*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ lần tiệc tối trước đó, sau khi biết được Khương Tri Ngôn chính là cô vợ mới cưới của Úc Nam Diễn rồi, chẳng sợ đã tự nói với mình là nhìn bộ dáng Khương Tri Ngôn trên tiệc tối thì hẳn là cô sống rất hạnh phúc, nhưng Chư Hạo vẫn là nhịn không được mà ngẫu nhiên tìm hiểu một ít tin tức về Úc Nam Diễn và Khương Tri Ngôn.
Sau đó, càng tìm hiểu liền càng thấy không thích hợp!
Tin tức cụ thể về Úc Nam Diễn thì Chư Hạo chắc chắn là không hỏi thăm ra được, nhưng anh ta có thể biết được Úc Nam Diễn này thật sự chính là một tên cuồng làm việc rõ mười mươi!
Đi sớm về trễ, tăng ca đi công tác vân vân, hoàn toàn không nhìn ra được anh ta có thời gian dư thừa để ở bên người vợ mới cưới của mình.
Chuyện càng thấy tức là, không ít người trong vòng bọn họ biết Úc Nam Diễn kết hôn, nhưng ở Nam Hằng cơ hồ là không mấy người biết, Úc Nam Diễn cũng chưa từng quang minh chính đại giới thiệu Khương Tri Ngôn cho những người khác, thậm chí ngay cả hôn lễ cũng không có! Chẳng lẽ là vì đã từng là quan hệ cấp trên cấp dưới, cảm thấy Khương Tri Ngôn không đủ cấp bậc để đưa ra mắt?
Hôn nhân như vậy còn có ý tứ gì!
Chư Hạo không khỏi nhớ tới mẹ mình, đương nhiên không phải cái vị hiện tại này, mà là mẹ ruột của mình.
Mẹ anh ta đã từng cũng là một người phụ nữ ưu nhã trí thức, thích đọc sách trong hoa viên, thích kể lại cho Chư Hạo hàm nghĩa mà mỗi một loài hoa đại biểu, sau đó đọc diễn cảm lại từng câu từng chữ những câu thơ duyên dáng đó cho Chư Hạo.
Chỉ là, tựa như những đóa hoa yếu ớt yêu kiều nhất trong hoa viên kia, mẹ Chư Hạo cũng cần che chở, quan tâm và tình yêu làm dễ chịu.
Nhưng khi đó Chư Quốc Vĩ đang vội lo cái gọi là sự nghiệp, căn bản không rảnh quan tâm Chư phu nhân, ngẫu nhiên gặp một lần hai người cũng hoàn toàn không tán gẫu chung được, không phải khắc khẩu thì chính là khắc khẩu.
Chư Hạo tuổi nhỏ đã trơ mắt nhìn mẹ mình chậm rãi khô héo, cuối cùng điêu tàn.
Mà Khương Tri Ngôn, từ lầu đầu tiên gặp Chư Hạo đã cảm thấy vị tiểu học muội này rất giống với mẹ của mình.
Đương nhiên, không phải dung mạo giống nhau, mà là cái cảm giác cần được người che chở kia, mấu chốt là Khương Tri Ngôn cũng thích đọc sách, đơn thuần, thiện lương, đáng yêu……
Chư Hạo từng chút một bị cô ấy hấp dẫn, chỉ là anh ta lại không dám tiết lộ chút nào.
Anh ta không muốn Khương Tri Ngôn dẫm vào vết xe đổ của mẹ.
Mấy năm nay Chư Quốc Vĩ cũng cưới hai đời vợ, tình nhân bên ngoài thì càng không biết có bao nhiêu, cũng không biết có phải trời cao báo ứng không, lại cố tình chỉ có một đứa con trai là Chư Hạo.
Mình vẫn là quá yếu ớt, nếu kéo Khương Tri Ngôn vào, anh ta căn bản là không bảo vệ được cô gái này, cuối cùng sẽ chỉ rơi vào kết cục giống với mẹ!
Cho nên sau khi biết được Khương Tri Ngôn gả cho Úc Nam Diễn, trong lòng Chư Hạo đã mất mát lại có một tia may mắn.
Bất đồng với mình, cái tên vô dụng này, Úc Nam Diễn ở Úc gia không sai biệt lắm chính là nói một không nói hai, nghe nói năm đó khi muốn động vài vị lão nhân của công ty ấy, ngay cả Úc lão gia tử tự mình ra mặt cầu tình cũng vô dụng. Người cường đại như vậy, nhất định có thể che chở Khương Tri Ngôn thật tốt đi.
