Ly hôn, không phải chỉ một câu sau đó tìm thời gian là có thể ly ngay được.
Bọn họ còn phải đối mặt với những người biết họ đã kết hôn như Úc lão gia tử và đám người chú Lâm, thậm chí Úc Quân Sách.
Sau khi Khương Tri Ngôn ly hôn cũng không tính tiếp tục ở lại Úc gia, cô tính rời khỏi thủ đô, đi tới một thành thị phía nam ở một mình mấy tháng.
Như này giấu thế nào?
Một hai tuần còn dễ nói, mấy tháng thì giải thích thế nào?
Khương Tri Ngôn muốn bình tĩnh một chút, cẩn thận tự hỏi cảm tình của mình với Úc Nam Diễn, mà không phải nhất thời xúc động liền đáp ứng.
Nhưng bên Úc gia phải giải quyết thế nào?
Kiểu gì cũng không thể làm chưởng quầy phủi tay giao hết thảy cho Úc Nam Diễn đi chứ.
Sau khi ra khỏi lòng Úc Nam Diễn, Khương Tri Ngôn liền bắt đầu nói điểm rối rắm thứ hai của mình.
Đối với cái này, Úc Nam Diễn chỉ tỏ vẻ: Không cần nói gì thêm.
“Cái gì gọi là không cần nói gì thêm?”
Khương Tri Ngôn không rõ, ánh mắt nghi hoặc thẳng tắp nhìn về phía Úc Nam Diễn.
Làm Úc Nam Diễn lại không nhịn được mà vuốt thẳng một sợi tóc trượt xuống của cô ra sau tai, thật ra lúc này anh còn rất muốn hôn đôi mắt Khương Tri Ngôn một chút.
Chỉ là, sẽ dọa đến cô nhỉ.
Chờ một chút, Úc Nam Diễn, chờ một chút.
“Chỉ cần nói thẳng muốn dọn ra ở một đoạn thời gian, chú Lâm sẽ không hỏi cũng sẽ không nói cho ông nội, bên Quân Sách không cần phải xen vào, Triệu Đào vốn dĩ đã biết, bên ông nội thì càng đơn giản.”
Bọn họ trước đó cũng cơ bản là mấy tháng mới đi thăm Úc lão gia tử một lần, giờ càng là vừa mới gặp xong không bao lâu.
“Cho nên, Liễu Liễu em không cần lo.”
“Hết thảy đều không cần lo lắng.”
Lời Úc Nam Diễn nói làm đôi mày vốn dĩ đang hơi nhíu của Khương Tri Ngôn chậm rãi giãn ra, hình như đích xác…… Rất đơn giản?
Chú Lâm là một quản gia xứng chức, cũng đại biểu cho ông sẽ không đào tận gốc rễ, trước kia không phải rất nhiều lần cũng chỉ là chuyện nói một câu đơn giản sao?
Những người khác trong biệt thự càng sẽ không tới hỏi.
Chỉ có Úc Quân Sách, nhưng mà… Ừm, đích xác không cần lo đến cậu ta.
Úc Nam Diễn trực tiếp đứng dậy đi đến két sắt trong phòng ngủ mình, lấy ra bản hợp đồng kia, “Liễu Liễu?”
Khương Tri Ngôn lập tức hiểu ý, cũng vào buồng trong lấy hợp đồng.
Hai phần hợp đồng chồng lên đặt bên nhau, vẫn là có chút độ dày, Khương Tri Ngôn không khỏi nhớ lại mình lúc trước khi mới vừa cầm nó vào tay còn từng thề thốt tuyệt đối sẽ không có ý tưởng không an phận với Úc Nam Diễn đó.
Kết quả, chỉ một năm liền vả mặt.
Quả nhiên làm người không thể nói quá tuyệt đối, rốt cuộc mi vĩnh viễn cũng không biết giây tiếp theo sẽ xảy ra cái gì.
“Xé hả?” Khương Tri Ngôn mới vừa nói 2 chữ đã tự lắc đầu trước, “Không được, không chắc ăn! Vẫn là đốt đi.”
