Editor & Beta-er: ✰๖ۣۜTωĭηƙℓε✰
***
Lục Thiếu Nhân trực tiếp bị bắt, kỳ thật vẫn là có chút vượt ngoài dự kiến của Diệp Trăn.
Trong tiểu thuyết nói Lục Bắc Xuyên sau khi tỉnh lại, thế nhưng là giống như mèo vờn chuột, đùa bỡn xoay quanh Lục Thiếu Nhân, vạch trần giao dịch chứng khoán phi pháp, trốn thuế lậu thuế,... và các hành vi phạm pháp của Lục Thiếu Nhân; nhưng ở một đêm phán quyết cuối cùng lại lật bản án cho Lục Thiếu Nhân, thậm chí còn thiết kế mấy lần sự kiện tai nạn xe cộ. Đương nhiên, ngoại trừ bị kinh sợ ở bên ngoài, còn lại Lục Thiếu Nhân không bị hư hao chút nào.
Nhưng Lục Bắc Xuyên làm hết thảy mọi chuyện mà Lục Thiếu Nhân lại hoàn toàn không biết gì cả, còn tưởng lầm là con của mình năm lần bảy lượt cứu mình. Đang lúc hắn chuẩn bị thay đổi để trở về với gia đình, thì lại xuất hiện một vụ án mưu sát có mọi chứng cứ vô cùng xác thực chỉ vào hắn, triệt để đoạn mất đường sống của Lục Thiếu Nhân. Cuối cùng bị phán án ở tù chung thân, chết ở trong ngục giam.
Bây giờ lại không có sự việc gì làm nền đã trực tiếp tống vào ngục giam?
Diệp Trăn nghi hoặc nhìn về phía Lục Bắc Xuyên, "Nhìn anh giống như không cảm thấy bất ngờ, càng không nóng nảy?"
Những năm này Lục Thiếu Nhân làm những sự việc khốn nạn kia Lục Bắc Xuyên không có ý định để Diệp Trăn biết, chỉ thuận miệng nói một câu: "Đây là do ông ta đáng phải chịu."
Hắn hắng giọng một cái, sửa sang lại cổ áo, nhìn Diệp Trăn, ánh mắt có chút bất đắc dĩ, thấp giọng dặn dò: "Hôm nay nói chuyện dừng ở đây thôi. Anh hi vọng trước ngày mười tháng sau, em và chị em sẽ bớt tiếp xúc với nhau, đừng chơi cái trò hoán đổi thân phận đó nữa."
*Vui lòng đọc tại trang wattpad & WordPress chính chủ của My* Diệp Trăn ngưng lông mày, lửa giận tích góp chờ bùng phát.
"Bây giờ em là phụ nữ mang thai, nổi giận không tốt đối với thai nhi." Lục Bắc Xuyên mỉm cười nhìn bụng dưới bằng phẳng của cô, "Anh đã vụng trộm thông báo với Lư quản gia rồi, về sau trên bàn cơm sẽ không xuất hiện đồ ăn có quá nhiều dầu mỡ. Nếu có cái gì thấy không quen hoặc là muốn ăn cái gì, em có thể trực tiếp cùng nói với Lư quản gia."
Diệp Trăn trầm mặc. Có lẽ là bị ảnh hưởng của việc mang thai, cho nên tâm tình đột nhiên cảm thấy phiền muộn, khiến cho cô một chữ cũng không muốn nói.
Tiếng xe ở dưới lầu truyền lên, có lẽ là Lục lão gia trở về.
Hai người xuống lầu, Lục lão gia giờ phút này cũng đã vào nhà. Hắn chống gậy, sắc mặt ngưng trọng, người hầu đứng ở bên cạnh cũng không dám thở mạnh.
Mẹ Lục ngồi ở trên ghế sa lon, tâm tình không ngưng trọng như vậy, nhưng ở trước mặt Lục lão gia lại không thể không giả bộ lo lắng.
Theo mẹ Lục, Lục Thiếu Nhân xảy ra chuyện như vậy chính là ác giả ác báo, tự gây họa thì không thể sống, xứng đáng!
Lục Thiếu Nhân ở trong văn phòng công ty bị cảnh sát trực tiếp bắt đi, xe cảnh sát đỗ ở dưới tầng công ty dẫn đến không ít sự chú ý của mọi người. Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu lại lan truyền ngàn dặm. Cảnh sát mang Lục Thiếu Nhân vào xe cảnh sát, còn chưa biết vì sao, lời đồn đại vô căn cứ đã bay ra ngoài đầy trời. Lục lão gia lúc tiếp nhận tin tức này suýt nữa đã ngồi không vững.