Đáng tiếc, sự thật lại vừa vặn tương phản với kỳ vọng của mình, Khương Tri Ngôn phảng phất lại đi lên đường xưa năm đó của mẹ mình.
Khi đó anh ta còn nhỏ, bất lực với việc này, vậy hiện tại thì sao? Cũng phải trơ mắt nhìn sự tình chuyển biến xấu từng bước một, cho đến khi không thể vãn hồi sao?
Chư Hạo không biết liệu có phải là bản thân đang dời tiếc nuối đối với mẹ lên người Khương Tri Ngôn hay không, nhưng anh ta thật sự không muốn nhìn thấy bi kịch phát sinh nữa.
“Khương học muội, nếu em cảm thấy ở Úc gia không vui, anh có thể giúp em!”
Thấy Khương Tri Ngôn tựa như bị lời anh ta nói “dọa” tới rồi, Chư hạo vội bổ sung, “Anh thề, anh thật sự không có mục đích khác!!!”
Những lời này hơi lớn giọng chút, còn dẫn tới người qua đường vừa khéo đi ngang qua hàng kệ sách này cau mày liếc Chư Hạo một cái, phỏng chừng là trong lòng đang nhả rãnh cái anh này trông lịch sự văn nhã, kết quả sao lại không tố chất đến vậy.
Lúc này Khương Tri Ngôn cũng coi như lấy lại tinh thần, đại khái có thể hiểu được ý Chư Hạo, nhưng mà cô thật sự nhịn không được mà lật cái cái bạch nhãn với Chư Hạo, ngay cả hình tượng cũng tạm từ bỏ, “Chư Hạo học trưởng, em ở Úc gia rất vui vẻ.”
Ai nói cô không vui?
Ở Úc gia Khương Tri Ngôn quả thực không khỏi quá vui được chứ!
Không thấy được trạng thái cả người mình đều tốt quá xá à, hoàn toàn không giống với cô bé gầy ốm tái nhợt năm ngoái mà không thấy hả?
“Khương học muội.” Vẻ mặt Chư Hạo kiểu “Anh hiểu” nhìn Khương Tri Ngôn, “Anh biết em còn yêu Úc Nam Diễn, nhưng mà cuộc sống như vậy thật là cái em muốn sao?”
“Anh không có ác ý, chỉ là không muốn em đang tuổi hoa rất tốt……”
“Dừng dừng dừng!”
Khương Tri Ngôn vội kêu dừng, cô phát hiện mình với Chư Hạo có lẽ có đang ở tần số khác nhau, bằng không sao anh ta nói kiểu gì mà cô một câu cũng nghe không hiểu chứ?
“Tôi sống rất tốt, đây là cuộc sống tôi muốn.” Khương Tri Ngôn nghiêm lại thần sắc, “Chư Hạo học trưởng, tôi không biết là anh nghe được lời đồn ở đâu, cũng không biết anh đang não bổ lung tung rối loạn cái chuyện gì, tôi chỉ muốn nói!”
Khương Tri Ngôn lấy ra hai cuốn sách ở bên cạnh, thật vất vả mới tới một chuyến, đằng nào cũng không thể uổng công chứ.
“Phiền anh tự quản tốt chuyện của mình là được! Chuyện của mỹ nữ anh đừng lo!”
Xoay người, chạy lấy người.
Khương Tri Ngôn hiển nhiên là không muốn nghe Chư Hạo vô nghĩa nữa, đây quả thực chính là lãng phí thời gian.
Chư Hạo bị lưu lại chỉ có thể vẻ mặt thống khổ nhìn Khương Tri Ngôn rời đi, anh ta cũng có chuẩn bị tâm lý rồi, những lúc như này mà nói những câu đó với Khương Tri Ngôn cô chắc chắn là không nghe vào.
Bọn họ mới kết hôn không lâu, chắc chắn học muội còn đang tràn ngập khát khao với tương lai tốt đẹp, nhưng khi thời gian dần trôi, trong biệt thự to như vậy chỉ có một mình mình, cái loại cô tịch kia mới có thể chân chính ép điên người ta.
Chư Hạo hơi hơi gục đầu xuống, nơi đáy mắt bị che đi tràn đầy rối rắm, anh ta nên làm thế nào mới có thể để học muội mau chóng thoát ly cái khổ hải này, một lần nữa nở rộ tươi cười hạnh phúc đây!
Khương Tri Ngôn ngồi trên xe cũng không có thật sư lơ toàn tập lời Chư Hạo, đầu óc cô thậm chí bắt đầu các loại âm mưu luận.
