“Hả?”
“Cái gì?!”
“Trời ạ!”
Trong nhà ăn, Khương Tri Ngôn với Úc Quân Sách y như hát đôi ấy, một đám từ cảm thán nhảy ra y như không cần tiền vậy, mới đầu khi chú Lâm tự thuật hai người còn có thể phân ra tâm thần mà ăn hai miếng, chờ theo chuyện xưa đẩy mạnh ra.
Khương Tri Ngôn với Úc Quân Sách: Chó ngốc trừng to mắt.JPG
Cô út Úc, thật là thần nhân nha!
Đặc biệt là khi Khương Tri Ngôn biết được vì sao lần Chư phu nhân tổ chức tiệc tối từ thiện đó lại muốn tặng mình bộ trang sức mấy triệu đó ấy, cô càng cảm thán thói đời ngày sau, lòng người không đủ.
Nguyên nhân rất đơn giản, bọn họ muốn kéo Khương Tri Ngôn xuống nước.
Kéo cô xuống nước rồi, Úc Nam Diễn cũng không chạy được, thế thì Úc gia liền càng khỏi nói.
Bộ trang sức kia cũng là hàng buôn lậu, chỉ là bị bọn họ dùng một ít thủ đoạn tẩy trắng, nếu lúc ấy Khương Tri Ngôn là đứa kiến thức hạn hẹp nhận lấy, này đây vụ bản chất nó tang vật thì không nhắc tới, về sau Chư phu nhân cũng có cái cớ tới cửa kết bạn.
Đến lúc đó hôm nay tặng cái vòng cổ, ngày kia tặng cái gì đó, Khương Tri Ngôn nào sẽ biết mấy thứ đó đều là hàng buôn lậu, chờ khi Chư phu nhân rốt cuộc yêu cầu cô cùng nhau gia nhập, cô có thể làm sao bây giờ?
Về sau khi cô út Úc muốn tận diệt Úc gia, chuyện Khương Tri Ngôn làm, chẳng lẽ Úc Nam Diễn thật sự không biết?
Sẽ không ai quan tâm Úc Nam Diễn có thật sự biết không, dù sao dư luận với dân chúng cảm thấy anh biết, cảm thấy Úc Nam Diễn cũng là cá mè một lứa là đủ rồi.
Tựa như lần này Chư phu nhân bị điều tra, Chư Quốc Vĩ có thể chạy trốn à? Chỉ là vì mấy ngày nay còn đang điều tra kết quả cuối cùng, thu thập càng nhiều chứng cứ hơn, vụ án mới không có công bố ngay, lúc này tập đoàn Tinh Diệu mới thoạt nhìn như không có việc gì.
Một khi bản án phán rồi, bị kẻ có tâm tùy tiện xào một phen, tích lũy vài thập niên của tập đoàn Tinh Diệu chỉ sợ cũng phải tan trong một sớm.
Ngày thường có tin tức mặt trái gì đại bộ phận đều là vấn đề chất lượng hoặc là phục vụ, chuyện như này không cách nào làm một tập đoàn kinh doanh vài thập niên thương gân động cốt, nhưng mà buôn lậu, đó tuyệt đối là trái pháp luật!
Đổi thành bất kỳ công dân bình thường nào cũng sẽ lòng đầy căm phẫn, mi đều đã có tiền vậy rồi mà còn làm chuyện thế này, không đạp mi đạp ai?
Mà mấy cái đó, nếu Úc Nam Diễn không phát hiện kịp thời, ấy chính là kết cục của Nam Hằng.
Chú Lâm có thể biết được rõ ràng như vậy cũng là Úc Nam Diễn bày mưu đặt kế dẫn đường Triệu Đào nói cho ông, tất nhiên là muốn mượn miệng chú Lâm nói cho Khương Tri Ngôn, để cô có thể chuẩn bị tâm lý, khi kết giao với ai thì có tâm tư để ý nhiều hơn.
Mặc kệ Khương Tri Ngôn nhìn nhận bản thân thế nào, ở trong cái giới kia, cô chính là Úc phu nhân, đại biểu cho thể diện của Úc Nam Diễn, cũng là hình tượng của Úc gia.
