Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tôi Làm Cá Mặn Chốn Hào Môn

[Quân Lâm Thiên Hạ: hình đang họp.JPG]

[Khương Bính Ngư: ảnh chơi thuyền trên hồ.JPG, ảnh cổ trấn.JPG, ảnh chụp hoa tươi.JPG.]

[Quân Lâm Thiên Hạ: QAQ]

[Quân Lâm Thiên Hạ: Chị Tri Ngôn, chừng nào thì chị về?]

[Khương Bính Ngư: Không biết nha ~ Tôi còn muốn đi sang thành phố Liêu cạnh Vân Thành, nghe nói chỗ đó có chỗ nhảy bungee cao nhất Hoa Quốc, tôi muốn đi thử xem!]

Nước mắt hâm mộ của Úc Quân Sách chảy ra từ khóe miệng, có điều thành phố Liêu? Cách thành phố Mạc cũng không tính xa, hình như là có chuyến bay thẳng tới đó, chỉ cần 1 tiếng là đủ rồi.

Úc Quân Sách trộm ngắm Úc Nam Diễn, lần này bọn họ đi công tác rất thuận lợi, không có giám đốc đầu óc có hố kéo chân sau, nên còn kết thúc sớm hơn mong đợi một ngày rưỡi.

Úc Nam Diễn không phản ứng, phảng phất không cảm nhận được ánh mắt của Úc Quân Sách.

Úc Quân Sách lại nhìn nữa!

Lần này liền không phải nhìn trộm, mà là quang minh chính đại nhìn chằm chằm.

Sau một lúc lâu, Úc Nam Diễn rốt cuộc có đáp lại, chỉ anh đầu cũng chưa ngẩng một chút, “Làm gì?”

Úc Quân Sách tạch tạch bước nhanh đi đến trước bàn Úc Nam Diễn, “Anh, em muốn xin nghỉ.”

Úc Nam Diễn: “Lý do.”

Úc Quân Sách không dám lừa Úc Nam Diễn, “Chị Tri Ngôn muốn đi thành phố Liêu nhảy bungee, em cũng muốn đi, chỉ xin nghỉ 3 ngày! Nếu không thì 2 ngày cũng được!”

Úc Nam Diễn cuối cùng thả văn kiện trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Úc Quân Sách đang đầy mặt khẩn cầu, “Thành phố Liêu? Bungee?”

Anh cầm lấy di động ở một bên, click mở group chat duy nhất, quả nhiên thấy được lịch sử trò chuyện của Khương Tri Ngôn với Úc Quân Sách.

“Anh ~ Em đều đã 1 tháng không nghỉ rồi ~ Em mệt mỏi quá! Muốn thả lỏng tí thôi.” Úc Quân Sách rũ mắt xuống, không hiểu sao lộ ra vài phần đáng thương, “Người là phải kết hợp cả làm việc và nghỉ ngơi, anh ~”

Ba giây sau, “Có thể.”

Hai chữ vô cùng đơn giản của Úc Nam Diễn phảng phất đã mở ra cái chốt gì đó.

“Oh yeah!!!”

Úc Quân Sách vèo cái nhảy lên, sợi bi thương vừa nãy kia nháy mắt biến mất, “Anh! Em yêu anh nhất! Anh là anh trai tốt nhất thiên hạ!”

Anh ta gấp không chờ nổi mà lấy di động ra muốn nói cho Khương Tri Ngôn, tối nay liền đi thành phố Liêu, chờ tí liền mua vé máy bay!

Triệu Đào ở một bên âm thầm ném tới ánh mắt hâm mộ, thật ra thì anh ấy cũng đã vài tháng không nghỉ ngơi rồi, chẳng qua mấy năm nay cũng đã quen.

Rốt cuộc, lấy tiền lương cao như vầy mà còn muốn sáng đi chiều về rồi cuối tuần hai ngày nghỉ nữa là chuyện chắc chắn không có khả năng.

Không đúng!

Trong số người anh ấy quen đúng thật là có.

Nhưng người ta…… Thôi dẹp đi.

Làm người phải học được thấy đủ, với tình trạng trước mắt Triệu Đào cũng không có chỗ nào bất mãn, nhưng nếu có thể nghỉ ngơi một ngày, đương nhiên là càng tốt.