Vị học trưởng này là con trai Chư Quốc Vĩ, Chư……
Chẳng lẽ anh ta là muốn dùng mỹ nam kế câu dẫn mình, sau đó để cô đi trộm văn kiện bí mật gì đó của Úc Nam Diễn, kết quả làm hại Nam Hằng tổn thất thật lớn, rồi bởi vậy mà lâm vào nguy cơ sinh tử? Rồi vào phút cuối, Úc Nam Diễn ngăn cơn sóng dữ, cứu Nam Hằng trong nước lửa, ngay sau đó cũng điều tra ra phản đồ chân chính là ai, không chút lưu tình mà đuổi cô ra khỏi Úc gia, để Khương Tri Ngôn lưu lạc đầu đường mà chết.
Phốc ——
Bị cốt truyện tự mình bịa làm cho tức cười, Khương Tri Ngôn vì tránh để tài xế hiểu lầm, cô cứng rắn nhịn xuống tiếng cười.
Có điều tuy cốt truyện là bịa, Chư Hạo này đột nhiên xuất hiện lại một đống lời vô nghĩa vẫn là rất kỳ quái, cứ cảm thấy sau lưng có âm mưu gì đó.
Liệu có thể là có người nhân lúc họ gặp mặt nhân cơ hội chụp mấy tấm ảnh tá vị gửi cho Úc Nam Diễn, ý đồ làm Úc Nam Diễn mất đúng mực đại loạn, nhân cơ hội……
Phi phi phi.
Khương Tri Ngôn cảm thấy gần đây mình xem tiểu thuyết hơi bị nhiều rồi, trong đầu toàn nghĩ mấy thứ ngay cả tám con ngựa cũng không kéo về được.
Nhưng vì để ngừa vạn nhất, cô vẫn là biên tập một tin nhắn cho Úc Nam Diễn.
[Khương Bính Ngư: Báo cáo ông chủ! Hôm nay hứng khởi đi thư viện thủ đô, ngẫu nhiên gặp được học trưởng thời đại học Chư Hạo, người này là con trai Chư Quốc Vĩ, nói một vài lời kỳ quái, không khỏi hiểu lầm, đặc biệt tới báo cáo.]
Một phút sau, Khương Tri Ngôn nhận được hồi âm của Úc Nam Diễn.
[Úc: Tự mình chú ý an toàn.]
Khương Tri Ngôn: …… Úc Nam Diễn là sợ cô bị bắt cóc làm con tin à?
Bên này, Khương Tri Ngôn hồi báo sự tình rồi thì vứt sang một bên, nhưng bên Úc Nam Diễn lại không có qua đi nhanh như vậy.
“Triệu Đào, tra Chư Hạo một chút, đứa con trai của Chư Quốc Vĩ đó.”
Triệu Đào ở một bên vội đáp lời, gần đây bọn họ vẫn luôn điều tra Chư Quốc Vĩ và người vợ kia của ông ta, tin tức về con ông ta thì thật ra lại rất ít.
Chủ yếu là vị Chư công tử này tuy tuổi cũng không nhỏ, nhưng cũng không có tham dự vào hoạt động của tập đoàn Tinh Diệu, tựa hồ không có hứng thú gì với gia nghiệp khổng lồ này.
“Anh ta là bạn đại học của Liễu Liễu, hôm nay hai người họ gặp mặt một lần.”
Úc Nam Diễn bổ sung thêm một câu, bổn ý của anh là muốn cho Triệu Đào thêm một manh mối, ai ngờ vị trợ lý này hiển nhiên hiểu sai.
“Cái gì, anh hoài nghi Khương tiểu thư?”
Triệu Đào nhịn không được hỏi ra tiếng, chẳng lẽ boss nhà anh ta thật vất vả tâm động với một người, lại là gián điệp công ty khác phái tới sao?
Vậy boss cũng quá thảm đi!
Úc Nam Diễn:……
Động tác trong tay anh tạm dừng một chớp mắt, ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Đào, tựa hồ đang hoài nghi có phải trợ lý của mình bị đánh tráo hay không.
Câu nói trên đây của anh có chữ nào là để lộ ý này?
Nhưng nhìn cái bộ dáng vừa kinh vừa giận, còn có một phần đồng tình (?) kia của Triệu Đào, Úc Nam Diễn vẫn là nói thêm một câu, trợ lý tự mình tuyển, bỏ đi.
“Là Liễu Liễu nói cho tôi, cô ấy hoài nghi Chư Hạo có vấn đề.”
