Ngày thứ 6 Úc Nam Diễn đơn phương chiến tranh lạnh.
Úc Quân Sách đứng ở một bên bàn làm việc, nhìn Triệu Đào liều mạng đưa mắt ra hiệu cho anh ta, rốt cuộc vẫn là nuốt nước miếng, lộ ra một bộ dáng kiểu thấy chết không sờn, “Anh, tối nay anh có rảnh không?”
“Không rảnh.”
Úc Nam Diễn ngay cả Úc Quân Sách có chuyện gì cũng không hỏi, trực tiếp cho hai chữ cự tuyệt.
Nhưng Úc Quân Sách một mở miệng lá gan phảng phất liền to ra, “Anh!”
Anh ta trực tiếp vươn đôi tay ra che lại văn kiện Úc Nam Diễn đang xem, “Anh chính là một người đàn ông, có chuyện gì không thể rộng lượng chút!”
“Úc, Quân, Sách!”
Mặt Úc Nam Diễn trầm xuống, trông dọa người mười phần, nếu là Úc Quân Sách của trước kia thì sớm đã run bần bật chạy nhanh buông tay rồi, nhưng lần này nghĩ đến hạnh phúc tương lai của Úc Nam Diễn, anh ta khẽ cắn môi: “Vốn dĩ chính là vậy mà! Anh, anh có biết không?”
“Anh hiện tại cứ như một oán phụ khuê phòng bị vứt bỏ!”
Những lời này vừa ra, ngay cả sắc mặt của Triệu Đào cũng thay đổi.
Ánh mắt nhìn Úc Quân Sách tựa như đang nhìn một vị dũng sĩ không sợ chết, rõ ràng kiểu nói chuyện mà trước đó bọn họ thương lượng không phải thế mà?
Không phải đã nói là Úc Quân Sách với Triệu Đào phụ trách “hẹn” Úc Nam Diễn, chú Lâm phụ trách hẹn Khương Tri Ngôn, để hai người họ ngồi xuống tâm bình khí hòa nói chuyện chút sao?
Này, này đây sao lại đột nhiên bay lên công kích nhân thân vậy?
Có điều, trong lòng Triệu Đào mặc niệm “tội lỗi” ba lần, bộ dáng của boss gần đây thật ra, thật ra thì, đúng có tí ti giống vậy.
Khương Tri Ngôn phảng phất như những tên tra nam không tim không phổi ấy, chính mình ăn ngon uống tốt là được, hoàn toàn không chú ý tới cảm xúc của vị “thê tử” trong nhà kia, quả thực làm người ta có chút muốn đồng tình Úc Nam Diễn.
Không, vẫn là phải đồng tình chính mình trước đã đi.
Triệu Đào đã 4 ngày liên tục tăng ca đến rạng sáng rồi, trước kia cũng có lúc bận bịu hơn cả lúc này, mà thời gian càng dài hơn cũng có, cơ mà công việc bận rộn chả sao, tâm tình ông chủ không tốt liền có việc à.
Dù có là ai đi nữa, đã không chỉ phải hoàn thành công việc với cường độ cao lại còn phải chống cự với “áp suất thấp” lạnh căm căm, đều là một loại tra tấn chồng hai tầng trên cả thể xác lẫn tâm linh. Triệu Đào không chút nghi ngờ rằng nếu cứ vậy nữa thì mình lập tức phải trở thành Hầu Thu Thành số 2, nói bái bai với mái tóc dày đen nhánh của mình.
“Quân Sách!”
Triệu Đào giật Úc Quân Sách qua một phen, “Xin lỗi Úc tổng, tôi dẫn cậu ấy xuống ngay ạ.”
“Triệu ca anh đừng có kéo em, em hôm nay là bất cứ giá nào rồi!”
Úc Quân Sách tránh tay Triệu Đào ra, “Anh! Có vấn đề liền ngồi xuống trò chuyện, đừng có chiến tranh lạnh vậy được không, anh với chị Tri Ngôn đều là người tốt như vậy, có thể có vấn đề gì không giải quyết được chứ, rõ ràng anh thích chị Tri Ngôn đến vậy……”
Úc Quân Sách cực chán ghét cái thứ gọi là chiến tranh lạnh này, anh ta tình nguyện hai người ầm ĩ cho to ra hoặc là trực tiếp đánh một trận đi, ấy cũng tốt hơn chiến tranh lạnh. Vì anh ta biết, chiến tranh lạnh mới là đáng sợ nhất, nó đại biểu cho hết hi vọng rồi, đại biểu cho không muốn lãng phí thời gian cùng tinh lực trên người ai đó nữa, mà tiếp xuống bước nữa, thường thường chính là ly hôn.
