Editor: ✰๖ۣۜTωĭηƙℓε✰
***
Diệp Trăn nhất định phải thừa nhận, trong mộng kỹ thuật của Lục Bắc Xuyên rất tốt, cô rất hài lòng.
Mặc dù cô là cái người theo chủ nghĩa hưởng lạc, nhưng loại việc ham hưởng lạc này không thể quơ đũa cả nắm.
"Lục tiên sinh, lời tôi nói là thật. Nếu như không phải là bởi vì công ty của ba tôi sắp phá sản cần cứu trợ, thì tôi cũng không thể nào gả cho anh. Mà dự tính ban đầu tôi gả cho anh cũng chỉ là để chăm sóc cho anh mà thôi, hiện nay anh đã tỉnh, tôi nghĩ tôi cũng không nhất thiết phải tiếp tục ở Lục gia," Diệp Trăn dừng một chút, "Huống chi, tôi đã thích người khác."
"Em thích người khác?" Lục Bắc Xuyên hai mắt nhắm lại, giọng điệu không vui.
Mặc dù biết nữ nhân trước mặt này chủ là nói năng bậy bạ, lời nói không thể tin, nhưng vẫn là bị câu nói này của Diệp Trăn làm cho khó chịu.
"Đúng vậy, tôi đã thích người khác, anh ấy tên là Lâm Trạm. Nếu như không phải vì cưới anh, tôi đã là vợ của Lâm Trạm rồi." Diệp Trăn nhìn qua hắn, đề cập đến chuyện cũ, đáy mắt còn ngậm lấy một vòng ý vị đau xót không rõ.
Lâm Trạm là nhân vật nam chính trong quyển tiểu thuyết « Tân Hôn Quá Yêu » này, là anh em cùng cha khác mẹ với trùm phản diện Lục Bắc Xuyên. Từ nhỏ hai mẹ con nam chính sống nương tựa lẫn nhau, nhưng bởi vì thân phận con riêng, phải chịu không ít khinh bỉ và nhục mạ. Diệp Tình và anh ta là thật tâm yêu nhau.
Mẹ Lâm Trạm qua đời, đúng lúc gặp Diệp Tình bị bức hôn phải gả cho Lục Bắc Xuyên. Dưới sự khóc lóc kể lể của Diệp Tình, Lâm Trạm quyết định mang theo Diệp Tình bỏ trốn rời khỏi mảnh đất đã sinh sống hơn hai mươi năm này, bắt đầu lại từ đầu.
Nhưng, Diệp Trăn nói lời này cũng không sai. Trong tiểu thuyết sở dĩ Diệp Trăn thống hận Diệp Tình cũng chính là bởi vì hai chị em này cùng yêu một người. Tình chị em vì một chữ "tình" mà tan vỡ, cũng không phải là ngoài ý muốn.
Diệp Trăn biết mình ở trước mặt trùm phản diện Lục Bắc Xuyên nói lời này là có bao nhiêu mạo phạm hắn. Loại người nói một thì không có hai này, có thể khoan nhượng vợ của mình ở trước mặt mình nói thích người khác, là vũ nhục rất lớn.
Một là không có tình cảm, hai là không có ràng buộc, hai người cần gì phải sống chung?
Lục Bắc Xuyên dung túng cười, thấp giọng nói: "Lời này tôi chỉ cho phép em nói ở trước mặt tôi lần này thôi, biết chưa?"
Lục Bắc Xuyên người này có vỏ ngoài thật tốt. Sắc mặt thâm thúy, lạnh lùng đối xử với mọi người, tạo cảm giác người thường khó mà tiếp cận. Mà một khi đã cười lên, kém chút nữa đã làm lung lay con mắt của Diệp Trăn.
Diệp Trăn chìm khẩu khí, "Lục tiên sinh, chuyện này có liên quan đến tương lai của anh. Anh căn bản không hiểu rõ tôi, không nên qua loa như thế, tôi hi vọng anh có thể suy nghĩ thật kỹ."