"Bắc Xuyên, con đi dò tra xem rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, tại sao Thiếu Nhân bị cảnh sát bắt?"
Lư quản gia đưa cho Lục lão gia một ly trà sau đó lui xuống một bên, Lục Bắc Xuyên nhìn thoáng qua những người xung quanh, thấp giọng nói: "Ông, chúng ta trên lầu nói chuyện."
Nếu để nhiều người biết thì bí mật khó giữ, Lục lão gia nhìn những người trong phòng khách, nặng nề gật đầu, được Lục Bắc Xuyên đỡ vào thư phòng.
Trong thư phòng, Lục Bắc Xuyên đưa một đống tư liệu sớm đã chuẩn bị xong cho Lục lão gia.
"Đây là cái gì?" Lục lão gia nhìn cặp văn kiện kia.
"Đây là chứng cứ sau khi con hôn mê, ông ta tiếp nhận công ty sau đó thay đổi vị trí tài sản." Từ "ông ta" này Lục Bắc Xuyên nói dĩ nhiên chính là chỉ Lục Thiếu Nhân.
"Thay đổi vị trí tài sản?"
"Trước mắt thì bây giờ Lục thị đã trở thành một cái xác không rồi, sáng nay con vừa mới nhận được tin tức, Lục Thiếu Nhân chuẩn bị thay đổi vị trí toàn bộ số tài sản còn lại sau đó cho Lâm Trạm thừa kế, để Lâm Trạm nhận lấy cái cục diện rối rắm kia." Đối với cái người được gọi là cha này, Lục Bắc Xuyên không có nửa phần tôn kính.
Sắc mặt Lục lão gia nghiêm túc, "Lá gan của anh ta cũng thật là lớn! Ở dưới mí mắt của ông lại dám làm ra loại sự tình này!"
"Nội bộ trong tập đoàn đã sớm bất mãn, một năm qua Lục Thiếu Nhân nắm quyền không chỉ có khiến phòng tài vụ gặp tổn thất, mà uy tín của công ty cũng bị chất vấn. Hai ngày này con đã đi mấy ngân hàng, người phụ trách uyển chuyển biểu thị không muốn hợp tác với Lục thị nữa."
Tập đoàn có một số hạng mục bất động sản thất bại, tiền không thể lấy lại được, tập đoàn cũng chịu nhiều tổn thất."
Thấy nộ khí trên mặt Lục lão gia dần dần dày, Lục Bắc Xuyên đưa một phần tư liệu điều tra khác cho Lục lão gia.
"Đây lại là cái gì?"
"Đây là kết quả điều tra có liên quan tới sư kiện tai nạn xe cộ một năm trước."
"Tai nạn xe cộ?"
Một năm trước, trên đường đi tới sân bay Lục Bắc Xuyên gặp tai nạn xe cộ, lúc đó kết quả điều tra chỉ phát hiện đây chỉ là một trận tai nạn xe cộ ngoài ý muốn mà thôi. Lục lão gia lật tư liệu điều tra, trong tư liệu viết rất rõ ràng sự kiện phát sinh ngày hôm đó, tai nạn xe cộ cũng không phải là chuyện gì ngoài ý muốn, hết thảy đều có người đứng đằng sau sai khiến.
Lúc ấy tài xế lái xe của Lục Bắc Xuyên cũng là bị người dùng tiền thu mua.
Trận tai nạn xe cộ kia suýt chút nữa thì đã lấy mạng của Lục Bắc Xuyên, cũng may mạng hắn lớn.
Nhìn tư liệu trong tay, hô hấp của Lục lão gia càng ngày càng thô trọng, sắc mặt đỏ bừng, lửa giận tích góp dưới đáy lòng rốt cuộc cũng bộc phát.
"Tên súc sinh này!" Lục lão gia đập một chưởng trên bàn sách, "Hổ dữ cũng không ăn thịt con, hắn vậy mà... vậy mà chỉ vì một chút lợi ích nhỏ mà hại chết con trai ruột của mình!"
Lục lão gia tức giận đến mức toàn thân run rẩy.
Hắn coi trọng Lục Bắc Xuyên bao nhiêu người sáng suốt đều biết, Lục gia có nhiều con cháu, nhưng chỉ có Lục Bắc Xuyên lọt vào mắt của hắn, giao Lục thị cho Lục Bắc Xuyên hắn vô cùng yên tâm.