Đây cũng là quá trình mà cha mẹ Úc Quân Sách chia tay.
Mới đầu, mẹ anh ta còn sẽ vì ba anh ta trăng hoa mà ầm ĩ, thậm chí ném đồ đập phá.
Chỉ là về sau, không thú vị, mệt mỏi rồi, vậy ly hôn đi.
Con cái cũng không cần, cái gì cũng từ bỏ.
Úc Quân Sách cảm thấy cha anh ta bị thế là xứng đáng, cũng rất vui vì mẹ mình có thể có cuộc sống mới, nhưng mà Úc Nam Diễn với Khương Tri Ngôn không giống vậy.
Anh ta đã thấy Úc Nam Diễn thay đổi từng chút một, sống càng ngày càng giống một con người.
Có lẽ rời khỏi Úc Nam Diễn, Khương Tri Ngôn vẫn có thể sống được rất tốt như cũ, nhưng Úc Nam Diễn rời khỏi Khương Tri Ngôn, còn có thể tìm được một người phù hợp như vậy sao?
Tuy nghĩ như vậy rất có lỗi với Khương Tri Ngôn, nhưng giữa Úc Nam Diễn với Khương Tri Ngôn, Úc Quân Sách vẫn là sẽ lựa chọn Úc Nam Diễn.
“Úc Quân Sách.” Thần sắc Úc Nam Diễn chậm rãi bình ổn lại, anh nhìn Triệu Đào với Úc Quân Sách, trên mặt họ đều có nôn nóng và lo lắng.
Thậm chí Úc Nam Diễn đã đọc hiểu được lời mà Úc Quân Sách chưa nói, trong nháy mắt này anh đột nhiên có một chút hiểu rõ ý tưởng của Khương Tri Ngôn.
Vì sao cô ấy có thể tùy thời thoát thân rời đi, vì hết thảy những thứ hiện tại đều không thuộc về cô.
Dù là Úc Quân Sách hay là chú Lâm, Úc lão gia tử, bọn họ đối tốt với Khương Tri Ngôn đều là căn cứ vào Úc Nam Diễn.
—— Người mà bọn họ thật sự quan tâm là mình.
Khương Tri Ngôn sớm đã thanh tỉnh mà nhìn thấu điểm này, cô đã hiểu rõ sớm hơn một bước hơn bất kỳ kẻ nào.
Cái tốt này, một khi cần phải lựa chọn, bị từ bỏ nhất định là Khương Tri Ngôn, vậy thì sao có thể cưỡng cầu Khương Tri Ngôn không hề có nỗi lo về sau mà mở rộng lòng với mình.
Nhưng Úc Nam Diễn có thể chỉ trích ai?
Anh mới là phía được lợi kia.
100.000 tệ, cái mua được là lao động, không phải cảm tình.
Giờ khắc này, Úc Nam Diễn cảm thấy cơn hờn dỗi mấy ngày nay của mình như một trò chê cười.
“Tôi mệt rồi, các cậu ra ngoài trước đi.”
Úc Quân Sách còn muốn nói gì nữa, nhưng lần này Triệu Đào chợt tăng lớn sức lực, anh ấy đã nhìn ra Úc Nam Diễn vào giờ phút này là thật sự muốn lẳng lặng một mình. Vậy thì làm trợ lý, hiện tại nên thực hiện chức trách rồi.
Trong văn phòng to như vậy rất mau chỉ còn lại một mình Úc Nam Diễn, không ai biết anh nghĩ cái gì, chỉ là vào 8 giờ tối, anh đột nhiên về lại Úc gia.
Khương Tri Ngôn với Úc Nam Diễn lại mặt đối mặt ngồi trên bộ sofa trước đó.
Không khí có chút xấu hổ.