“Triệu Đào, đêm nay cậu về với bọn họ, tôi cho cậu nghỉ 3 ngày, thứ năm đi làm.”

Theo sau đó Úc Nam Diễn lại thêm 2 chữ: “Có lương.”

Triệu Đào……

Triệu Đào ngây ngẩn cả người!

Đó là một kiểu phản ứng khi hạnh phúc tới quá đột nhiên không cách nào cho ra hồi đáp ngay.

Ngược lại là Úc Quân Sách hô ra trước, “Woa, Triệu ca, chúc mừng nha, anh muốn đi chơi với em hay là đi về?”

Thanh âm của Triệu Đào có chút mơ hồ: “Tôi không đi thành phố Liêu, sẽ về nhà một chuyến đi.”

Quê của Triệu Đào ở ngay tỉnh sát vách thủ đô, cha mẹ già trong nhà đều khỏe mạnh, có điều là anh trai ruột đang chiếu cố bọn họ.

Năm nay trừ bỏ lúc ăn tết ở nhà được 2 ngày, tính lên lại là nửa năm không gặp.

Được kỳ nghỉ 3 ngày này, Triệu Đào muốn ở chung với ba mẹ mình.

Lúc này Triệu Đào mới nhớ tới mình còn chưa đáp lại Úc Nam Diễn, này đây quá thất thố!

“Cảm ơn Úc tổng! Anh có việc tùy thời liên hệ tôi, tôi nhất định trả lời!”

Giọng Triệu Đào hơi bị lớn, làm cho Úc Quân Sách ở một bên nhịn không được xoay người đi cười trộm hai tiếng, anh ta còn tưởng rằng Triệu Đào với anh trai anh ta đều là thần nhân không cần nghỉ ngơi, nhìn dáng vẻ này cũng là người làm công bình thường mà.

“Có hai việc.”

Không nghĩ tới Úc Nam Diễn thật đúng là có việc, Triệu Đào vội dựng lỗ tai lên chuẩn bị nghe mệnh lệnh.

“Một: Giúp tôi đặt vé máy bay đi thành phố Liêu.”

“Hai: Giúp tôi đặt phòng khách sạn Liễu Liễu ở.”



Triệu Đào:……

A, thì ra Úc tổng ngài cũng muốn cho mình nghỉ một phen à?

“Vâng, Úc tổng, thế bên công ty?”

Úc Nam Diễn: “Tôi sẽ để Vương Hải Kim phụ trách, nếu Nam Hằng rời tôi 3 ngày liền mắc sai lầm, vậy thì nó cũng không cần thiết tồn tại.”

—— Cơ mà trước kia cũng chưa từng thấy anh nghỉ ngơi a.

Giờ khắc này, lời chế nhạo trong nội tâm của Úc Quân Sách với Triệu Đào lại lần nữa đồng bộ một cách quỷ dị.

Có điều đây không phải trọng điểm, Úc Quân Sách nháy mắt nhìn về phía Triệu Đào: “Triệu ca, anh cũng đặt giúp em luôn đi! Giờ em đi hỏi chị Tri Ngôn ở chỗ nào!”

Trước mắt còn không biết chuyện, Khương Tri Ngôn: Nè nè nè, tui có nói là muốn cùng chơi với mấy người hả?!

Chơi ở Vân Thành 3 ngày, Khương Tri Ngôn liền dạo gần hết những chỗ có thể dạo, mà chuyện của Mục Hi Thần cũng thành công giải quyết.

Khi cô lần nữa nhìn thấy Mục Hi Thần thì bên cạnh anh ta có đứng một người đàn ông tuổi chừng 30, Khương Tri Ngôn chủ động tiến lên kể lại từ đầu đến sự việc.

Người đàn ông kia đúng là người đại diện của Mục Hi Thần, anh ta còn chưa mở miệng nói gì, Mục Hi Thần đã gấp không chờ nổi mà mở miệng trước: “Không có gì không có gì, đây là tôi muốn tặng cô!”

“Hơn nữa vốn dĩ chính là vẽ cô nha! Cô mới là chủ bức tranh.”

Người đại diện ở một bên bất đắc dĩ cười một chút: “Khương tiểu thư, cô cũng thấy rồi đó, Hi Thần có năng lực tuyệt đối để xử lý tranh của mình, tôi không cách nào can thiệp.”