Úc Nam Diễn mới vừa mở miệng, Khương Tri Ngôn lại đột nhiên phản ứng lại, “Không đúng, căn phòng này không thể có lửa, chắc chắn sẽ bị cảm ứng ra.”
Úc Nam Diễn bật cười, hai phần hợp đồng mà thôi, có gì hay mà rối rắm.
“Có máy nghiền giấy, không cần lo.”
Bởi vì Úc Nam Diễn cũng sẽ làm việc ở nhà, có một ít hợp đồng gì đó chắc chắn cần tiêu hủy, lại nhiều hai phần cũng không sao.
“Sẽ không có ai ghép lại chứ?”
Úc Nam Diễn: “…… Không ghép lại nổi.”
Nhìn hai phần hợp đồng rất mau đã nát thành tuyết vụn, đừng có nói ghép lại, có vớt cũng ngại phiền toái, Khương Tri Ngôn lập tức có loại ảo giác mình vừa nãy thật ngu xuẩn.
Đúng, nhất định là ảo giác.
“Vậy thứ 2 chúng ta đi ly hôn?”
Hợp đồng đã giải quyết, vậy giờ chính là chuyện thứ 2, giấy hôn thú.
Úc Nam Diễn không có dị nghị gì, anh hiểu rõ ý Khương Tri Ngôn.
Ly hôn không phải kết thúc.
Ngược lại, là bắt đầu của bọn họ.
Không có bất kỳ ước thúc gì, chỉ đơn thuần là một đôi nam nữ hấp dẫn nhau sau đó đi từng bước về phía tương lai hạnh phúc thôi.
Mắt thấy chuyện làm mình rối rắm cứ vậy mà đã giải quyết, trên mặt Khương Tri Ngôn cũng không khỏi lộ ra tươi cười, cô nhìn giờ một phen, đã sắp sửa 11 giờ, đang định đứng dậy vừa đi vừa cáo biệt với Úc Nam Diễn, lại bị anh gọi lại ở chỗ cửa giao giới.
“Liễu Liễu.”
Biểu cảm Úc Nam Diễn nghiêm túc.
“Chưa bao giờ là một mình anh trả giá.”
Úc Nam Diễn không phải kẻ cuồng chịu ngược, trên thế giới này cũng không có chuyện gì tốt một cách vô duyên vô cớ, nếu không phải Khương Tri Ngôn hấp dẫn anh trước, Úc Nam Diễn tuyệt đối sẽ không bước ra một bước này trước.
“Trả giá chưa bao giờ lấy tiền tài để cân nhắc, mà là tâm ý.” Đích xác Úc Nam Diễn có rất nhiều tiền, nhưng ở trong cảm tình chúng cũng chẳng đại biểu cho cái gì, “Anh vẫn luôn cảm giác được tâm ý của em.”
Nghe câu đó, Khương Tri Ngôn càng thêm không khống chế được ý cười của mình, “Ừm, em cũng vậy.”
Giờ khắc này, cô đột nhiên có chút hiểu ý của câu hai người họ có chút giống nhau mà Úc Nam Diễn từng nói kia.
Úc Nam Diễn khuyết thiếu cảm xúc, Khương Tri Ngôn không tin tình yêu, nhưng cách bọn họ đối đãi cảm tình lại đều thuần túy như nhau.
Trên thế giới này, thì ra thật sự có một người phù hợp với mình trăm phần trăm như vậy.
Cô thật sự rất may mắn, có thể gặp được Úc Nam Diễn.
Đương nhiên, Úc Nam Diễn cũng rất may mắn khi có thể gặp được cô!
Khương Tri Ngôn không chút khách khí mà nghĩ thầm.
“Liễu Liễu, hiện tại chúng ta vẫn là vợ chồng đúng không?”
Vốn tưởng rằng lần này đã có thể đóng cửa, vấn đề này của Úc Nam Diễn làm nụ cười Khương Tri Ngôn hơi tém lại, “Anh muốn làm gì?”