Khương Tri Ngôn nhìn Úc Nam Diễn tựa hồ có chút tiều tuy, không hiểu sao có loại ảo giác mình nghiệp chướng nặng nề, nhưng nếu thời gian chảy ngược, để cô làm lại lần nữa, Khương Tri Ngôn vẫn là sẽ làm như vậy.
Dao sắc chặt đay rối, vĩnh viễn tốt hơn dây dưa dây cà.
“Thật xin lỗi.”
Mở miệng trước chính là Úc Nam Diễn, một tiếng xin lỗi bất thình lình này của anh cũng làm Khương Tri Ngôn sửng sốt.
“Hả?” Cô nhịn không được mà nhìn kỹ lại Úc Nam Diễn, “Anh, anh không có làm chuyện gì có lỗi với tôi chứ?”
Vì sao lại đột nhiên muốn xin lỗi?
Úc Nam Diễn thực nghiêm túc: “Vì tôi ngạo mạn, cũng vì tôi vô tri.”
Khương Tri Ngôn: “……”
Tình huống thế nào vậy, chả lẽ là cô kích thích hư Úc Nam Diễn mất rồi?
Không, không đến mức đó chứ? Úc Nam Diễn nhìn không yếu ớt vậy mà.
Còn hên, lần này Úc Nam Diễn không chơi kịch bản kiểu nói một nửa ỉm một nửa kia, anh phảng phất như dỡ xuống gánh nặng gì đó, trực tiếp nói lời trong lòng ra.
“Mấy ngày tôi vẫn luôn nghĩ, vì sao em không thích tôi, dựa theo tiêu chuẩn của xã hội trước mắt, tôi hẳn là xem như ưu tú.”
—— Không, anh quá khiêm tốn rồi, anh đây không phải bảo là ưu tú, mà là phi thường, siêu cấp ưu tú, tuyệt đối có thể nghiền áp 99% phái nam.
Khương Tri Ngôn yên lặng đáp lời trong lòng.
“Chỉ là những điều đó không có bất kỳ quan hệ gì với việc em có thích tôi không.”
Úc Nam Diễn dù là ở trên việc học hay là công việc đều có thể nói là trời sinh mang thuộc tính max cấp, nhưng ở trên việc cảm tình thì thật sự là bẩm sinh yếu kém, còn không bằng cả người bình thường.
Hơn nữa anh còn mang theo lối tư duy trên công việc, tôi trả giá một thứ tất nhiên là muốn được hồi báo, phải biết rằng trước giờ Úc Nam Diễn chưa làm vụ mua bán lỗ vốn nào đâu.
Cố tình, cảm tình là việc không công bằng nhất trên thế giới.
Lỗ sạch vốn là hết sức bình thường.
Khương Tri Ngôn: “Anh, không có sao đó chứ?”
Cô hỏi có chút thật cẩn thận, sợ kích thích Úc Nam Diễn.
Thật sự là lời Úc Nam Diễn nói bây giờ thật sự lạc quẻ nghiêm trọng với tính cách anh, Khương Tri Ngôn thậm chí nghe ra sự ấm ức nhàn nhàn trong mấy chữ vừa nãy.
Úc Nam Diễn sẽ ấm ức? Anh ấy từ trước đến nay sẽ chỉ làm người khác ấm ức được chứ!
Úc Nam Diễn:……
Vốn dĩ là một đoạn bộc bạch nội tâm tốt đẹp, cứ vậy đã bị cắt ngang.
Loại cảm giác này kiểu như là tương đương với lúc mi đang nói “Ánh trăng đêm nay đẹp quá”, người bên cạnh rep về một câu “Đúng vậy, thích hợp lẩu với bia” ấy.
Anh nhịn không được thở dài, nhìn ánh mắt càng thêm lo lắng của Khương Tri Ngôn, Úc Nam Diễn: “Tôi không sao, tôi chỉ là nghĩ thông suốt vài việc.”
“Em cứ tiếp tục sinh hoạt trước đó của em là được, chuyện của tôi tôi sẽ giải quyết.”
Lời Úc Nam Diễn làm Khương Tri Ngôn giơ tay phải lên: “Xin hỏi có thể đặt câu hỏi chứ?”
“…Có thể.”
Khương Tri Ngôn: “Anh quyết định không thích tôi nữa?”
Úc Nam Diễn: “Không có.”