“Cô cứ coi như là quà bạn bè tặng nhau đi, tin tưởng nếu không phải tình huống đặc thù thì cô nhất định sẽ cất giữ bảo vệ bức tranh này thật tốt, không phải sao?”

Khương Tri Ngôn cứ vậy mà mơ màng hồ đồ nhận lấy bức tranh có giá ít nhất là 1 triệu này, nó có một cái tên, là Mục Hi Thần lấy, tên là “Ánh sao”.

Vì Mục Hi Thần nói trong mắt Khương Tri Ngôn tựa như có ngôi sao vậy, xinh đẹp cực kỳ.

“Tiếc là trình độ tôi không đủ, không vẽ ra được cái loại cảm giác này.” Hiển nhiên, Mục Hi Thần rất ảo não với việc này, “Có điều tôi sẽ nỗ lực! Chờ về sau, về sau tôi nhất định có thể vẽ ra “Ánh sao” chân chính rồi lại tặng cô!”

Khương Tri Ngôn nghe vậy chỉ có thể ủng hộ vài câu, lại nghe nói hai người họ đã tính về thủ đô, liền thuận tiện xin nhờ họ cũng mang tranh về luôn, đến lúc đó cô sẽ đi lấy, bằng không tranh quý trọng như vậy, dù là gọi hãng chuyển phát nhanh nào cũng không yên tâm a.

Cuối cùng, Khương Tri Ngôn với Mục Hi Thần cũng trao đổi bong bóng xanh, Mục Hi Thần còn mời cô tới tham gia một buổi triển lãm tranh anh ta tổ chức ở thủ đô tháng 10 này.

Khương Tri Ngôn: Cho nên sự việc là thế nào mà đến cái phân đoạn này vậy?

Nhưng cô vẫn là đáp ứng Mục Hi Thần là đến lúc đó nếu có rảnh nhất định sẽ đi xem.

Chờ Khương Tri Ngôn xử lý vụ tranh vẽ xong, cô cũng tính dọn dẹp một chút rồi đi thành phố Liêu, ai ngờ vừa đặt khách sạn với vé máy bay xong, tin nhắn của Úc Quân Sách liền leng keng mà vang lên.

Biết được Úc Quân Sách với Úc Nam Diễn muốn cùng tới đây chơi, Khương Tri Ngôn: ……

Nói không vui thì thiệt là không có, một mình cô chơi đúng thật có chút vô vị, hai người này cũng không phải cái loại bạn bè kỳ lạ dở hơi kia, chơi chắc chắn không thành vấn đề.

Chỉ là cô đi nhảy bungee, cái thứ này mà nhảy thì ôi thôi mi đừng nghĩ đến cái gì mà hình tượng nữa.

Thế thì Úc Nam Diễn… Nhảy bungee?

Chúc anh may mắn!

Vào đêm, ở đại sảnh khách sạn nào đó của thành phố Liêu, lần này tuyệt đối không phải khách sạn dưới trướng Nam Hằng!

Khương Tri Ngôn rốt cuộc chờ được Úc Nam Diễn với Úc Quân Sách một thân nhẹ nhàng, tự mình kéo một cái vali loại nhỏ.

Máy bay hơi delay, cô cũng bị bắt chờ gần 1 tiếng.

“Chị Tri Ngôn ~”

“Đã lâu không gặp! Em nhớ chị muốn chết!”

Khương Tri Ngôn mặt “Ghét bỏ”: “Tôi không nhớ cậu đâu à.”

Úc Quân Sách nháy mắt che tim lại, vẻ mặt như bị tổn thương, bị Khương Tri Ngôn cười đánh gãy, “Rồi rồi, đi trước cất hành lý đi, hai người đều chưa ăn cơm nhỉ? Chúng ta đi lấp bụng trước.”

Giờ đã là 7 giờ tối, trong tình huống bình thường hẳn là đói bụng rồi.

Lúc Úc Nam Diễn với Úc Quân Sách đi xử lý vào ở ấy, Khương Tri Ngôn chờ một bên còn thu hoạch không ít ánh mắt hâm mộ.

Kiểu soái ca tướng tá như giá áo biết đi đỉnh như Úc Nam Diễn đây thì khỏi nói rồi, khi Úc Quân Sách không nói lời nào mà để biểu cảm bình thường cũng là diện mạo kiểu cún con đang lưu hành đương thời, khả khả ái ái chọc người yêu.