Sao lại có loại cảm giác nguy hiểm thế nhể? Trên hợp đồng chính là đã nói……
Từ từ!
Hình như vừa nãy hợp đồng đã nát, nát bấy ngay trước mặt cô, là cái loại ghép cũng không ghép về lại kia.
—— cho nên Úc Nam Diễn là muốn?
Khương Tri Ngôn nháy mắt trừng to mắt vài phần.
Thế cô có cần cự tuyệt không? Hình như cũng không cần thiết cự tuyệt đi? Úc Nam Diễn chính là người đàn ông có cơ bụng……
Úc Nam Diễn cũng không biết trong nháy mắt này Khương Tri Ngôn đến tột cùng đã suy nghĩ bao nhiêu thứ, anh tiến lên một bước, đầu hơi hơi cúi thấp, trong đôi mắt bích sắc tựa hồ ngưng tụ vô số chờ mong, “Có thể trao một nụ hôn chúc ngủ ngon không?”
Chờ cơ hội lần sau không biết phải tới khi nào, Úc Nam Diễn làm thương nhân, anh rất rõ ràng có khi nên ra tay thì không thể do dự, bằng không bỏ lỡ cơ hội thì có hối hận cũng vô dụng.
Hơn nữa, rất có khả năng là một đoạn thời gian tiếp theo đây sẽ không thấy được Khương Tri Ngôn, Úc Nam Diễn cảm thấy mình cần phải “Đóng dấu một chút”.
Khương Tri Ngôn, là của Úc Nam Diễn.
Mà Úc Nam Diễn, cũng chỉ thuộc về Khương Tri Ngôn.
Khương Tri Ngôn:……
“Không thể sao?” Úc Nam Diễn thấy Khương Tri Ngôn không trả lời, cho rằng mình vẫn là có chút nóng vội, đáy lòng lướt qua tiếc nuối xong, đang định thu hồi thì Khương Tri Ngôn lắc đầu, nhưng đây không phải cự tuyệt, mà đại khái cùng loại với kiểu như em đã đang nghĩ hình như em còn chưa tắm rửa, liệu có phải khẩu vị nặng quá không, anh lại chỉ muốn nụ hôn chúc ngủ ngon.
Vừa so với Úc Nam Diễn “thuần khiết”, Khương Tri Ngôn cảm thấy mình quả thực chính là một “nữ sắc ma” đầu óc toàn phế liệu!
Chẳng qua vụ này cũng không trách cô được á!
Đều tại tiểu thuyết hiện tại một khi tới thời điểm mấu chốt liền **, người ta bị áp lực lâu lắm rồi, ấy còn không phải dễ bị “Biến thái” sao.
Không sai, nhất định là như thế!
Khương Tri Ngôn: “Đầu thấp chút nữa đi.”
1m63 với 1m89.
Khương Tri Ngôn cũng không muốn biểu diễn một màn kịch khôi hài nhảy dựng lên để hôn hít đâu, nên tất nhiên chỉ có thể làm Úc Nam Diễn vất vả chút.
Nhẹ như lông chim lại mang theo chút ấm áp, một nụ hôn cơ hồ chỉ lướt qua giây giây lát dừng trên khóe môi Úc Nam Diễn.
Đồng tử anh nháy mắt co chặt một giây.
Úc Nam Diễn vốn tưởng rằng nụ hôn này nhiều lắm là hôn trên mặt hoặc là trán, không nghĩ tới… Sẽ là khóe môi.
Chỉ cần lại lệch chút nữa thôi, chính là…… môi.
“Liễu Liễu.”
Úc Nam Diễn lại gọi lên hai chữ này, trong giọng nói đã mang theo chút ám ách khó hiểu và một tia kiều diễm, tựa như trạng thái hơi hơi say rượu kia, làm Khương Tri Ngôn lập tức có thể lý giải được ý cái câu “Lỗ tai đều phải mang thai” trong tiểu thuyết hay nói kia.
“Nhắm mắt.”