Khương Tri Ngôn: “Vậy tôi ra ngoài chơi, không phải, tránh mấy tháng?” Không thấy được người, lấy trình độ bận rộn của Úc Nam Diễn, chút rung động này hẳn là sẽ tiêu tán đi rất mau nhỉ.
Úc Nam Diễn giương mắt, rõ ràng một chữ cũng chưa nói, nhưng Khương Tri Ngôn đã nhìn ra được hai cái chữ “Cự tuyệt” to tướng khắc trên mặt anh.
Khương Tri Ngôn nhịn không được phồng cái mặt bánh bao lên, đây là kết quả xử lý gì hả?
Nếu là đang đi làm, cái loại hội nghị không có kết quả này, chắc chắn sẽ bị phê bình.
Có điều trông Úc Nam Diễn tựa hồ lại khôi phục thần thái trước đó, cô vẫn là nhẹ nhàng thở ra, còn tốt còn tốt, ngăn cản kịp thời, xem cái kiểu này, hẳn tổn thương không lớn.
Chỉ cần Úc Nam Diễn có thể nghĩ thông suốt, Khương Tri Ngôn vẫn là rất quý trọng ông chủ này.
Thật ra thì dù có lấy ngày lãnh chứng mà tính, bọn họ kết hôn cũng đã được nửa năm, dựa theo lẽ thường mà xem, nửa năm sau cảm giác mới mẻ sẽ dần nhạt đi, hai người họ có thể thường thường “cãi một trận”, tách ra một đoạn thời gian, cứ vậy là hai năm sau ly hôn cũng thuận lý thành chương.
Chẳng qua đây chỉ là ý tưởng của Khương Tri Ngôn, mấu chốt còn phải xem quyết định của Úc Nam Diễn, cái cô có thể làm, chỉ có thể là làm tốt công việc của mình.
Bầu không khí trong biệt thự Úc gia lại khôi phục bình thường rồi!
Đám người chú Lâm thiếu chút nữa hỉ cực mà khóc, đặc biệt là Úc Quân Sách, chẳng sợ mấy hôm này lượng công việc của anh đột nhiên tăng nhiều, nhưng mà chả sao cả.
Anh ta đau cũng vui sướng!
Chỉ là hai ngày nay ngẫu nhiên khi Khương Tri Ngôn gặp phải Úc Quân Sách cứ luôn cảm thấy tầm mắt anh ta có chút né tránh, trông tựa hồ có vài phần chột dạ.
Hẳn là cảm thấy lúc phải chọn một trong hai không có chọn Khương Tri Ngôn, Úc Quân Sách luôn có loại cảm giác áy náy, thấy thật có lỗi với người ta, đặc biệt là dưới loại tình huống này trong đầu anh ta lại lặp lại hiện lên một ít việc Khương Tri Ngôn đối tốt với anh ta, làm phần áy náy này càng thêm lớn mạnh.
“Cậu ta đây là làm sao vậy?”
Sau khi lại lần nữa thấy được Khương Tri Ngôn từ xa xa, Úc Quân Sách nháy mắt thay đổi lộ tuyến chạy sang một hướng khác, Khương Tri Ngôn không khỏi hỏi chú Lâm ở kế bên.
Lâm thúc mỉm cười: “Hẳn là tuổi dậy thì đi.”
Úc Quân Sách cũng đã 24 tuổi, còn đang tuổi dậy thì?
Khương Tri Ngôn tỏ vẻ không hiểu, nhưng giờ cô cũng không đếm xỉa tới tâm tư thiếu nam của Úc Quân Sách.
Hôm nay là tiệc đính hôn của Tiểu Mẫn cô nương, Úc Nam Diễn và cô phải đại biểu Úc lão gia tử tham dự, giờ đang làm tạo hình.
Dự tiệc đính hôn của người khác, đối với tạo hình phải rất khảo cứu, không thể quá xuất sắc át vía vợ chồng người ta, cũng không thể quá mộc mạc mà rớt tên tuổi Úc gia, còn tốt là những việc này không cần Khương Tri Ngôn nhọc lòng, cô chỉ cần an tĩnh làm búp bê là xong, Any bọn họ sẽ lo liệu hết thảy.
“Chú Lâm, lấy chiếc đôi mắt Sigley kia tới đây đi.”