Lục Thiếu Nhân nặng mấy cân lượng trong lòng Lục lão gia biết rõ, vậy nên không giao quyền thừa kế công ty cho hắn phụ trách. Đối với người thừa kế của Lục gia, Lục Thiếu Nhân lại không hiểu khổ tâm của hắn, bất công chèn ép con của mình.
Nếu như Lục Thiếu Nhân hắn thật sự có một chút xíu thực lực, vậy Lục lão gia cũng sẽ không để hắn ăn chơi lêu lổng như vậy rồi. Nhưng bùn nhão không dính lên tường được, không có biện pháp nào khác.
Sự thật chứng minh ánh mắt của Lục lão gia quả thực không sai, trong hơn một năm Lục Bắc Xuyên hôn mê, Lục thị bị Lục Thiếu Nhân nắm quyền. Hắn đầu tư vô số hạng mục to nhỏ, nhưng cơ hồ đều mất cả chì lẫn chài, đánh giá sai thị trường, đống tiền bỏ ra trôi theo dòng nước. Nếu không phải gốc rễ Lục thị rắn chắc, chỉ sợ đã sớm bị Lục Thiếu Nhân chơi đùa đến mức chỉ còn lại cái xác không.
Lục Bắc Xuyên bưng chén trà đã chuẩn bị trước cho Lục lão gia, "Ông bớt giận."
Lục lão gia uống một ngụm nhỏ, lửa giận trong lòng tiêu tán không ít, cuồn cuộn kéo đến chính là sự thất vọng và thống hận vô tận đối với con trai của mình.
"Cho nên lần này Thiếu Nhân bị bắt, đến cùng là bởi vì chuyện gì?"
Lục Bắc Xuyên đối với ánh mắt đục ngầu của Lục lão gia, trầm giọng nói: "Bởi vì có ý định mưu sát."
Lục lão gia trầm mặc một lát, mở xấp tài liệu trong tay ra, "Chuyện này con hoàn toàn có thể nói cho ông biết trước, tại sao lại trực tiếp đưa chứng cứ cho cục cảnh sát?"
Mặc kệ là vì sao, nhưng cha có ý định mưu sát con ruột, loại tin tức này một khi bị lưu truyền, người bị mất mặt sẽ chỉ là Lục gia mà thôi.
Lục Bắc Xuyên nhớ tới tiếng nói trong trẻo kia, chững chạc khuyên bảo mình không thể làm việc phạm pháp.
"Ông ta vi phạm pháp luật, đáng phải bị pháp luật nghiêm trị, con không có quyền lực tuyên án."
Lục lão gia nhìn Lục Bắc Xuyên đứng trước mặt, như một thanh kiếm đã được ra khỏi vỏ lộ ra tài năng, trong lòng mặc dù bất mãn Lục Bắc Xuyên khư khư cố chấp không thương lượng với hắn việc này, nhưng đến cùng vẫn là đứa bé mà mình một tay nuôi lớn, bây giờ có thể một mình đảm đương mọi chuyện, vẫn rất vui mừng.
Nhưng cho dù Lục Thiếu Nhân là một tên hỗn trướng (*), thì đó vẫn là con trai ruột của mình.
(*) Hỗn trướng: Khốn nạn, vô liêm sỉ,... Lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, cắt đi phần nào cũng khiến lòng hắn đau như đao cắt.
Trầm tư thật lâu, Lục lão gia lúc này mới mỏi mệt phất phất tay, "Nếu chứng cứ đã vô cùng xác thực, như vậy chuyện này liền giao cho cảnh sát xử lý đi. Về phía Lục thị thì con mau chóng tiếp nhận, đừng để người ta chê cười."
Lục Bắc Xuyên hiểu đây là Lục lão gia đã thỏa hiệp, thấp giọng nói: "Con hiểu rồi."
Trong phòng khách, mẹ Lục đối với chuyện Lục Thiếu Nhân bị bắt không để ở trong lòng, ngược lại còn rất bĩnh tĩnh tao nhã thu xếp chuyện hôn sự của con trai.
Bà lôi kéo tay Diệp Trăn, "Tình Tình, con xem lúc nào thì thuận tiện, chúng ta gặp mặt cha mẹ con, thu xếp nốt những chuyện còn lại. Bạn bè thân thích gì cũng mời tới đi."
Hôn lễ này, quả thực giống như phù chú đòi mạng.
Một lời liền đóng đinh cô với hai chữ "bà Lục" chù phú này!
"Cái này... Chút nữa con sẽ hỏi bọn họ."