Phản ứng thân thể của Khương Tri Ngôn nhanh hơn đầu óc cô, thật sự là khi Úc Nam Diễn dùng giọng nói như thế thêm cả ánh mắt thế kia nữa mà nói chuyện với cô, sức chống cự của người nào đó cơ hồ bằng không.
—— Đều tại nam sắc quá mê người, bên ta thật sự không chống đỡ được.
Nhắm mắt lại xong, các giác quan khác của người ta sẽ liền phóng đại.
Khương Tri Ngôn cảm giác được có một cỗ hơi thở tới gần mình, chậm rãi, càng ngày càng gần……
Giây tiếp theo, mắt phải cô cảm nhận được một chút ướt nóng.
May mà hôm nay mình không trang điểm mắt.
Bằng không phỏng chừng người nào đó căn bản không hôn nổi.
Vào lúc như này, chẳng biết sau trong đầu Khương Tri Ngôn liền trồi lên ý niệm này, cô cảm nhận được độ ấm trên mắt phải dần dần tan đi, đang định chậm rãi mở to mắt.
Đột nhiên!
Khương Tri Ngôn chợt trợn to mắt.
Trên môi cô cũng cảm giác được cổ ấm áp kia, mềm mại tựa hồ không hề có lực sát thương, nhưng lại làm tay chân Khương Tri Ngôn vào một khắc này đều cứng đờ cả.
Úc Nam Diễn, người đàn ông đã không ra tay thì thôi, vừa ra tay liền kinh người.
Còn hên anh không muốn Khương Tri Ngôn bị kích thích quá độ, dán dán được 2 giây xong liền chủ động lui về sau một bước, dùng ngữ khí mang theo ý cười hỏi: “Cảm giác có tốt không?”
Khương Tri ngôn hoàn hồn, cô bất giác mím môi dưới: “Qủa nhiên Quân Sách nói không sai.”
Úc Nam Diễn:?
Vì sao lại đột nhiên nhắc tới Quân Sách, còn nữa, cậu ta lại nói bậy mình cái gì rồi sao?
Khương Tri Ngôn gằn từng chữ một mà nhìn Úc Nam Diễn nói: “Anh, quả, nhiên, rất, muộn, tao.”
—— Ngày mai phân Úc Quân Sách đến tổ bảo khiết ngay!
Nhưng mà giờ phút này Úc Nam Diễn vẫn là rất nghiêm túc mà phản bác một câu: “Liễu Liễu, cái này gọi là khó kìm lòng nổi.” Không phải muộn tao.
Đối với việc này, phản ứng của Khương Tri Ngôn chính là vươn tay ra trực tiếp đẩy Úc Nam Diễn ra khỏi cửa phòng, sau đó “bùm” một tiếng đóng lại cánh cửa kia.
Cứ ở đây nữa, đời này cô không thể về lại phòng mình mất.
Úc Nam Diễn bị nhốt ở bên kia cánh cửa cũng không giận, khóe môi vẫn duy trì trạng thái nhướng lên, thị lực anh rất tốt, vừa nãy nếu không nhìn nhầm, mặt người nào đó tựa hồ… có hơi đỏ.
“Liễu Liễu, ngủ ngon.”
Giọng nói xuyên thấu qua cánh cửa rõ ràng mà truyền vào tai Khương Tri Ngôn, với cái này, phản ứng của cô chính là……
“Hừ.”
Chúc ngủ ngon cái gì!
Cô cảm thấy tối nay mình rất có khả năng sẽ mất ngủ!
Khương Tri Ngôn sải dài mấy bước liền nhào về phía giường mình, ý đồ dùng chăn bí chết chính mình.
Úc Nam Diễn! Cái tên này!
Lại nói, lông mi ảnh thật sự rất dài á.
Một người đàn ông, sao lông mi lại có thể trời sinh vừa dài lại còn có hơi cong nữa, thật là thiên lý khó dung!
Nhưng mà……
“Muốn mạng.”
Thật lâu sau, dưới chăn truyền ra hai chữ nặng nề, không biết là ai đang cảm thán.