Hôm nay Úc Nam Diễn không có tới vội vàng như lần tiệc tối từ thiện kia, mà là ngồi ở ngay bên cạnh Khương Tri Ngôn…… làm việc, ngẫu nhiên sẽ ngẩng đầu nhìn cô một cái.
“Nó sẽ rất phù hợp với chiếc váy hôm nay của em.”
Câu này là nói với Khương Tri Ngôn.
Trang dung hôm nay từ đầu tới đuôi là đám Any lo liệu tốt cả, vòng cổ của Khương Tri Ngôn cũng không ngoại lệ, là một cái vòng cổ đá quý giá cỡ 170 vạn, không tính là đắt nhưng thoạt nhìn rất phù hợp.
Lúc này nó đang bị cầm trong tay stylist chuẩn bị đeo vào cho Khương Tri Ngôn.
“Mắt Sigley?”
Any kinh hô, “Nó thế mà ở trong tay cậu à, King?”
“Nếu là nó, đích xác sẽ thích hợp hơn chiếc này.”
“King, ánh mắt cậu vẫn hoàn mỹ trước sau như một.”
Đối với kiểu lời khen từ fanboy của Any thế này, Khương Tri Ngôn đã có thể làm lơ, hiện tại cái cô tương đối tò mò là “Đôi mắt Sigley” này rốt cuộc là bao nhiêu tiền?
Đeo một cái vòng cổ 1 triệu mấy tệ Khương Tri Ngôn còn có thể trấn định, lỡ mà thật xảy ra chuyện gì thì mình cũng miễn cưỡng bồi được, nhưng nếu là cỡ mười mấy triệu, thế chả phải cổ cô hôm nay đã có thể dọn xuống trực tiếp gửi tại đây sao?
Rất mau, chú Lâm liền cầm một cái hộp thoạt nhìn sơ đã thấy không rẻ xuất hiện, sau đó mở ra ngay trước mặt mọi người.
“Đây là đôi mắt Sigley, trời ạ.”
Stylist phụ trách đeo vòng cổ cho Khương Tri Ngôn nhỏ giọng kinh hô một tiếng, “Tay của mình lập tức sẽ liền được gặp châu báu giá trăm triệu sao?”
Câu này càng là nhỏ, hoàn toàn chính là lầm bầm lầu bầu, nhưng Khương Tri Ngôn cách cô nàng chưa đến 10cm vẫn là nghe được rồi.
Trăm triệu?
Cổ cô không xứng!
“Không được, em cảm thấy cái bây giờ này rất tốt rồi.”
Vì ngăn chặn bất kỳ khả năng mắc nợ nào, Khương Tri Ngôn vội vàng lên tiếng cản lại.
“Sẽ không bắt em bồi.”
Úc Nam Diễn liếc mắt một cái liền nhìn thấu ý tưởng của Khương Tri Ngôn, anh nhận lấy cái hộp trong tay chú Lâm, bước chậm đi ra sau lưng Khương Tri Ngôn.
Thật đúng là dùng một loại thái độ không chút để ý mà cầm lấy cái vòng cổ trong hộp, trực tiếp đeo lên cho Khương Tri Ngôn.
Toàn bộ hành trình không quá 10 giây, không có ái muội gì như trong tưởng tượng của những người khác, tựa hồ chỉ là đang hoàn thành một nhiệm vụ, ngay cả bản thân Khương Tri Ngôn cũng chỉ cảm thấy cổ chợt lạnh, thế là một chiếc vòng cổ giá trị trên trăm triệu đã thành công được đeo vào.
Không thể không nói, ánh mắt Úc Nam Diễn đích xác không tồi, chiếc vòng cổ này thật sự là càng thích hợp với trang dung và chiếc váy này của Khương Tri Ngôn hơn cái vừa nãy.
Khuyết điểm duy nhất chính là quá đắt.
Đương nhiên, đấy không phải khuyết điểm của vòng cổ, là của Khương Tri Ngôn.
Giờ đeo cũng đã đeo rồi, cô cũng lười giãy dụa, dù sao Úc Nam Diễn đã nói thế ngay trước mặt nhiều người vậy rồi, kiểu gì cũng không có khả năng đổi ý.
Sau một lần xác nhận cuối cùng không thành vấn đề rồi, Khương Tri Ngôn với Úc Nam Diễn ngồi xe đi vào một khách sạn xa hoa, nơi này cũng là chỗ cô nương Tiểu Mẫn tổ chức tiệc đính hôn.