Nhìn hai soái ca phong cách bất đồng đều là “bạn” của Khương Tri Ngôn, lại nhìn ba người họ ở đều là phòng đắt nhất cái khách sạn này, thật là có tiền lại có sắc.

Thỏa thỏa nhân sinh người thắng á!

Lơ đi mấy ánh mắt đó, ba người cùng nhau lên thang máy, phòng của bọn họ là ba phòng liền nhau.

Đương nhiên, đây không phải vừa khéo, mà là Triệu Đào thăng phòng giúp Khương Tri Ngôn mới có, đây cũng là tiện để hành động.

Khương Tri Ngôn không có cự tuyệt.

Nhưng thật ra là Úc Quân Sách có nghi hoặc, một khắc khi Úc Nam Diễn mở cửa phòng ấy, anh ta thuận miệng hỏi một câu: “Anh, chị Tri Ngôn, vì sao hai người không ở cùng phòng?”

Vợ chồng mấy ngày không gặp, lại là thời gian nghỉ ngơi, không nên là củi khô lửa bốc, hắc hắc hắc sao?

Trả lời vấn đề này của Úc Quân Sách chính là Khương Tri Ngôn, cô bình tĩnh mười phần mà nhìn thoáng qua Úc Quân Sách, “Giường bên ngoài không sạch sẽ, tôi ghét bỏ.”

Nói xong liền vào phòng mình tính ngồi chờ hai người họ.

Úc Quân Sách đầu tiên là sửng sốt một giây, sau đó tựa hồ là hiểu được, ngay sau đó liền nhìn về phía Úc Nam Diễn, vẻ mặt anh vất vả rồi.

Úc Nam Diễn muốn đánh người.

Nhưng với tu dưỡng gần ba mươi năm, anh nhịn xuống cỗ xúc động này, chỉ là dùng ánh mắt “Bình tĩnh lại đạm mạc” mà liếc Úc Quân Sách một cái, sau đó cũng vào phòng.

Cái liếc này làm cả người Úc Quân Sách sởn gai ốc, anh ta sờ sờ cánh tay của mình, “Làm gì chứ hả.”

7 giờ rưỡi, ba người xuống lầu.

“Thật sự ăn BBQ hả?”

Khương Tri Ngôn muốn xác nhận lại lần nữa, “Em nói trước rồi đó, nếu mà ăn hư bụng cũng đừng trách em!”

Cạnh khách sạn này cách đó không xa có một phố chợ đêm rất nổi tiếng, cả con phố đều là bán bữa khuya, bao hàm nhưng không cực hạn trong BBQ, lẩu, xiên que các loại vân vân.

Là khi Khương Tri Ngôn đặt khách sạn đã nhìn thấy, cũng là chỗ mà cô muốn tới để giải quyết cơm chiều.

Ai ngờ Úc Nam Diễn bọn họ tới.

“Chị Tri Ngôn cứ yên tâm đi, lúc em học đại học cũng thường xuyên đi ra tuốt xiên với đám anh em, chính là cái con ngõ nhỏ ở đại học A á, chị quên BBQ nhà lão Dương rồi sao? Tặc thơm!”

Vẻ mặt Úc Quân Sách như hồi vị.

Khương Tri Ngôn đương nhiên không phải lo cho cậu ta, mà là Úc Nam Diễn.

Vị đại thiếu gia này, Khương Tri Ngôn thậm chí hoài nghi anh có từng ăn BBQ không đó. Bữa lẩu lần trước là ăn ở Úc gia, nguyên liệu nấu ăn gì gì đó đều chắc chắn rất yên tâm, hơn nữa cũng là lẩu nồi đồng không cay, lần này ăn BBQ thì……

“Anh có thể.” Úc Nam Diễn đã đọc hiểu biểu tình của Khương Tri Ngôn, “Em yên tâm.”

Ố kề, nếu chính chủ cũng không lo lắng, thế thì cô lo cái gì.

Quán đồ nướng Khương Tri Ngôn lựa chọn kia là thật rất hot, chẳng sợ bây giờ còn chưa tới 8 giờ, mặc kệ là trong hay ngoài tiệm đều gần như đã kín bàn hết chỗ.

Còn hên là vận khí bọn họ không tệ, không chờ được một phút đã có một bàn rút.