Khương Tri Ngôn vốn tưởng mình sẽ mất ngủ, nhưng không nghĩ tới rửa mặt xong chui vào ổ chăn nằm không được bao lâu đã liền đi vào giấc ngủ rất mau, còn ngủ đến phá lệ thơm ngọt.
Vừa tỉnh dậy càng đã là trực tiếp tới 8 giờ rưỡi, còn chậm hơn thời gian cô thường dậy nửa tiếng.
Nhưng khi Khương Tri Ngôn dọn dẹp xong xuôi xuống lầu ăn sáng thì phát hiện Úc Nam Diễn cũng đang ở đó.
“Úc đại lão bản, anh không cảm thấy thời gian anh đi làm càng ngày càng muộn sao?”
Khương Tri Ngôn ngồi vào cạnh anh, tiếp đó nói một câu “Chào buổi sáng” với chú Lâm một tiếng, sau đó liền thấy được bữa sáng trước mặt mình.
Có canh hạt dẻ cô thích, tưởng tượng đến mình sau này rất có thể một đoạn thời gian rất dài hoặc là mãi mãi sẽ không ăn được bữa sáng mỹ vị như vậy nữa, Khương Tri Ngôn liền quyết định hôm nay nhất định phải ăn nhiều chút.
Úc Nam Diễn bị trêu chọc một câu nhưng sắc mặt vẫn như thường, “Vì anh muốn cùng ăn sáng với em.”
Im ắng ——
Cái tay cầm muỗng của Khương Tri Ngôn chợt khựng, cũng không dám nhìn biểu cảm của chú Lâm với những người hầu khác, cũng không biết họ nghe thấy không nữa.
Trong lòng cô lại điên cuồng mà lắc lư một người tí hon cũng tên “Úc Nam Diễn”, hy vọng nương cái người tí hon này mà truyền đạt nội tâm hỏng mất của mình.
Trả Úc Nam Diễn ít nói lãnh khốc một lòng chỉ có công việc về lại đây, cái vị hiện tại này thật sự đáng sợ quá!
Còn hên, ăn sáng xong Úc Nam Diễn đi làm như bình thường, không có lưu lại nói mấy lời có thể làm người tự bế tại chỗ.
Thật ra thì trong khoảng thời gian này Úc Nam Diễn rất bận, hôm qua có thể rút ra một ngày bồi cô ăn sinh nhật đã là khó được, ngày kia còn phải rút ra thời gian đi ly hôn.
Úc Nam Diễn không phải kiểu tổng tài tùy hứng kia, càng sẽ không cả ngày trừ bỏ yêu đương liền phảng phất như không có chuyện gì khác để làm giống cái kiểu như phim truyền hình diễn vậy, suốt ngày chỉ ngẫu nhiên gặp được và lại ngẫu nhiên gặp được với nữ chính, hợp đồng mấy trăm triệu nói từ bỏ liền từ bỏ.
Từ trước đến nay anh ấy rất có thể phân rõ ràng và cũng gánh vác trách nhiệm trên người mình.
Đối với vụ này, Khương Tri Ngôn cũng sẽ không cảm thấy Úc Nam Diễn bận như thế, sẽ không có bao nhiêu tinh lực ở bên mình, ngược lại, cô cảm thấy như thế mới bình thường.
Nếu Úc Nam Diễn thật sự là một tên luyến ái não, chỉ sợ Khương Tri Ngôn là người đầu tiên vọt lẹ.
Ăn sáng xong, Khương Tri Ngôn về lại phòng, sau đó kéo valy hành lý ra, cất từng món quần áo mình mang đến khi trước vào.
Còn những món mà chú Lâm mua kia cô không lấy cái nào cả, dù cho không biết mình có cơ hội về lại haykhoong, trước giờ Khương Tri Ngôn đều chưa từng nghĩ đến mình sẽ mang đi những quần áo đó.
Chẳng sợ có vài món cô đã mặc, chẳng sợ Úc gia căn bản sẽ không để ý những “vật nhỏ” đó, nhưng nó giống như mi vào làm việc trong một công ty vậy, quần áo lao động ông chủ phát cho mi, lúc mi từ chức sẽ mang đi sao?