Hiện tại ở cửa khách sạn chính là siêu xe tụ tập, thảm đỏ trải thành một con đường lớn rộng rãi, bốn phía bày đầy hoa tươi và bong bóng.
Hôm nay cái khách sạn này đã bị đặt bao hết, chẳng sợ những người thường được mời, ra vào đều thẩm tra nghiêm khắc mười phần.
Bởi vì trong buổi tiệc đính hôn này, trừ bỏ phú hào, còn có vài vị đại lão bên chính giới, là thân thích bên nhà trai kia.
Đây là một cuộc liên hôn giữa thương và chính*.
*: đây là giữa thương nhân và những vị làm chính trị.
Úc Nam Diễn đại biểu cho Úc lão gia tử, vào sân tất nhiên đã được Phương gia chiêu đãi nhiệt tình, giờ phút này còn cách lúc bắt đầu buổi tiệc đính hôn một đoạn thời gian, bọn họ trực tiếp dẫn hai người tới phòng nghỉ.
Phòng nghỉ không lớn nhưng trang hoàng tinh xảo, khắp nơi đều lộ ra hương vị tiền tài.
Chờ người nhà họ Phương cáo từ, Khương Tri Ngôn lập tức thả lỏng eo lưng đang thẳng, cái kiểu tiệc tùng này trông náo nhiệt lợi hại, cơ mà trên thực tế lại thật sự tra tấn người lắm.
Phải làm tạo hình mấy tiếng đồng hồ thì khỏi nói rồi, tới nơi rồi vậy thì càng phải bảo trì mỉm cười và dáng vẻ, còn mệt hơn cả tăng ca!
“Rất mệt?”
Úc Nam Diễn chú ý tới động tác của Khương Tri Ngôn, “Không cần căng như vậy.”
Khương Tri Ngôn xua xua tay, “Em cũng muốn thả lỏng, đây không phải là phản xạ có điều kiện sao.” Ký ức thời thơ ấu tóm lại sẽ lưu lại dấu vết cho người ta, Khương Tri Ngôn cũng không ngoại lệ.
Vừa đến những trường hợp như này, eo lưng cô bất giác sẽ liền thẳng lên, bằng không thì như là giây tiếp theo sẽ có một cây gậy gỗ chống lại chỉnh eo mình, làm mình đừng có thất nghi.
Còn tốt là trường hợp thế này không nhiều lắm, nếu là mỗi ngày tới một bận, Khương Tri Ngôn hoài nghi eo của mình rất mau sẽ bị phế.
Úc Nam Diễn không rõ vì sao sẽ là phản xạ có điều kiện, anh biết Khương Tri Ngôn có bí mật, lại không muốn tự mình tìm tòi nghiên cứu.
Hiện tại cái anh có thể làm, chính là đưa gối dựa ở vị trí cạnh mình cho Khương Tri Ngôn, hy vọng có thể làm cô nhẹ nhàng chút.
“Nói này.”
Khương Tri Ngôn liếc mắt trên dưới đánh giá một cái, “Chỗ thế này sẽ không có camera theo dõi gì đó chứ?” Cũng không biết nói chuyện có an toàn không.
Khi đó tuy Khương gia cô có tiền, nhưng tuyệt đối không tới loại trình độ như của Úc gia, càng không lăn lộn tới cái giai tầng ở thủ đô, mà dù có vậy, mỗi lần tham gia yến hội đều sẽ bị cường điệu bảo đừng nói nhiều ở bên ngoài, cẩn thận tai vách mạch rừng.
Úc Nam Diễn: “Không biết.”
Nhưng nếu Phương gia dám làm thế, vậy cũng đại biểu cho hữu nghị giữa hai bên chính thức tan vỡ rồi, tỷ lệ bọn họ phải mạo nguy hiểm đắc tội Úc Nam Diễn mà làm chuyện này không cao.
So với Úc gia phát triển không ngừng, mấy năm nay Phương gia chính là vẫn luôn đang đi xuống núi.
Có điều khoảng thời gian trước Phương gia mới vừa hợp tác với Chư gia một hạng mục, nếu thành công thì thật có thể yên lành ổn được mấy năm.