“Ồ à à!” Triệu Đào liên tục gật đầu, “Còn tốt, còn tốt, là tôi hiểu lầm.”
“Úc tổng tôi lập tức đi tra!”
Nhìn Triệu Đào đi sang một bên liền gọi điện thoại, Úc Nam Diễn lại đưa tâm tư lên công việc, thẳng đến một hồi lâu sau, trong đầu anh đột nhiên lướt qua một ý niệm.
—— Học trưởng? Thế thì đúng là khéo thật.
*
“Chú Lâm ~”
“Không được đâu, thiếu phu nhân, số định mức hôm nay của cô đã dùng hết rồi.”
Chú Lâm tuy cười rất hiền từ, nhưng trên thực tế thì tâm địa cứng cực kỳ!
—— Trời mùa hè như này, trong một ngày nhiều nhất chỉ có thể ăn một phần đồ ăn đông lạnh cũng quá tàn nhẫn đi!
Khương Tri Ngôn uể oải ỉu xìu mà nằm bò trên sofa, trong biệt thự vì có điều hòa nên trên thực tế cũng không nóng, chỉ là tâm tình muốn ăn đá lạnh nói thiệt là không có liên quan với nhiệt độ cho lắm.
Mùa hè và kem vốn dĩ chính là tuyệt phối mà, không phải sao?
Ờm, nếu dưa hấu muốn gia nhập với chúng nó, Khương Tri Ngôn cũng sẽ không cự tuyệt.
—— Bác sĩ, rõ ràng chú là bên Tây y, vì sao lại theo cái bộ như bên trung y kia?
Khương Tri Ngôn không hiểu, có điều cô không hiểu chả sao cả, chú Lâm đã nhớ kỹ càng lời của bác sĩ, lại còn quán triệt tốt đến mười phần.
“Thiếu phu nhân, nếu không đi bơi một hồi? Hoặc là chơi với Daniel và Lilith một chút?”
“Không —— muốn —— đi ——.” Khương Tri Ngôn lười biếng mà kéo dài giọng trả lời vấn đề của quản gia Lâm, “Con lên lầu chơi game một lát đi, chú Lâm, ngày mai con có thể ăn chocolate parfait* không?”
*: Đây là một món tráng miệng kiểu pháp truyền thống. Món này có nhiều kiểu biến thể khi ở các nước khác nhau như ở Anh nó có thể là món mặn, đôi khi là đồ ngọt, còn ở Mỹ thì kiểu tráng miệng có kem lạnh, kem tươi và trái cây vân vân tùy người (tổng kết sơ sơ trên Wikipedia, có hình nhá, mình sẽ chọn cái mình thấy ngon và thích).
Từ đây đến mai còn có chưa đến 24 tiếng đồng hồ, cô “gọi món” trước cũng không sao đi!
Lại nói, tay nghề làm đồ ngọt của đầu bếp Joy thật sự là tuyệt nhất, đặc biệt là các món có liên quan đến chocolate, quả thực là ngon đến có thể làm người ta hạnh phúc đến nổ bong bóng.
“Đương nhiên có thể.” Chú Lâm ngược lại không đến mức lãnh khốc vô tình đến thế, ông nhìn Khương Tri Ngôn nháy mắt đã lộ ra tươi cười, không khỏi cảm thán trong lòng rằng vị thiếu phu nhân này thật dễ thỏa mãn.
Rõ ràng cô là chủ nhân, lại rất là kính trọng với người quản gia là ông đây, cũng sẽ chưa bao giờ phô trương hoặc là khinh thường người hầu.
Đương nhiên, nếu mi cho rằng Khương Tri Ngôn dễ bắt nạt thì sai mười phần rồi.
Cũng là tuần trước, một hầu gái mới vừa vào Úc gia không đến một năm nhìn thấy được biểu hiện “hiền lành” của Khương Tri Ngôn trong mấy tháng này rồi ấy, chẳng biết thế nào lại nuôi lớn lá gan, thế mà nhân lúc quét dọn phòng lại trộm cầm đi một bộ hoa tai của Khương Tri Ngôn.
Lại nói tiếp, hoa tai của Khương Tri Ngôn trên cơ bản đều là chú Lâm chuẩn bị, rẻ nhất đều là từ ngàn cất bước, mà bộ mà cô hầu kia trộm càng là vì được khảm kim cương mà giá cả trực tiếp phá triệu, thuộc về kim ngạch rất lớn, nếu vào cục cảnh sát là trực tiếp ba năm cất bước.