Khương Tri Ngôn xảy ra chuyện, Úc Nam Diễn là người đầu tiên chịu tao ương.
“Minh Na, cô cô, cô ấy làm vậy có chỗ tốt gì sao?” Tuy Úc Minh Na làm nhiều chuyện như vậy, Úc Quân Sách vẫn là theo quán tính gọi bà ta một tiếng cô, dù sao đây không phải trọng điểm, anh ta càng tò mò là đến tột cùng Úc Minh Na nghĩ cái gì vậy.
Úc gia ngã rồi bà ta liền có lợi à?
Cái công ty thiết kế hiện tại của bà ta ấy, nhìn cứ như là khi trước một mình bà ta thành lập nên, không có dựa vào Úc gia cắc bạc nào, cơ mà mọi người đều là người trưởng thành rồi, đừng có ngây thơ thế được không?
Nhiều công ty thiết kế như vậy, đặc biệt là công ty chạy lộ tuyến đặt làm cao cấp, một bộ quần áo mấy trăm ngàn hoặc lên cả triệu bạc, mới đầu mi không danh không tiếng, vì sao mọi người muốn tìm mi thiết kế? Thiệt tưởng tiền của kẻ có tiền đều là gió to thổi tới à?
Lý Quang Hoa lại không phải nhà thiết kế tự mang nhãn hiệu vàng, từng lấy giải thưởng lớn quốc tế giống Any, bằng không cũng sẽ không ỷ vào một khuôn mặt đi hấp dẫn tiểu thư nhà giàu.
Lần này cô út Úc ngã ngựa, hắn ta sắm vai gì trong này thật đúng là khó mà nói.
Đi hơi xa rồi, dù sao là cho dù khi trước cô út Úc ở bên ngoài ầm ĩ lật trời với Úc gia ấy, những người kia sẽ đến thăm có một bộ phận rất lớn cũng là muốn đưa than ngày tuyết, rốt cuộc thì cô út Úc là con ruột của Úc lão gia tử, còn cô con gái duy nhất, cha con nào có thù cách đêm?
Hiện tại đánh vững chắc quan hệ, nói không chừng về sau có thể đổi lấy hồi báo lớn thì sao, dù tổn thất nhiều lắm cũng chỉ là tổn thất một bộ quần áo, các thương nhân đều khôn khéo lắm.
Hơn nữa, không thể so với Khương Tri Ngôn và Úc Quân Sách, chú Lâm còn biết trong những năm đó đó, Úc lão gia tử vẫn là trộm nhờ vài người bạn già, xin nhờ bọn họ chiếu cố cô út Úc nhiều chút, bằng không sao bà ta khởi nghiệp nhanh vậy.
Nếu không có Úc gia chống lưng cho, công ty của cô út Úc ở thủ đô muốn sinh tồn cũng khó.
Tiếc thay, phẩm tính của Úc Minh Na làm bà ta chỉ mang thù cũng không nhớ ân, ngay cả Úc Nam Diễn vô tội cũng sẽ giận chó đánh mèo, người như vậy có cho nhiều ân hơn nữa cũng vô dụng, bà ta sẽ chỉ nhớ rõ từng chút một nữa chỗ không tốt của mi.
“Vậy bà ta sẽ có kết quả gì?”
Khương Tri Ngôn không biết cô út Úc với Chư phu nhân buôn lậu đã giải quyết riêng bao nhiêu thứ, nhưng chỉ bằng vào hai người này chắc chắn là không không làm nổi chuyện thế này, sau lưng hẳn là có một chuỗi vận tác đã hoàn chỉnh lại khổng lồ, cô út Úc với Chư phu nhân chỉ là giúp đỡ tẩy trắng. Chẳng qua, nếu chuyện này có kim ngạch quá lớn, chỉ sợ cũng khó mà nói.
“Hiện tại còn không biết kim ngạch cụ thể, nêu là cực lớn, chỉ sợ chí ít là từ 10 trở lên.” Sắc mặt quản gia Lâm cũng không tốt lắm. Năm đó ông chủ yếu là phụ trách chăm nom Úc Nam Diễn, nhưng Úc Minh Na cũng chỉ lớn hơn Úc Nam Diễn vài tuổi, miễn cưỡng cũng như nhìn bà ta lớn lên.