"Lâu như vậy cũng chưa ngồi xuống tâm sự cùng cha mẹ con quả thực đúng là Lục gia chúng ta không nên. Như vậy đi, sáng mai mẹ có thời gian, mẹ sẽ đưa em con về nhà, thuận tiện gặp mặt cha mẹ con luôn."
"Cái này..."
Mẹ Lục càng nghĩ càng thấy nên gặp thông gia sớm một chút càng tốt, chi tiết hôn lễ cũng có thể cùng thương lượng lại.
"Quyết định như vậy đi, sáng mai mẹ và con sẽ cùng về nhà. Được rồi, mẹ đi chuẩn bị trước một chút lễ gặp mặt sáng mai cho bà thông gia." Nói xong, mỉm cười hát một bài dân gian thong dong lên lầu.
Lúc Diệp Trăn vừa mới tới Lục gia mẹ Lục đều phải nén giận nhẫn nhịn trước mặt cha Lục, bây giờ ngược lại bà càng sống tự do tự tại hơn. Có thể thấy được, có đôi khi không có nam nhân, so với có nam nhân ở bên cạnh sống tốt hơn nhiều.
Hành lang tầng hai, nhìn điệu bộ của Diệp Tình đứng ở đó đợi mình, Diệp Trăn trong nháy mắt hiểu rõ ý tứ của cô ta. Đứng dậy đi lên lầu, vừa đi vào phòng, liền nhìn thấy Diệp Tình ngồi ở trên ghế sa lon, lo nghĩ bất an.
"Tại sao bây giờ cô mới đến!" Diệp Tình khóa trái cửa phòng lại, không kịp chờ đợi đã muốn đổi quần áo vớiDiệp Trăn.
Diệp Trăn lại chỉ ngồi ở trên ghế sa lon không nhúc nhích, đầy rẫy ưu sầu.
"Chúng ta tranh thủ thời gian thay quần áo, đợi chút nữa sẽ không kịp rồi."
Diệp Trăn nhìn cái người chị trong đầu chỉ có hai chữ "bà Lục" này, thở dài, "Chị gái, không cần đổi nữa, Lục Bắc Xuyên anh ta biết hết rồi."
Diệp Tình nhất thời không kịp phản ứng, "Biết cái gì?"
"Anh ta biết tất cả mọi chuyện, biết trò chơi thay đổi trang phục của tôi và chị, cũng biết kịch bản tôi thay gả cho anh ta. Chỉ là người này một mực nhìn ở trong mắt ghi ở trong lòng, không nói ra mà thôi." Diệp Trăn yếu ớt nói: "Mất công bận rộn một trận, còn để cho người ta xem trò đùa miễn phí."
Nghe vậy, tim Diệp Tình đập rộn lên, nửa ngày mới không thể tin hỏi: "Ý của cô là, Lục Bắc Xuyên không chỉ biết ban đầu người thay thế tôi gả cho anh ấy là ai, mà còn biết mấy ngày nay người ở Lục gia chính là tôi không phải cô sao?"
Diệp Trăn gật đầu.
Diệp Tình mờ mịt thất thố đứng tại chỗ, trong đầu chỉ xoay quanh lời nói kia của Diệp Trăn, sau đó nghi hoặc nhìn Diệp Trăn, "Tại sao anh ta biết chuyện này?"
Từ lúc Lục Bắc Xuyên tỉnh lại chỉ mới qua nửa tháng, nửa tháng này cơ bản mỗi ngày đều ở bệnh viện chữa trị, những chuyện này làm sao mà anh ấy biết được?
Diệp Tình nhìn chăm chú Diệp Trăn, bức hỏi: "Không phải mày nói cho anh ấy biết đấy chứ?"
Câu nói này nói với Diệp Trăn, nói như thể thật đúng là do chính miệng cô nói với Lục Bắc Xuyên vậy.
Ngẫm lại thật đúng là mình xứng đáng, lúc trước nếu như không phải mình lắm mồm nói một câu như vậy, Lục Bắc Xuyên cũng không có khả năng biết chân tướng cô thay gả.
"Mặc kệ là do ai nói cho anh ta biết, hiện tại anh ta cũng đã biết chân tướng rồi chúng ta cũng không thể thay đổi sự thật này. Bất quá chị yên tâm, chị không phải muốn làm bà Lục sao? Vẫn còn có biện pháp"
***
Editor có lời muốn nói:Dạo này bận học quá QAQ 1/5 đi học lại mà không biết có nên vui hay không:v