Nghe Úc Nam Diễn phân tích, Khương Tri Ngôn chỉ muốn cho đại lão một like, trong khoảng thời gian này cô cũng coi như hiểu biết rồi, trong giới phú hào Úc gia chính là cái đám ở tầng cao nhất kia, nhưng người khác muốn đắc tội họ cũng phải ước lượng thử xem mình có đủ cho người ta nhẹ nhàng vân vê hay không.
Cộc cộc cộc.
Nơi cửa truyền đến tiếng đập cửa quy luật, cửa là khóa ở bên trong, nếu người bên trong không mở, người bên ngoài căn bản không cách nào tiến vào.
“Ai?”
Úc Nam Diễn lên tiếng.
“Đại ca à, là mình nè!”
Dưới ánh mắt tò mò của Khương Tri Ngôn, Úc Nam Diễn đứng dậy mở cửa.
Cửa mới vừa mở, liền có một quyền đánh vào trên vai trái Úc Nam Diễn, “Ghê gớm nha, mình tìm cậu nửa ngày, té ra cậu ở đây trốn cho thanh tịnh à?”
Là Hàn Dật.
Úc Nam Diễn mặt vô biểu tình trả lại anh ấy một quyền, “Cậu tới làm gì?”
Hàn Dật cười hề hề, thăm dò từ bên khe hở chỗ Úc Nam Diễn, “Em dâu đâu? Mình chính là biết cậu hôm nay chắc chắn sẽ dẫn vợ tới đây, mới cố ý từ bỏ game âu yếm của mình mà tới đó.”
“Em dâu ~ em dâu ~”
Khương Tri Ngôn cứ vậy mà gặp mặt Hàn Dật, “Chào anh?”
Cô nhận ra gương mặt này, chủ tịch đương nhiệm của NY, cũng là bạn học Úc Nam Diễn, xem ra quan hệ giữa hai người họ thật là khá tốt.
“Oa, em dâu, em thật xinh đẹp, anh đã sớm muốn gặp em một lần, nhưng cái tên này giấu…… Khụ!”
Hàn Dật bị Úc Nam Diễn dùng sức đẩy, trực tiếp đẩy ra khỏi cửa, sau đó anh quay đầu nhìn về phía Khương Tri Ngôn, “Anh đi xử lý một ít việc, em ở đây chờ anh một lát, chờ chút nữa nhớ rõ khóa cửa.”
Cửa bị đóng lại từ bên ngoài, nhưng còn có thể ẩn ẩn nghe thấy tiếng.
“Nè nè nè, cậu thế mà hạ tử thủ thật, quá đáng nha, có phải cậu sợ em dâu biết đại ma vương cậu……”
Tiếng Hàn Dật dần dần đi xa, Khương Tri Ngôn bi ai dùm người một giây, đồng thời cảm thán hữu nghị thần kỳ giữa đám con trai.
Chiếu cái bộ dáng Hàn Dật bại lộ ra hiện tại, nhìn kiểu gì cũng không giống người có thể trở thành bạn Úc Nam Diễn, chả lẽ là cái gọi bổ sung cho nhau trong truyền thuyết?
Khương Tri Ngôn mang theo ý cười đứng dậy tính đi khóa cửa, ai ngờ tay còn chưa đụng phải khung cửa, một đạo thân ảnh nhanh chóng mở cửa, vào rồi lại lập tức đóng cửa lại.
Động tác liền mạch lưu loát, chả biết có phải trước đó đã luyện tập qua hay không nữa.
Là Phương Huyền Mẫn, Tiểu Mẫn cô nương.
“Anh Diễn đâu?”
Vừa hỏi câu này, Phương Huyền Mẫn vừa quét nhìn căn phòng này, kết quả chỉ thấy có Khương Tri Ngôn.
Ý cười của cô ta nháy mắt biến mất, “Sao chỉ có mình cô vậy.” Trong giọng nói càng là có cả oán giận.
Khương Tri Ngôn: “Phương tiểu thư, để tôi nhắc cô vài câu nhé.”
“Đây là phòng nghỉ tư nhân của bọn tôi, cô ngay cả cửa cũng chẳng gõ đã vào là một loại hành vi rất không lễ phép rồi.”
“Còn nữa, vừa vào cửa liền hỏi chồng của người ta, tôi nhớ rõ hôm nay là tiệc đính hôn của cô, mà Úc Nam Diễn là đàn ông đã có vợ, cô là muốn nhân hôm nay lên headline hả?”