Đặc biệt là sau vụ án bắt cóc xảy ra năm đó, mọi người với Úc Minh Na càng là đau lòng vài phần, ai có thể nghĩ đến cô bé khi còn nhỏ nhìn khả khả ái ái sau khi lớn lên thế mà lại trở nên cực đoan đến vậy.
“Đây vẫn là tình huống tiểu thư không dính tới ma túy.” Chú Lâm bổ sung một câu, nếu dính tới ma túy, nửa đời sau của cô út Úc chỉ sợ đều phải trôi qua trong tù, nếu là số lượng rất lớn, vậy lấy luật của Hoa Quốc, thậm chí có khả năng bị tử hình.
Chỉ hy vọng cô út Úc còn có chút đầu óc.
“Vậy chú Lâm có biết tình huống của vị Chư phu nhân kia là thế nào không?” Úc Quân Sách không có cảm tình gì với cô út Úc, huống chi bà ta còn muốn thương tổn Khương Tri Ngôn với Úc Nam Diễn, anh ta càng thêm chán ghét người này, sẽ chẳng lan tràn lòng đồng tình tí nào.
Nghe cái này y như đang nghe kể chuyện ấy, vậy thì nếu đã xem là chuyện xưa, tất nhiên cũng có chút tò mò một vị “vai chính” khác.
Chư phu nhân tốt xấu cũng là phu nhân chủ tịch tập đoàn Tinh Diệu, lại thế nào cũng không thiếu tiền đi? Còn cần đi lên con đường phạm tội trái pháp luật? Như này là ngu xuẩn tới cỡ nào?
“Cái này tôi cũng không biết, xem kết quả điều tra của cảnh sát đi.” Chú Lâm lắc đầu, “Thiếu phu nhân, thiếu gia Quân Sách, các cô cậu ăn chút nữa đi, đồ ăn nguội rồi liền không ngon.”
“Dạ dạ.”
Hai người tiếp tục vùi đầu ăn cơm.
Về phần trong lòng nghĩ thế nào về chuyện này, lại nghĩ thế nào về cô út Úc, cũng chỉ có chính họ biết.
Khi Úc Nam Diễn ghi chép xong đi ra đã là hơn 4 giờ, anh không về công ty mà trực tiếp bảo tài xế lái xe về Úc gia.
Hôm nay nếu không phải cảnh sát đột nhiên yêu cầu gặp mặt một lần, hỏi một vài điểm đáng ngờ bảo anh phối hợp điều tra, Úc Nam Diễn vốn tính toán đi đón máy bay.
Đã được 1 tuần không gặp mặt Khương Tri Ngôn rồi, Úc Nam Diễn biết bây giờ cô đã đang ở Úc gia, trong lòng thế mà có một phần ý tưởng muốn mau chóng nhìn thấy cô.
Việc này trước kia chưa từng có.
Bệnh của Úc Nam Diễn làm anh có rất ít dao động ở mặt cảm xúc này, giống như loại cảm giác tưởng niệm này, ấy cơ hồ là trước nay chưa từng xuất hiện trong cuộc đời Úc Nam Diễn, cũng giống như khi nhỏ anh cũng sẽ không để ý cũng như dò hỏi ba mẹ mình đi đâu rồi giống những đứa trẻ khác vậy.
Cho nên khi mang theo chút chờ mong bí ẩn vào đại sảnh Úc gia ấy, Úc Nam Diễn không nghĩ tới thứ đón mặt chào đón anh chính là mấy nhánh cây mang theo lá cây xanh mướt, trên đó còn dính cả nước, cứ vậy mà thẳng tắp đánh úp về phía anh.
“Vận xấu bay đi, kẻ gian cút đi, anh!” Úc Quân Sách cầm lá bưởi cười huơ huơ đồ trong tay, “Anh đứng đây đừng cử động, chậu than sắp sửa tới rồi!”
Úc Nam Diễn: “…… Cậu đang làm gì vậy?”
Úc Quân Sách cười hì hì: “Đuổi đen đủi á! Em hỏi chú Lâm rồi, nước nấu lá bưởi thêm đi băng qua chậu than, hai lớp bảo hiểm!”
