủ lại kém tới vậy thế!

Úc Quân Sách ở một bên ồn ào, “Anh, sợ gì? Không phải chỉ buộc cái bím tóc à? Không cần sợ, cứ xông lên.”

Úc Nam Diễn nhàn nhạt đảo qua Úc Quân Sách, “Nói lời thật lòng.”

“Anh thích màu gì?”

Khương Tri Ngôn nhanh chóng thả nước, thậm chí bắt đầu cầu nguyện lần sau đừng để cô trúng nữa, bằng không lại rút trúng Úc Nam Diễn thì liền thật xấu hổ!

“Không có.”

Ai ngờ cả vấn đề đơn giản như vậy mà Úc Nam Diễn lại cho một cái đáp án không phải đáp án, vốn dĩ Khương Tri Ngon cho rằng anh sẽ trả lời màu đen hoặc là màu trắng, nhưng kết quả là… Không có à?

Ngay cả màu yêu thích cũng không có, cuộc sống của người này liệu có phải quá không thú vị hay không?

Khương Tri Ngôn chả có tâm tư miệt mài theo đuổi, lập tức bắt đầu ván tiếp theo.

Rốt cuộc, lần này rút trúng Đại vương là Úc Quân Sách.

Anh ta ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, trực tiếp ném bài xuống, “Đi, K hôn một trong những người ở đây.”

K……

K vẫn là Úc Nam Diễn.

Lúc anh lật bài ấy, ba người còn lại đều lâm vào trầm mặc, ngay cả ý cười trên mặt Úc Quân Sách cũng cứng đờ một chút.

Khương Tri Ngôn càng là nhịn không được mà đồng tình nhìn thoáng qua Úc Nam Diễn, đây là “vận may” kiểu gì vậy?

“Anh, vậy anh liền hôn chị Tri Ngôn một chút đi, chuyện đơn giản biết bao.” Rất mau, Úc Quân Sách lại bắt đầu ồn ào, anh ta lại chưa nói hôn ở đâu, mặt hoặc là tay đều được nha, đối với vợ chồng cái này đơn giản biết bao.

“Nói thật lòng.”

Tiếc thay Úc Nam Diễn không thể như nguyện Úc Quân Sách rồi, anh lại lần nữa chọn nói thật lòng.

Úc Quân Sách còn tưởng rằng anh anh ta thẹn thùng, ngẫm lại Úc Nam Diễn “lòng dạ hẹp hòi”, lo đến khi xong việc bị trả thù, anh ta chỉ có thể nhịn đau rộng lượng từ bỏ.

“Được rồi, xem trên mặt mũi anh là anh của em.”

Tròng mắt Úc Quân Sách xoay mòng, “Nói mẫu hình lý tưởng của anh chút đi.”

Cái này ở trong mắt Úc Quân Sách thật là quá ư là đơn giản đi?

Chiếu hình tượng Khương Tri Ngôn nói mấy điểm, vừa có thể dỗ người ta vui vẻ lại trả lời được vấn đề, anh ta thật đúng là cậu em trai tốt tri kỷ.

Úc Nam Diễn lại lần nữa trầm mặc.

Không khí đột nhiên xấu hổ lên, trong lòng Triệu Đào rõ ràng giữa Khương Tri Ngôn và ông chủ là chuyện như thế nào, nhưng Úc Quân Sách không biết nha.

Úc Quân Sách trừng to mắt, không phải chứ, không phải chứ, chẳng lẽ mình thật hỏi đến vấn đề không nên hỏi gì rồi?

Ngay vào lúc Khương Tri Ngôn muốn ra nói lời giảng hòa ấy, Úc Nam Diễn đột nhiên mở miệng.

“Ánh mắt… Xinh đẹp.”

Hả?

Úc Quân Sách chợt ngoẹo đầu, nói “Đôi mắt xinh đẹp” thì anh ta có thể hiểu, nhưng “Ánh mắt” xinh đẹp là cái gì?

Ánh mắt còn có xinh đẹp?

Anh ơi, anh dùng sai từ rồi đúng hông.
Nhấn Mở Bình Luận