Lúc ấy bị phát hiện rồi cô hầu kia liền khóc lóc cầu Khương Tri Ngôn cho cô ta một cơ hội, còn nói mình đến đáng thương mười phần, quả thực là sắp đến trình độ người thấy thương tâm, người nghe rơi lệ, cứ như không tha thứ cô ta thì chính là đại ác nhân tội ác tày trời hay gì ấy.
Chú Lâm vốn đang lo Khương Tri Ngôn nhất thời mềm lòng mà chọn buông tha cô hầu kia, cứ vậy thì ông ấy thế tất phải ra mặt làm tên ác nhân này.
Rốt cuộc, có một số việc có thể cho cơ hội lần nữa, nhưng có một số việc, một khi đã làm phải gánh vác hậu quả, Úc gia không có khả năng còn cần một người hầu sẽ trộm đồ.
Nhưng không ngờ Khương Tri Ngôn cứ vậy mà lẳng lặng nhìn cô hầu kia khóc, thẳng đến khi khóc đến thoát lực rồi, trong miệng cũng chỉ còn lăn qua lộn lại vài lần, thật sự không kể ra được gì nữa rồi thì Khương Tri Ngôn mới vẻ mặt bình tĩnh nhìn về phía quản gia Lâm.
“Chú Lâm, cô ta nói thật sao?”
Quản gia Lâm lắc đầu: “Thiếu phu nhân, theo bên tôi điều tra, không có câu nào là thật.”
Hầu gái lập tức trừng lớn mắt, “Không, không phải, thiếu phu nhân, tôi……”
Nhưng mà Khương Tri Ngôn đã lười nghe cô ta nói chuyện, càng sẽ không cho cơ hội lần hai, “Chú Lâm, nên xử lý thế nào liền xử lý thế đó đi, phiền toái chú rồi.”
Quản gia Lâm vội đáp lại: “Không phiền không phiền! Thiếu phu nhân, chuyện này vốn chính là tôi thất trách, lão Lâm tôi tự nguyện bị trừ lương tháng này để làm trừng phạt.”
Thân là một quản gia, chuyện quan trọng nhất đương nhiên chính là quản lý tốt mấy người hầu dưới tay đây, lần này xuất hiện một kẻ dám trộm đồ trang sức của nữ chủ nhân, chính là quản gia Lâm quản lý thất trách.
Chẳng sợ Khương Tri Ngôn không nhắc tới, quản gia Lâm cũng sẽ chủ động nói ra.
“Người khó tránh khỏi có chỗ sai lầm, vầy đi, 1 tháng thì không khỏi quá nặng, 10 ngày.”
Thấy chú Lâm lắc đầu, Khương Tri Ngôn cười cười: “Cứ 10 ngày, lại nhiều nữa thì con cũng nên phạt chính mình một chút, dù sao cũng là con không bảo quản tốt trang sức.”
“Cái đó sao mà giống được……” Chú Lâm vội phản bác.
Cuối cùng, kết quả xử lý của vụ này chính là cô hầu kia bị đưa đến cục cảnh sát, xử trí theo nếp. Chú Lâm bị phạt tiền lương 10 ngày, người hầu trong cả biệt thự lập tức tinh thần căng thẳng, không dám có chút tâm lý may mắn, càng không dám coi khinh vị phu nhân trẻ tuổi mới nhậm chức này.
Nhưng trên thực tế.
[Khương Bính Ngư: Ông chủ ông chủ, chú Lâm muốn tự phạt trừ lương 1 tháng á! Tôi nói 10 ngày được chứ?]
[Úc: Được.]
[Khương Bính Ngư: Vâng, rõ rồi!]
Một công nhân đủ tư cách, đều sẽ không tự tiện chủ trương ~
Hồi ức kết thúc, chú Lâm thấy Khương Tri Ngôn sắp lên lầu thì lại lần nữa mở miệng: “Thiếu phu nhân, ngày kia thiếu gia phải đi Mạc thành công tác, cô có muốn cũng đi sang đó tránh nóng chung không?”
Nện bước của Khương Tri Ngôn chợt dừng.
Quản gia Lâm: “Trong khoảng thời gian này nhiệt độ ở Mạc thành đều ở chừng hai mươi độ, không lạnh không nóng vừa vặn tốt, hơn nữa bên kia còn có rất nhiều món ăn, ví dụ như nồi bao thịt* mà thiếu phu nhân thích đó.”