Khương Tri Ngôn cũng đứng kế bên, “Xem như cho tác dụng tâm lý đi.”
“Tới đây tới đây ~”
Người hầu đặt chậu than ở vị trí trước mặt Úc Nam Diễn cách 1m, chú Lâm cũng mở miệng: “Thiếu gia bước qua là được, rất đơn giản.”
—— Đây là vấn đề đơn giản hay không sao?
Chỉ là nhìn đến ánh mắt chờ mong của ba người Khương Tri Ngôn, Úc Nam Diễn thở dài trong lòng, vẫn là nhấc chân nhẹ nhàng băng qua chậu than, sau đó liền nghe thấy tiếng vỗ tay vang lên bốn phía.
“Băng qua chậu than, bách tà bất xâm!”
Úc Quân Sách nói xong cũng tự mình băng qua, “Em cũng cầu một dấu hiệu tốt, chị Tri Ngôn, không thì chị cũng băng qua chút?”
Khương Tri Ngôn lắc đầu, “Tôi cảm thấy vận khí mình khá tốt, đủ rồi.” Nói rồi cô nhìn về phía chú Lâm: “Chú Lâm, chú có muốn băng qua một lần không?”
Nếu đã đốt chậu than rồi, vậy đừng để lãng phí nhể?
Úc Nam Diễn cảm thấy bọn họ căn bản không phải muốn trừ đuổi đen đủi, chỉ là đơn thuần muốn chơi, nhưng nhìn thấy nụ cười trên mặt mọi người, anh vẫn là yên lặng nuốt xuống lời đã đến bên miệng.
Một tuần không gặp Khương Tri Ngôn, cô tựa hồ cũng không có biến hóa gì, nhưng Úc Nam Diễn lại nhạy bén mà cảm giác được hình như Khương Tri Ngôn không hề cố tình kéo khoảng cách với mình nữa.
Điểm này lúc ở trên bàn cơm càng được đến chứng thực, Khương Tri Ngôn giống như lại về tới hình thức ở chung giữa bọn họ mới đầu, sẽ tiếp lời đùa giỡn lúc Úc Quân Sách mở miệng, cũng sẽ ngẫu nhiên lộ ra một nụ cười lúc đối mặt mình.
Đi ra ngoài 7 ngày, đến tột cùng đã xảy ra cái gì?
Xem cập nhật trong PPT của Úc Quân Sách mỗi ngày tựa hồ chỉ là ăn nhậu chơi bời, Úc Nam Diễn lại không có khả năng đi hỏi Khương Tri Ngôn, anh chỉ có thể đè xuống nghi hoặc, mặc kệ thế nào, đây là một chuyện tốt mà, không phải sao?
Ăn chiều xong, Khương Tri Ngôn trở lại căn phòng xa cách đã lâu, đi mau vài bước, sau đó đột nhiên đá văng dép lê, bổ nhào một cái liền hung hăng chôn trên chiếc giường mềm mại.
“Ưm ——“
Khương Tri Ngôn phát ra một tiếng than dài thỏa mãn, giờ khắc này mỏi mệt khi đi du lịch giống như tan hết, cô hoàn toàn không muốn nhúc nhích.
Chẳng qua thời khắc an tĩnh như này không quá lâu, Khương Tri Ngôn nghe thấy tiếng đập cửa, không phải tiếng cửa phòng, mà là…… Cánh cửa ngăn cách phòng với Úc Nam Diễn kia.
Khương Tri Ngôn chỉ có thể nhanh chóng bò dậy, quần áo mình còn chưa thay, trừ bỏ nhăn tí không có vấn đề gì, cho nên cô vừa đeo dép lê vừa nhanh chóng chạy chậm về phía cửa.
Úc Nam Diễn sẽ không vô duyên vô cớ đột nhiên gõ cửa, chắc chắn là có chuyện.
Chỉ là bởi vì chạy quá gấp, hơn nữa đột nhiên đứng dậy với cả tấm thảm nữa, Khương Tri Ngôn phát ra một tiếng “á” nhỏ bé rồi đã bị vướng dép lê của mình mà té, trực tiếp quất một phát ngũ thể đầu địa, quỳ bò trên thảm luôn.