Thứ nhất là về sau không có cơ hội mặc, thứ hai là cũng không cần mặc.
Sau khi cô rời khỏi Úc gia căn bản sẽ không có cơ hội tham gia cái gì mà yến hội, cũng không cần mặc bộ đồ mấy trăm ngàn tệ rêu rao khắp nơi.
Lỡ mà bị người nào nhận ra, mình độc thân một mình chỉ sợ sẽ có nguy hiểm.
Bao gồm cả những món trang sức và phụ kiện khác được chuẩn bị để phối kèm những quần áo này, Khương Tri Ngôn cũng sẽ không mang đi.
Trừ bỏ những gì mình mang đến Úc gia khi trước ra, cô chỉ tính lấy đi những món quà mình nhật được trong buổi sinh nhật hôm qua.
Chỉ là mấy cái khác đều ổn, nhưng cái món handmade bự chảng Úc Quân Sách tặng kia thì thật lại có chút phiền toài, nếu không trước hết tìm một chỗ gửi lại?
Dọn dẹp đồ đạc xong, Khương Tri Ngôn lại mua vé máy ba 3 giờ chiều thứ hai, bay thẳng đến thành phố Ngô.
Đây là một thành phố phía nam đứng giữa tuyến 2 và tuyến 3, không động đất không bão cuồng phong, chuyển phát nhanh phát đạt bốn mùa rõ ràng, mấu chốt là nó cách thành phố Giang chỉ nửa tiếng lộ trình chạy xe, cũng là chỗ Khương Tri Ngôn vốn chuẩn bị đến “dưỡng lão”.
Cuối tuần lướt qua giây lát trong quá trình chuẩn bị chặt chẽ của Khương Tri Ngôn, nhanh đến như những hôm thứ bảy chủ nhật luôn chẳng biết đã biến đâu mất tiêu hồi đi làm việc ấy.
Làm thủ tục ly hôn rất đơn giản, Úc Nam Diễn với Khương Tri Ngôn cũng không có tranh cãi tài sản với con cái gì, dưới các bước đi nhất trí của hai người, chưa đến nửa tiếng đã lấy được sổ mới.
Đi ra Cục Dân chính, Khương Tri Ngôn nhìn cuốn sổ trong tay mà nhịn không được thở dài.
Lập tức làm Úc Nam Diễn hiểu lầm, “Liễu Liễu.”
“Anh đã tra, ly hôn cùng ngày cũng có thể kết hôn.”
Nghe vậy, nội tâm Khương Tri Ngôn nhịn không được mà nhả rãnh: …… Úc Nam Diễn, anh còn từng tra mấy cái này?
Nhưng cô thở dài cũng không phải thở cái này!
“Em không có hối hận.”
“Chỉ làm cảm thán mình đã mất đi một phần công việc tốt lắm tiền, ít việc, ông chủ tốt chút thôi.”
Hợp đồng đã giải trừ, cũng đã ly hôn, công việc này cũng đã hoàn toàn bái bai cô rồi.
100.000 một tháng, vừa bao ăn bao ở, còn nhẹ nhàng tự do, Khương Tri Ngôn tin chắc rằng đời này mình sẽ chẳng thể tìm được một phần công việc thứ hai nào tốt đến thế.
Úc Nam Diễn không hề xấu hổ vì mình hiểu lầm, mà là mượn cơ hội ý đồ “lợi dụ” Khương Tri Ngôn, “Trở thành Úc phu nhân, tiền của anh đều là của em.”
Khương Tri Ngôn lập tức ra vẻ mặt nghiêm túc: “Làm phụ nữ thời đại mới, sao lại có thể ăn cơm mềm chứ!”
Úc Nam Diễn thu hồi chứng nhận ly hôn, nhìn Khương Tri Ngôn nghiêm túc nói: “Đưa tiền cho em rồi, anh nguyện ý ăn cơm mềm.”
Khương Tri Ngôn:……
Anh hai à, anh đừng như vậy!
Anh nói đến độ em cũng động lòng rồi!