*: Đây là món thịt heo chiên bột và xào lăn với sốt. Món này vì để phù hợp khẩu vị theo thời đại (nguyên nhân chủ yếu là vì làm du lịch, khách du lịch thích) nên đã điều chỉnh vị của món này thành chua ngọt, nên nói huỵch ra nó là một kiểu thịt xào chua ngọt, trông rất là ngon. Sở dĩ người ta gọi nó là nồi bao thịt, là vì cách chiên của nó là kiểu bỏ vô cái muôi thật to mà chiên á, phần thịt được dùng là thịt thăn. Đây là một món xuất phát từ ẩm thực Hoài Dương bên trung. (tóm tắt thông tin từ baidu.)
Khương Tri Ngôn xoay người, “Chú Lâm, Nam Diễn là đi công tác, con đi theo thì không hay lắm, thật ra thì một mình con cũng đi chơi được!”
Đúng à nha, thủ đô nóng thì vì sao không đi chỗ khác chơi?
Hoa quốc lớn như vậy, cô còn chưa có đi ngắm nhìn đâu!
Mắt Khương Tri Ngôn chợt sáng ngời, “Chú Lâm chú đừng nói nữa, con quyết định tự cho mình một chuyến lữ hành nói đi là đi, yên tâm đi, con sẽ báo bình an cho chú!”
Nói câu này xong, Khương Tri Ngôn liền cộp cộp cộp trực tiếp lên lầu tra bản đồ, không biết có phải quá hưng phấn hay không, ngay cả thang máy cũng quên.
Quản gia Lâm: ……
Bổn ý của ông là muốn để Khương Tri Ngôn với Úc Nam Diễn ở chung nhiều hơn, bồi dưỡng cảm tình vợ chồng chút, nhưng sao chuyện lại đột nhiên thành như vầy vậy?
7 giờ sáng hôm sau.
Úc Nam Diễn khó được mà thấy được Khương Tri Ngôn trên bàn cơm, mà theo tin tức có được đêm qua……
“Chị Tri Ngôn, chị thật sự muốn đi chơi một mình?”
Vẻ mặt Úc Quân Sách lo lắng (thật ra là ghen ghét) mà nhìn Khương Tri Ngôn, “Tốt xấu tìm cái bạn đi, chị xinh như vậy mà đi ra chơi một mình cũng rất không yên tâm!”
—— Chọn em đi! Chọn em đi!
Đầy mắt Úc Quân Sách đều lộ ra mấy chữ này, hai ngày trước anh ta mới vừa kết thúc khóa biện hộ, thuận lợi kết thúc 4 năm đời sinh viên, rốt cuộc không cần viết cái gì mà báo cáo thực tập với cả cũng không cần rối rắm viết mấy thứ như luận văn tốt nghiệp nữa, đã là một người xã hội tự do!
Đáng tiếc Khương Tri Ngôn hoàn toàn không muốn mang thêm một ai, cô trực tiếp tỏ vẻ mình tự đi Vân Thành rất an toàn, hơn nữa khách sạn đã đặt phòng cũng là cái loại có cấp sao an toàn có bảo đảm kia.
“Yên tâm đi, tôi còn mang theo một vài đạo cụ phòng thân, tin chắc rằng sẽ không có ai nguyện ý thử một chút.”
Khương Tri Ngôn hơi hơi mỉm cười.
Từ lúc rất sớm, rất rất sớm, cô đã khát vọng có thể tự mình đi ra ngoài mà tận tình chơi một lần.
Không ngờ được nguyện vọng đời trước chưa thực hiện được, sau khi chết còn có thể có cơ hội thực hiện.
“Vậy chị Tri Ngôn, chị đi chơi mấy ngày?”
Thấy Khương Tri Ngôn chẳng có ý muốn dẫn mình theo tí nào, Úc Quân Sách chỉ có thể nhịn đau từ bỏ, ngược lại còn hỏi thăm hành trình của Khương Tri Ngôn.
“Không xác định.”
Ai ngờ Khương Tri Ngôn căn bản không có xác định ngày về, “Lúc nào muốn về liền về thôi, à, hoặc là lúc nào Nam Diễn cần tôi về liền về.” Lần này Úc Nam Diễn đi công tác phải tới 1 tuần, cho nên cô có ít nhất là 1 tuần có thể chơi.
Không chỉ ngày về chưa định thôi, ngay cả hành trình Khương Tri Ngôn cũng chỉ định ra hai chữ Vân Thành này, cụ thể muốn đi điểm du lịch nào, muốn ăn mỹ thực gì, cô toàn bộ không chuẩn bị bài trước, chỉ chờ tới nơi rồi lại định.