Nhìn người phục vụ nhanh nhẹn thu dọn bàn, lại lấy cái giẻ lau màu xám kia quẹt bàn một lần rồi lưu lại một tờ thực đơn liền vội vàng rời đi, Khương Tri Ngôn trầm mặc lấy khăn giấy ra bắt đầu lau cái bàn cùng ghế dựa trước mặt Úc Nam Diễn.

Triệu Đào không ở đây, cô làm “công nhân” nên tích cực chủ động chút.

Dù sao cũng không phí sức là mấy.

“Không cần, để tự anh làm.” Úc Nam Diễn lại lấy khăn giấy trong tay Khương Tri Ngôn tới, “Lúc anh ở nước ngoài cũng là tự mình nấu cơm.”



Úc Nam Diễn thật không yếu ớt như Khương Tri Ngôn nghĩ vậy, mấy năm anh ở nước ngoài đều là tự mình nấu nướng, anh với Hàn Dật với cả Herb cùng nhau ở chung một tòa nhà tây hai tầng, nhiều lắm là 1 tuần mời 2 người giúp việc tới quét tước một lần.

Điều kiện Úc gia đúng là tốt, nhưng làm con trai, lại là hàng cháu được Úc lão gia tử ký thác kỳ vọng cao nữa, Úc Nam Diễn tuy không đến mức từ nhỏ bị đánh chửi mà lớn, nhưng cũng không phải lớn lên trong cưng chiều.

Úc lão gia tử từng chịu không ít khổ, ông không muốn nuôi ra một tên bại gia nũng nịu đâu, nuôi con trai ông đã thất bại, cháu trai tuyệt đối không được!

Úc Quân Sách ở một bên nhìn không được, “Mấy người đủ rồi á, ăn có bữa cơm còn show ân ái, sao không lau giúp em chút đi.”

Khương Tri Ngôn: “Cậu xác định muốn tôi lau giúp cậu sao?”

Đối mặt với ý cười “ôn nhu” của Khương Tri Ngôn, Úc Quân Sách: “…… Không, không cần, làm sao dám nhọc chị đại giá.”

Anh ta yên lặng rút khăn giấy trên bàn ra, không chỉ lau của mình, còn cũng lau giúp Khương Tri Ngôn.

Sau khi ba người rốt cuộc cũng ngồi xuống, Khương Tri Ngôn với Úc Quân Sách liền châu đầu vào bắt đầu nghiên cứu thực đơn.

“Thịt dê với thịt bò mỗi thứ gọi 20 xiên trước nhé?”

“Chỉ nhiêu đó? Một mình em là có thể giải quyết.”

“Không phải còn có mấy cái khác sao?”

“Nam Diễn, anh muốn ăn gì?”

Úc Nam Diễn nhìn cái thùng rác dơ loạn bên chân, “Đều được, anh không có kiêng ăn cái gì, nhưng ăn cay không giỏi lắm.”

“Không sao, em cũng không ăn cay giỏi lắm.”

“Chị Tri Ngôn, tôm hùm đất! Tôm hùm đất là cần phải có nha!”

Vào tháng 6 tôm hùm đất đã đưa ra thị trường, lúc này tôm hùm đất đúng là lúc béo tốt nhất, ăn BBQ sao có thể không có tôm hùm đất chứ?

“Tỏi nhuyễn với hương cay mỗi loại một đĩa!”

“Còn hàu sống nữa, em muốn 1 tá! Không, 2 tá!”

……

Chỉ gọi món thôi 2 người đã gọi mất 10 phút, cuối cùng khi người phục vụ tới lấy thực đơn thì thấy trên đó cơ hồ là từng vòng rậm rạp, rất là ngạc nhiên mà nhìn ba người một cái.

“Các vị, chỗ bọn tôi trừ bỏ rượu chưa khui ra, những món khác là không thể trả.”

“Yên tâm, bọn tôi biết!” Úc Quân Sách xua xua tay, đây không phải lâu rồi không ăn BBQ, nhìn thấy cái gì cũng muốn nếm thử sao?

Hình như là có hơi nhiều, nhưng không sao hết, anh ta cũng đói bụng!

Hơn nữa đã có BBQ, sao có thể không có bia chứ.