Đồng thời đi với đó là một tiếng “Đùng” vang vọng trong phòng, nghe đã thấy đau.
“Liễu Liễu! Làm sao vậy?”
Hiển nhiên Úc Nam Diễn cũng nghe thấy tiếng động không bình thường này, anh vội lên tiếng dò hỏi.
Chẳng sợ có tấm thảm thật dày, động tác lớn này của Khương Tri Ngôn vẫn là làm đầu gối cô bị thương nặng, tuy không có trầy da, nhưng phỏng chừng sáng mai dậy phải tím đen một mảng lớn.”
“Xuýt ——”
Khương Tri Ngôn đúng là muốn trả lời câu hỏi của Úc Nam Diễn đó, chỉ là đau đớn kịch liệt làm cô nhất thời không cách nào mở miệng ngay, chỉ là chậm trễ một hai giây, cửa đã bị Úc Nam Diễn mở ra.
Cánh cửa này không có khóa lại, thứ nhất là Khương Tri Ngôn cảm thấy khóa lại cứ như đang nghi ngờ nhân phẩm ông chủ, thứ hai là ngẫu nhiên có người hầu quét tước vệ sinh mà, lỡ mà phát hiện cửa khóa lại thì chắc chắn sẽ cảm thấy kỳ quái.
Thật ra thì hai người có ở chung với nhau không từ rất nhiều chi tiết là đều có thể nhìn ra, Khương Tri Ngôn lại không phải thiếu nữ ngây thơ vô tri, có gì gì kia không trên giường chắc chắn sẽ có phản ứng.
Cô cũng từng ám chỉ vấn đề này với Úc Nam Diễn, có điều anh tỏ vẻ điểm này không cần lo, Khương Tri Ngôn suy đoán người hầu phụ trách dọn dẹp đồ trên giường hẳn là người của Úc Nam Diễn.
Nhưng phòng quá lớn, trừ bỏ một người chuyên phụ trách đồ dùng trên giường còn có một người phụ trách vệ sinh, phụ trách sửa sang lại vân vân, có vài chỗ có thể cẩn thận chút liền cẩn thận chút đi.
Úc Nam Diễn vừa mở cửa vào liền thấy được Khương Tri Ngôn ngồi dưới đất xoa đầu gối, nhe răng trợn mắt vẻ mặt thống khổ.
Anh liếc mắt một cái liền nhìn ra là đã xảy ra chuyện gì, nhíu mày ngồi xổm xuống, liếc sơ qua đầu gối Khương Tri Ngôn một cái, Úc Nam Diễn trực tiếp tới gần, bế cô lên.
Động tác nhẹ nhàng nhưng hữu lực, Khương Tri Ngôn hoàn toàn không cảm nhận được xóc nảy.
Sau đó Úc Nam Diễn vững vàng mà đặt Khương Tri Ngôn lên giường, còn cầm một cái gối dựa cho cô dựa vào.
Khương Tri Ngôn:?
Sự tình phát sinh quá nhanh, kết thúc cũng nhanh quá luôn, đại não bị đau đớn ăn mòn của cô liền phản ứng chậm một nhịp.
Nhưng giờ nói gì đi nữa hình như cũng không thú vị nhể?
“Là vì vội vã muốn tới mở cửa mới té ngã.” Úc Nam Diễn cùng hình thức câu nghi vấn nói ra câu khẳng định, trên mặt còn lộ ra một tia có lỗi.
“Không không không, không liên quan đến anh, là tự em không cẩn thận.” Khương Tri Ngôn vội ngăn lại cơn áy náy của ông chủ, này đây mình không chú ý để té ngã sao có thể ăn vạ Úc Nam Diễn, cô lại không phải tay ăn vạ chuyên nghiệp.
Nhưng câu giải thích này chả có tác dụng gì với Úc Nam Diễn, nhìn đầu gối trắng nõn của Khương Tri Ngôn nhanh chóng lộ ra một mảnh xanh tím, khỏi nghĩ cũng biết lúc ấy té ngã tàn nhẫn cỡ nào, nếu không xử lý thì sợ là ngày mai đi đường cũng có vấn đề.
“Anh đi gọi bác sĩ.”
“Từ từ! Không cần!” Khương Tri Ngôn chạy nhanh ngăn lại.