Ngay cả vé máy bay cũng là đêm qua lâm thời mua, còn hên là hiện tại cách lúc học sinh nghỉ hè còn có một đoạn thời gian, bằng không vé máy bay này không dễ mua đâu à.
Chỉ là thời gian của chuyến bay hơi sớm chút, cho nên hôm nay Khương Tri Ngôn mới có thể dậy sớm đến vậy.
Nói tóm lại, đây thật là một chuyến du lịch tùy tính.
Ăn sáng xong, Khương Tri Ngôn bỏ hành lý vào sau cốp xe, trong một cái vali nho nhỏ cũng không có chứa quá nhiều thứ, thiếu gì thì đến lúc đó mua trực tiếp ở Vân Thành là xong, cô lại không phải đi vùng núi xa xôi gì, thời buổi này có tiền còn sợ thiếu đồ đạc sao?
“Các vị ~ Tạm biệt! Em sẽ mang quà về cho mọi người nha ~”
Từ cửa sổ xe ló đầu ra, Khương Tri Ngôn vui vẻ mà vẫy vẫy tay với mấy vị nhìn theo cô rời đi, rất mau, xe liền chạy ra ngoài.
Úc Quân Sách: “…… Em cảm thấy cuộc sống này của mình cũng thật là không thú vị.” Anh ta tốt xấu gì cũng coi như là một phú nhị đại đi, như nào lại lăn lộn thành cái bộ dáng như bây giờ chứ?
Triệu Đào ở một bên trong lòng rất là tán đồng gật gật đầu, anh ta có thể ngồi đến cái vị trí bây giờ ở tuổi 30, ai không nói một câu tuổi trẻ tài cao, ở thủ đô cũng là có xe có nhà. Tuy còn thiếu một cô bạn gái, nhưng cũng không vội, cơ mà bây giờ cảm giác thỏa mãn sinh ra khi nhìn thấy tiền trong tài khoản nhiều lên từng chút một lại càng ngày càng ít.
Triệu Đào đã quên mình đã bao lâu rồi không có đi ra ngoài du lịch, đương nhiên, trong một năm anh ấy thật đúng là đi không ít chỗ, trong nước hay ngoài nước đều có, hộ chiếu đều đã đổi mới tới vài cuốn.
Nhưng mà đi công tác và đi du lịch có thể giống nhau à? Cho nên, giờ khắc này, tâm tình của anh ấy và Úc Quân Sách đồng bộ xưa giờ chưa từng có.
Mà đồng bộ rồi, giây tiếp theo hai người càng có ăn ý, thế mà lại đồng thời nghiêng đầu nhìn Úc Nam Diễn một cái, cái vị đã có tiền lại còn càng bận bịu hơn cả bọn họ… Đại lão!
Đột nhiên cảm nhận được ánh mắt, Úc Nam Diễn: ……
*
Ba tiếng sau, Khương Tri Ngôn xuống máy bay.
“Ưm —— thật là thoải mái.”
Đứng trên đất Vân Thành, Khương Tri Ngôn thoáng hoạt động tay chân tại chỗ, so với thủ đô oi bức lại khô hanh, Vân Thành thật không hổ cho danh hiệu “bốn mùa như xuân”, nhiệt độ và độ ẩm đều vừa vặn tốt, sẽ không làm người ta thấy không thoải mái.
Xe chuyên dùng bên phía khách sạn đã đang chờ Khương Tri Ngôn, sau khi hai bên thành công gặp mặt thì Khương Tri Ngôn liền tùy tay cầm lấy sổ tay tuyên truyền du lịch để trên xe, nhân lúc chờ đèn đỏ nhìn mấy lần.
Muốn nói đến điểm du lịch nổi tiếng nhất Vân thành, tất nhiên vẫn là đảo Hoa được vinh dự trao danh “Thiên đường của hoa” kia.
Nhìn tên đoán nghĩa, trên cái đảo nhỏ này có đủ loại hoa tươi với các kiểu dáng, là chỗ tốt tất phải tới của không ít người chụp ảnh cưới, chân dung vân vân.
Mà khách sạn Khương Tri Ngôn chọn, ở ngay sát vách cái đảo này đây, nghe nói đẩy cửa sổ ra là có thể thỏa thích ngắm cảnh sắc của đảo Hoa.
“Khương nữ sĩ, đây là thẻ phòng của cô, xin giữ kỹ.”
Thành công vào ở, Khương Tri Ngôn vào phòng lại không có lấy hành lý ra trước, mà là kéo màn và cửa sổ sát đất ra, lọt vào trong tầm mắt chính là cảnh đẹp!