Lòng Khương Tri Ngôn có chút ngo ngoe rục rịch, mấu chốt là Úc Quân Sách còn ở bên xúi giục, “Chị Tri Ngôn, chị yên tâm, nếu chị say, em, không phải, anh trai em tuyệt đối đưa chị về!”

Nơi này không phải Úc gia cũng chả phải tiệc tối gì, dù cho Khương Tri Ngôn thật sự là một ly đã đổ, hình như cũng không phải chuyện gì lớn nhể?

Đời trước cô cũng không có thói quen uống say phát điên, đời này hẳn là cũng sẽ không?

Úc Nam Diễn nhìn ra Khương Tri Ngôn động lòng, “Muốn uống liền uống.”

Ngay cả ông chủ cũng nói vậy rồi, thế còn rối rắm gì?

Uống nó!

Khương Tri Ngôn vẫn là rất tín nhiệm nhân phẩm của Úc Nam Diễn.

Không bao lâu, trên cái bàn dài 4 người này liền chất đầy các loại đồ nướng, trước mặt Khương Tri Ngôn với Úc Quân Sách thì lại có một ly bia ướp lạnh đầy nhóc, bên chân còn có một thùng để sẵn, xem chừng hôm nay thật sự là muốn không say không về à?

Tôm hùm đất đỏ rực thơm ngào ngạt trước mặt phảng phất tự mang hào quang mê người, mục tiêu đầu tiên của Khương Tri Ngôn với Úc Quân Sách đều là nó.

Đeo bao tay vào, cầm tôm hùm đất lên, Úc Quân Sách cười xấu xa mà nhìn về phía Úc Nam Diễn: “Anh, tới một con nhé?”

Ăn BBQ, ấy là cần phải thả di động xuống, dùng tay mà ăn, đũa với muỗng đều xài không đã, lúc này chỉ có tay mới là chân lý.

Ánh mắt Khương Tri ngôn như chuyên chú vào tôm hùm trước mắt, trên thực tế cũng là đang trộm nghía Úc Nam Diễn, ăn lẩu là dùng đũa, Úc Nam Diễn kiểu gì cũng không thể xài đũa ăn tôm hùm đất đi?

Nhìn một tên trắng trợn táo báo, cô kia thì âm thầm quan sát, Úc Nam Diễn lộ ra một tia bất đắc dĩ.

Có phải hai người này chỉ muốn thấy anh xấu mặt hay không?

Úc Nam Diễn xắn tay áo lên, đeo vào hai tầng bao tay, cũng trực tiếp nắm đầu tôm hùm đất lên giống Úc Quân Sách mà bắt đầu bóc vỏ.

Động tác cũng không hiện mới lạ, tựa hồ cũng không phải lần đầu tiên ăn tôm hùm đất.

Rõ ràng là mặc sơ mi trắng, Úc Nam Diễn ăn xong 3 con cũng chưa thấy trên đó thêm chút dấu vết nào.

Đối với cái này, Khương Tri Ngôn tỏ vẻ: Kỹ năng này cô cũng muốn học á! Mặc đồ trắng bị bắn vết bẩn thiệt là phiền chết được!

“Không ăn hả?”

Bị tiếng Úc Nam Diễn đánh thức, Khương Tri Ngôn với Úc Quân Sách liếc nhau, tôm hùm cầm trong tay nửa ngày, chỉ lo nhìn Úc Nam Diễn, bọn họ thế mà một miếng cũng chưa động!

Này đây cũng mặc kệ mấy cái khác, vội vàng động thủ, BBQ mà nguội rồi là hương vị có thể hoàn toàn không giống nhau à nha.

1 tiếng sau.

“Tri, chị Tri Ngôn, chị đừng lắc lư mà.”

Bên chân Úc Quân Sách nằm bảy tám chai bia rỗng, hai má đã là một mảnh ửng đỏ, trong ánh mắt lộ rõ mơ màng, khỏi cần nghĩ cũng biết là uống say rồi.

“Chậc.” Chị Tri Ngôn ghét bỏ mà liếc con ma men này một cái, “Tửu lượng thật kém.”

“Chờ chút nữa dựa vào anh kéo cậu ta về đó.”

Cùng là uống bảy tám chai bia, Khương Tri Ngôn trừ bỏ trên mặt có một tia ửng đỏ, mấy cái khác chợt thấy cũng không có biến hóa gì, ánh mắt sáng ngời mồm miệng rõ ràng.