Biểu cảm Khương Tri Ngôn nghiêm túc mười phần, phối hợp với khí tràng của cô, nháy mắt đã áp đảo Phương Huyền ăn diện lộng lẫy hôm nay.
Mà Phương Huyền Mẫn bị khí thế này áp một phen, lập tức cũng lùn nửa đoạn, “Tôi, tôi chỉ là muốn đến gặp anh Diễn.”
Khương Tri Ngôn thật đúng thấy sa mạc lời, tới gặp Úc Nam Diễn?
Vào ngày như hôm nay tới gặp Úc Nam Diễn, cô là đồ ngu ngốc à?
Khó trách mấy năm nay Phương gia càng thêm không được, có thể dạy ra đứa con như Phương Huyền Mẫn, phỏng chừng cả Phương gia đều chẳng ra gì.
Không đúng, không thể võ đoán như vậy, rốt cuộc Úc gia cũng là cùng nuôi ra được hai cái cực đoan như Úc Nam Diễn với Úc nhị gia đây.
“Để cô nhắc cô một câu nữa. Hôm nay! Là tiệc đính hôn của cô!”
Trong cái giới này, thật sự ra thì đính hôn chẳng khác gì kết hôn, loại hành vi này của Phương Huyền Mẫn không chỉ vả mặt nhà trai, còn hại thanh danh Úc Nam Diễn.
Tiếc thay, dù cho thái độ Khương Tri Ngôn nghiêm túc như vậy, trên mặt Phương Huyền Mẫn cũng chẳng nhiều thêm mấy phần coi trọng, ngược lại còn nghi hoặc mà nhìn về phía Khương Tri Ngôn, “Đính hôn thì thế nào? Có ai không biết bọn tôi chỉ là liên hôn, bọn họ cần tài, nhà tôi cần quyền, sau khi kết hôn chắc chắn là mạnh ai chơi người nấy rồi.”
Khương Tri Ngôn: “……Cho nên cô tới đây là muốn làm gì?”
Phương Huyền Mẫn lộ ra một nụ cười hơi mang thẹn thùng, “Tôi không có phương thức liên hệ của anh Diễn, chỉ có thể nhân bữa nay tới hỏi một chút, nếu anh Diễn muốn tình nhân, có thể suy xét tôi trước một phen không.”
Khương Tri Ngôn: “Hả?”
Là cô trúng ảo giác hay là thế giới này thay đổi rồi?
Nhìn thấy biểu cảm khiếp sợ của Khương Tri Ngôn, mắt Phương Huyền Mẫn lộ ra khinh thường, “Sao cô lại cũ kỹ như vậy, như anh Diễn nuôi mấy cô tình nhân chẳng phải hết sức bình thường?”
“Chờ thêm một đoạn thời gian, tôi cũng tính nuôi mấy cậu tri kỷ.”
Nuôi, nuôi mấy cậu?
“Nhưng cô, cô đính hôn rồi.” Khương Tri Ngôn có loại cảm giác vớ vẩn như tam quan bị đổi mới.
“Dù có là kết hôn cũng không có gì mà.” Phương Huyền Mẫn rất rộng rãi tỏ vẻ: “Tôi có tiền lại xinh đẹp như vậy, vì cái gì phải chỉ có một người đàn ông? Chỉ có đàn ông được thích gái trẻ à? Tôi cũng thích tiểu soái ca tri kỷ nha.”
Chẳng qua Úc Nam Diễn là chân ái, mấy người khác chỉ là tiêu khiển, điểm này Phương Huyền Mẫn vẫn là có thể phân rõ.
Tạm thời không chiếm được chân ái, còn không cho phép cô ta tìm cái tiêu khiển sao.
“Chờ tôi bốn năm chục tuổi rồi, tôi cũng còn muốn tìm 18!”
Đùng ——
Nơi cửa truyền đến một tràng tiếng động, nghe như là đầu bị đụng vào cửa.
Khương Tri Ngôn ngơ mặt mở ra, sau đó 6 mắt nhìn nhau với Úc Nam Diễn và Hàn Dật đứng nơi cửa.
Một mảnh này, nháy mắt lâm vào sự yên tĩnh quỷ dị.