Hồ nước trong vắt như không trung, đủ mọi màu sắc trên đảo Hoa đẹp không sao tả xiết, ngay cả không khí cũng là phá lệ tươi mát.
[Khương Bính Ngư: Tôi đến khách sạn rồi!]
[Khương Bính Ngư: Ảnh.JPG]
Cô báo bình an trước ở trong group, đây là Úc Nam Diễn yêu cầu trước lúc xuất phát, Khương Tri Ngôn ngẫm lại thấy cũng là hảo ý, liền không cự tuyệt.
Tựa hồ chỉ chớp mắt một cái, trong group liền nhảy ra tin nhắn của Úc Quân Sách.
[Quân Lâm Thiên Hạ: Chị Tri Ngôn, chị ở khách sạn Gregory?]
Khương Tri Ngôn hồi tưởng lại cái tên khách sạn vừa lẹo lưỡi lại khó nhớ này* một giây.
*: Nói nó lẹo lưỡi lại khó nhớ, đó là vì cái thói quen chuyển âm từ chữ nước ngoài thành kiểu phát âm gần giống ở tiếng trung (ở Nhật cũng có cái kiểu này, đọc theo kiểu chữ Katakana á), cái tên này ở tiếng trung bị nói thành như này nè – cách lê thụy – phiên âm theo bính âm là ‘Gé lí ruì’.
[Khương Bính Ngư: Đúng vậy]
Cô vừa định hỏi Úc Quân Sách là làm sao mà biết được, liền nhìn thấy Úc Quân Sách rep lại “:::::::”, còn rất biết học đến đâu dùng đến đó.
Nhưng mà vì sao lại phải gấp đôi cạn lời?
Rất mau, Triệu Đào liền xuất hiện cho Khương Tri Ngôn lời giải thích.
[A Triệu Đào: Gregory là của Nam Hằng]
Ghê gớm chưa, này đây Khương Tri Ngôn cũng muốn rep một cái gấp đôi cạn lời rồi.
Tối qua lúc cô đặt khách sạn ấy, một là nhìn vị trí, hai là xem đánh giá, mà khách sạn Gregory này liền lấy giá cả sang quý và vị trí địa lý ưu việt, với thêm cả là giá cả phục vụ mà C vị xuất đạo.
Đắt thì đúng là đắt chút, nhưng đối với Khương Tri Ngôn mà nói cũng không phải không thể tiếp thu, cô không muốn vì tiết kiệm chút tiền mà đi ở cái loại khách sạn lung tung rối loạn kia, an toàn của mình không bảo đảm không nói, còn dễ làm hư mất tâm tình.
Nhưng thế nào cũng không ngờ được, thế mà lại khéo như vậy!
[Khương Bính Ngư: A, tôi cũng không biết, thật khéo]
[Úc Quân Sách: Đừng có nói chị Tri Ngôn, chắc anh của em cũng không biết là ở Vân Thành có một cái Gregory.]
Ngay cả Úc Quân Sách cũng là trong một cơ hội ngẫu nhiên trước kia biết được, sau đó còn nhớ kỹ icon của cái khách sạn này, vừa vặn nhìn thấy trong ảnh Khương Tri Ngôn gửi hồi nãy.
Khách sạn chỉ là một bộ phận rất nhỏ trong kế hoạch sản nghiệp lớn của Nam Hằng, mà Gregory càng là một bộ phận nhỏ trong mảng khách sạn, tuy là chủ đánh mảng cao cấp, nhưng lợi nhuận mang về trong các sản nghiệp của Nam Hằng thật sự là không xếp số trên được, trên toàn bộ hoa quốc cũng chỉ có mười mấy hai mươi chỗ đi.
[A Triệu Đào: Thiếu phu nhân, tôi đã liên hệ với người bên khách sạn này rồi, bọn họ sẽ phụ trách hết thảy các hạng mục trong lúc cô du lịch ở đây, cô có việc cũng có thể trực tiếp gọi số điện thoại này: 111xxxxxxxx”
Khương Tri Ngôn:……
Cô còn chưa kịp nói gì, lúc này trên di động lại có một tin nhắn tới.
Khương Tri Ngôn vừa thấy liền phát hiện trong tài khoản nhiều ra một bút trả lại tiền, vừa lúc là tiền phòng đã trả trước đó.
Khương Tri Ngôn: Đây là du lịch bằng chi phí chung trong truyền thuyết sao?
Không hiểu sao có chút sảng là chuyện thế nào?
Hình:
Parfait
Nồi bao thịt