Úc Nam Diễn không nghĩ tới tửu lượng cô không tệ, trái lại một người khác……

“Uống nha, sao không uống?”

“Sáng nay có rượu sáng nay say, một sớm ngã xuống tùy tiện ngủ!”

Úc Nam Diễn nhíu mày, nói thật, anh thật sự không muốn chạm vào tên này, còn là một con ma men nghe không vào lời nói nữa, nhưng nơi này chỉ có anh với Khương Tri Ngôn, đằng nào cũng không thể để Khương Tri Ngôn đi đỡ người.

“Ăn xong rồi sao?”

Khương Tri Ngôn gật gật đầu, chỉ uống bia thôi cô cũng no rồi á.

Chỉ thấy Úc Nam Diễn lấy di động rồi lại lấy thẻ phòng khách sạn ra, trên đó có in lại phương thức liên hệ của khách sạn.

Khương Tri Ngôn có một suy đoán lớn mật.

“Phải, tiền boa 1000, một người đàn ông thành niên……”

—— Thế mà thật bị cô đoán trúng rồi.

Tình nguyện trả tiền boa cũng không muốn dọn Úc Quân Sách về, nên nói không hổ là Úc Nam Diễn sao?

Hơn nữa chỉ vài bước đường gần như này là có thể kiếm 1000, Khương Tri Ngôn tin tưởng mười phần rằng vị tiểu ca tới đây kia nhất định phải phá tan khó khăn thật mạnh mới có thể lấy được tổng quán quân trò chơi dọn người này.

Quả nhiên, không đến 5 phút, người phục vụ tiểu ca liền thở gấp hổn hển đi vào quán nướng này, đồng thời liếc mắt một cái liền nhắm ngay kim chủ, ặc, không phải, là bàn của Úc Nam Diễn đây.

“Úc tiên sinh phải không ạ?”

Tiểu ca lộ ra một nụ cười, đây là tươi cười đối với tiền tài, đã chân thành lại sáng lạn.

Úc Quân Sách cao hơn 1m8, tiểu ca kia trông lùn hơn cậu ta nửa cái đầu, có điều sức lực lại không nhỏ, không thấy được động tác gì lớn, người đã bị anh ta đỡ lên.



“Ưm, sao lại thế này? Anh là ai? Tôi còn có thể uống! Anh! Anh trai ơi anh đâu rồi?!”

“Hu hu hu, anh ơi anh không cần em sao? Anh! Em là áo bông nhỏ tri kỷ của anh mà!”

“Anh ~ anh ~”

Lúc này Úc Quân Sách là hoàn toàn mơ hồ, giống như con trai đang tìm mẹ, vẫn luôn ở đó mà gọi Úc Nam Diễn.

Ngữ khí kia ôi nó bi tình, hổng biết còn tưởng là Úc Nam Diễn làm chuyện gì tàn nhẫn như bỏ vợ bỏ con nhân thần công phẫn đâu.

Làm đối tượng bị kêu, Úc Nam Diễn trầm mặc một giây, chủ động lui vể phía sau đi đến bên cạnh Khương Tri Ngôn, hiển nhiên không muốn để ý thằng “con trai” mất mặt này.

Bị pha hình dung của chính mình chọc cười, Khương Tri Ngôn không chỉ có nghĩ trong lòng, cô còn nói thẳng ra, “Úc, Úc ma ma? Há há há.”

“Ha ha, không được, mình phải chụp bộ dáng này của Úc Quân Sách lại, ngày mai cười nhạo cậu ta cho đã!”

Khương Tri Ngôn tiếp tục cười không ngừng được, vừa nói vừa chụp, “Ông chủ, anh có muốn cũng chụp mấy tấm không?”

Lời này vừa ra khỏi miệng, giây tiếp theo cô lại đổi ý, “Thôi, tin nóng độc nhất vô nhị này vẫn là một mình tôi có thì hơn! Nhiều liền không đáng tiền!”

Úc Nam Diễn:……

Anh nhìn Khương Tri Ngôn, trong lòng có suy đoán: “Em say rồi.”

Không phải câu nghi vấn, mà là câu khẳng định.

Nghe nói có vài người men say sẽ lên chậm một chút, xem ra Khương Tri Ngôn tựa hồ chính là kiểu thể chất này.