Úc gia tất nhiên là có bác sĩ gia đình thường trú, nhưng Khương Tri Ngôn cảm thấy mình chỉ là té một cái, ngay cả da cũng chưa trầy đâu, không cần thiết gọi người.
Lại nói té ngã như này bác sĩ có tới còn có thể thế nào? Cũng không có khả năng để cô khỏi ngay nha, vẫn là phải nuôi mấy ngày chờ vết xanh tím chậm rãi tan đi.
Đối với vết thương như này, Khương Tri Ngôn có kinh nghiệm.
“Em chờ một chút.”
Thấy thái độ Khương Tri Ngôn kiên quyết, Úc Nam Diễn lại đứng dậy ngay, lập tức đi về phía phòng mình, chỉ chốc lát sau lại liền lấy một hòm thuốc tới, sau đó lấy một lọ rượu thuốc từ bên trong ra.
“Cái này cần dùng sức thoa đều, em để ý anh thoa giúp không?”
Đồ của Úc Nam Diễn chắc chắn là hiệu quả không kém rồi, nhưng mà……
“Em không ngại anh xoa, nhưng em sợ đau!”
Giờ cô hơi động một chút là đã thấy đau, nếu lại mạnh mẽ xoa đều…… Đầu Khương Tri Ngôn lắc như trống bỏi, đồng thời mặt lộ vẻ cảnh giác, y chang mấy đứa bé không chịu uống thuốc, không chịu chích kia ấy.
Úc Nam Diễn: ……
Nếu là mình của trước đây, anh căn bản sẽ không quản chuyện thế này, cho dù có quản, nhìn thấy cái biểu hiện “yếu ớt” này của Khương Tri Ngôn chỉ sợ cũng sẽ trực tiếp ra tay.
Nhưng hiện tại thấy Khương Tri Ngôn thế này, Úc Nam Diễn thế mà lại nhìn ra vài phần đáng yêu, đặc biệt khi cô mở to đôi mắt tròn tròn, giống một con hổ con mới sinh gặp phải chuyện cực kỳ đáng sợ, cũng không dám chớp tí nào.
Chỉ là cái gì cũng không làm chắc chắn là không được, Úc Nam Diễn thả nhẹ ngữ khí, “Anh sẽ nhẹ chút.”
Khương Tri Ngôn hoài nghi.
“Nếu em để kệ, ngày mai chỉ sợ là không xuống giường được.”
Khương Tri Ngôn do dự.
“Tin tưởng anh.”
Khương Tri Ngôn lắp bắp, tự hỏi 3 giây: “Được, được rồi.”
“Nhất định phải nhẹ chút nha.”
Nói rồi cô hung hăng nhắm mắt lại, nhìn kiểu này là muốn nhắm mắt không thấy thì yên.
Giây tiếp theo, chóp mũi Khương Tri Ngôn ngửi được một cỗ mùi thuốc nùng liệt.
Lại giây tiếp theo.
“Á á, đau đau đau! Phù phù! Úc Nam Diễn anh cái đồ đại lừa đảo này!”
Khương Tri Ngôn: QAQ quả nhiên nhà tư bản đều là sẽ gạt người!
Mười phút sau, Khương Tri Ngôn mặt vô biểu tình nhìn Úc Nam Diễn, “Anh tìm em có chuyện gì?”
Đây là vì vừa nãy quá đau mà đã xài hết tất cả biểu tình dữ tợn, nên giờ phải để mặt nghỉ ngơi chút.
Úc Nam Diễn buồn cười mà dọn dẹp đồ đạc, nhìn rượu thuốc tàn lưu trên tay mình, “Chờ anh rửa tay cái đã.”
Chờ rửa tay về, Úc Nam Diễn mới mở miệng, “Có phải tuần sau em muốn đi buổi triển lãm tranh của Mục Hi Thần không?”
Khương Tri Ngôn gật gật đầu, “Em tính thứ 4 tuần sau đi, là có việc sao? Em có thể đổi thời gian hoặc cancel luôn.”
Tuy hơi có lỗi với Mục Hi Thần đã mời mình mấy lần, nhưng Úc Nam Diễn dù sao cũng là cơm cha áo mẹ mà, chắc chắn phải tăng cường lo chuyện của anh trước, lại nói triển lãm tranh phải tới mấy ngày lận, hẳn là có cơ hội đi.