Rõ ràng lúc ở quán nướng ánh mắt còn rất trong sáng, giờ chỉ là đi được có 200m, lại đột nhiên mang lên một tầng hơi nước, bước chân đi đường cũng bắt đầu chậm lại, vừa thấy liền biết cũng không tránh khỏi cồn ăn mòn.

“Tôi say rồi?” Khương Tri Ngôn chợt nghiêng đầu, “Được thôi, say thì say! Say thì đi ngủ, dù sao ngày mai không cần đi làm, tôi muốn dậy mấy giờ liền dậy!”

“Hừ! Tôi là cá mặn tôi tự hào!”

Gào khẩu hiệu xong, bước chân Khương Tri Ngôn không thể tránh khỏi mà lảo đảo một chút, còn hên là Úc Nam Diễn kịp thời đỡ cô, làm người nào đó không đến mức sáng mai dậy phát hiện cả người mình đều là vết bầm tím.

Chỉ là một cái lảo đảo này cũng làm Khương Tri Ngôn hoàn toàn không ổn được bước chân, đi đường có thể đi thành hình chữ S, Úc Nam Diễn mới đầu chỉ là đỡ tay trái cô, nhưng như vậy căn bản là không được.

Mắt thấy khách sạn cách chỗ này ít nhất còn mấy trăm mét, đội Úc Quân Sách phía trước đã cách hơn 10, Úc Nam Diễn không tiếng động thở dài, trực tiếp bế người lên.

Là tư thế bế công chúa tiêu chuẩn.

Cứ như vậy, thân thể Khương Tri Ngôn là bị trói buộc, nhưng cái miệng nhỏ bắt đầu bla bla.

“Ông chủ ông chủ! Ngày mai tôi không muốn đi làm, tôi muốn nghỉ ngơi!”

“Ừ, ngày mai nghỉ.”

“Oh yeah! Để tất cả công tác đều đi tìm chết đi! Ông chủ tôi yêu anh! Anh là ông chủ tốt nhất trên đời này!”

“… Ừ.”

“Ông chủ ông chủ, tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?”

Úc Nam Diễn: “Có thể.”

Khương Tri Ngôn cười hắc hắc, cái đầu vốn dĩ nằm im trong lòng anh nháy mắt ngẩng lên, có điều lấy tầm thị giác này của cô chỉ có thể nhìn thấy khuôn cằm rõ ràng của Úc Nam Diễn, nhưng mà chả sao cả.

“Ông chủ, đôi mắt của anh vào đêm sẽ sáng lên chứ? Tựa như mèo con á, biu biu biu —— “

Nỗ lực áp chế tứ chi phịch loạn của Khương Tri Ngôn, Úc Nam Diễn: ……

Vừa nãy người nào đó còn nói muốn quay lại bộ dáng của Úc Quân Sách, cô như bây giờ thì lại tốt đi chỗ nào được.

Chỉ hy vọng sáng mai dậy hai cái đứa này đều vẫn còn ký ức!

12 giờ trưa ngày hôm sau.

Theo đạo lý thì trong group “Tương thân tương ái người một nhà” hẳn là sẽ rất náo nhiệt, nhưng lúc này lại là một mảnh an tĩnh, Triệu Đào đã về tới nhà vốn đang muốn tìm hiểu tình huống của Úc Nam Diễn một phen, nhưng sao không ai nói chuyện hết vậy?

Khương Tri Ngôn đâu? Úc Quân Sách đâu?

Hôm nay không đi nhảy bungee sao?

12 giờ rưỡi.

Ngoài dự đoán chính là Úc Nam Diễn thế mà lại nói chuyện trong group.

[Úc: “Ra đây, ăn cơm.]

Buổi sáng anh cho rằng hai người kia đều còn chưa tỉnh, nên cũng liền xử lý một chút chuyện trước, tạm thời không quản bọn họ, nhưng đều đã là cái giờ này rồi, chỉ sợ là không phải chưa tỉnh, mà là hoàn toàn tỉnh rồi.

Nhìn thấy tin nhắn, Khương Tri Ngôn: ……

Úc Quân Sách phòng sát vách: ……

Hiện tại trong đầu hai người đồng thời xuất hiện một thanh âm:…… Xong rồi, căn bản là không mặt mũi gặp người a!

Có thuốc mất trí nhớ gì gì đó không, ra số tiền lớn cầu!
Nhấn Mở Bình Luận