Úc Nam Diễn lắc đầu, “Không cần, chẳng qua anh cũng nhận được lời mời, nếu không ngại chúng ta có thể đi cùng.”
Nói thiệt, Khương Tri Ngôn không có hứng thú gì với triển lãm tranh, hiện tại bởi vì không né tránh Úc Nam Diễn, nên hoàn toàn không có ý kiến gì nếu anh muốn đi cùng, hơn nữa Mục Hi Thần…… giác quan thứ sáu của Khương Tri Ngôn cứ cảm thấy hảo cảm của anh ta tới quá nhanh cũng quá đột nhiên, có chút kỳ quái.
Cô lại không phải nữ chính Mary Sue.
“Được, cũng là thứ 4 sao? Hay là đổi thành cuối tuần thì tốt hơn?” Khương Tri Ngôn tri kỷ hỏi dò, tuy những lời này là dùng mặt đơ hỏi.
“Anh đều được, không bận.”
Hôm nay là ngày mấy vậy, Khương Tri Ngôn thế mà có thể nghe được hai chữ không bận từ trong miệng Úc Nam Diễn.
Có lẽ là ánh mắt Khương Tri Ngôn quá mức rõ ràng, Úc Nam Diễn đã hiểu ngay.
“Anh thật sự không phải cuồng làm việc.” Ngữ khí có chút bất đắc dĩ, anh chỉ là đang “xin thuốc” mà thôi.
“Ừ ừ, em biết.”
Ngữ khí này của em còn có thể có lệ hơn nữa không?
Úc Nam Diễn biết việc này trong chốc lát cũng không chứng minh được, bèn dứt khoát dựa theo an bài vốn có của Khương Tri Ngôn đi vào thứ 4.
“Còn có chuyện gì khác sao?”
“Hết rồi.”
—— Chỉ một chuyện nhỏ thế này anh trực tiếp dùng bong bóng xanh nói không phải được rồi?
Trong lòng Khương Tri Ngôn nhả rãnh lại lần nữa bị Úc Nam Diễn tiếp thu.
Anh hơi hơi mím môi, đôi mắt xanh biếc thẳng tắp nhìn về phía Khương Tri Ngôn, trong đó tràn đầy nghiêm túc, làm cô bị nhìn đến sửng sốt, còn tưởng rằng Úc Nam Diễn muốn nói gì quan trọng đó, người đều không khỏi ngồi thẳng một phần.
“Bởi vì anh muốn nhìn em thêm vài lần.”
Khương Tri Ngôn:……
“Làm phiền lúc về đóng cửa lại.”
Muốn mạng á, Úc Nam Diễn là đi lớp huấn luyện nói lời âu yếm gì sao? Lời nói như này nếu mà đổi thành một anh nào dung mạo bình thường nói, Khương Tri Ngôn sẽ chỉ cảm thấy dầu mỡ và quê mùa.
Sắc đẹp, quả nhiên lầm người.
Ngày hôm sau, khi Khương Tri Ngôn kéo cái chân tàn thong thả đi về phía nhà ăn thì phát hiện Úc Quân Sách với Úc Nam Diễn đều còn chưa đi làm.
Bây giờ đều đã 9 giờ rồi, thật khó được.
“Chị Tri Ngôn!”
Úc Quân Sách dẫn đầu chào hỏi, sau đó anh ta liền nhìn thấy hai vết tím bầm nơi đầu gối Khương Tri Ngôn.
Hiệu quả của rượu thuốc kia thật là tốt, vết tím xanh này không có nghiêm trọng như trong dự đoán của Khương Tri Ngôn vậy, có điều nếu mặc quần thì đụng tới vẫn sẽ hơi đau, cho nên hiện tại cô mặc một cái váy thoáng cao hơn đầu gối chút.
Nhìn thấy ánh mắt Úc Quân Sách dừng trên đó, Khương Tri Ngôn vừa định nói một câu không sao hết…
“Ối trời! Anh à, hai người chơi cũng quá độc ác!”
Khương Tri Ngôn: ……
Đao đâu? Đao ở đâu!