Lục Bắc Xuyên gật gật đầu, "Tôi sẽ cân nhắc rõ ràng, nhưng trước khi tôi suy nghĩ kỹ càng em vẫn là vợ của Lục Bắc Xuyên tôi. Nghĩa vụ giữa vợ chồng tôi hi vọng em nên có trách nhiệm đến cùng."
"Trách nhiệm giiữa vợ chồng... Nghĩa vụ?" Diệp Trăn hé miệng.
Vợ chồng hai bên đều có nghĩa vụ thực hành quan hệ sinh dục.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, William từ bên ngoài đi vào, nho nhã lễ độ nói với Diệp Trăn: "Diệp tiểu thư, tôi cần kiểm tra riêng với Lục tiên sinh, cô xuống lầu nghỉ ngơi một chút được không?"
Diệp Trăn liền vội vàng gật đầu, lui về phía sau một bước, đóng cửa lại.
William là con lai, trong gien mang theo một phần tư huyết thống Anh quốc, ngũ quan so với người Hoa càng thêm tinh xảo, giơ tay nhấc chân cũng chịu ảnh hưởng từ gia đình, rất nhã nhặn. Như người bạn già tùy ý ngồi ở trước giường Lục Bắc Xuyên, không có chút nào câu nệ giống ở trước mặt người của Lục gia.
Hắn quét mắt một vòng chân Lục Bắc Xuyên, nói: "Cậu không cần lo lắng, chân của cậu nửa tháng sau liền triệt để khỏe lại."
Trên mặt Lục Bắc Xuyên không có chút thần sắc lo lắng nào, mặt không biểu tình nhẹ gật đầu.
William nhìn biểu lộ tuyệt không lo lắng của hắn, không khỏi ngưng lông mày, mắt nhìn cửa phòng đóng chặt, thấp giọng, gấp rút nói: "Lúc trước không phải đã nói, đợi sau khi thân thể cậu triệt để khôi phục rồi mới "tỉnh lại" sao? Tôi nói cậu nhẫn nại thêm nửa tháng, tại sao hôm nay đột nhiên lại như vậy? Đánh cho tôi trở tay không kịp!"
"Cậu nhìn dáng vẻ liệt nửa thân dưới của cậu bây giờ đi, coi như tỉnh lại thì có thể làm cái gì? Còn cha cậu, thời gian nửa tháng, đủ để cho ông ta tăng tốc bước chân ôm toàn bộ công ty dưới trướng rồi."
Nói đến đây, lửa giận của William không thể kìm nén dâng lên, "Đánh cỏ động rắn! Thời gian nửa năm nay, nửa năm bố trí của cậu hoàn toàn bị uổng phí rồi!"
Lục Bắc Xuyên không phản bác cũng không nhiều lời, vuốt ve vết dây hằn trên cổ tay. Loại cảm giác tự tin nắm chắc thắng lợi trong tay kia, William nhất thời không thể lý giải.
"Tôi thật sự không thể hiểu hai người, vì tiền và quyền lực, cha con có thể tàn sát lẫn nhau!"
Lục Bắc Xuyên đạm bạc nhìn hắn một cái, chỉ ra chỗ sai nói: "Không phải tàn sát lẫn nhau, ông ta thiết kế khiến cho tôi xảy ra tai nạn xe cộ, làm cho tôi bị liệt cả người."
"Cậu sớm muộn sẽ phản kích lại!" William cắn răng nghiến lợi nói: "Tôi trừng mắt xem cậu báo thù. Năm đó học ở Anh quốc, cậu giúp tôi đánh tình địch, bây giờ tôi liền muốn làm trâu ngựa cho cậu!"
Lục Bắc Xuyên cười, "Cậu đã biết tôi sớm muộn gì cũng sẽ phản kích, vậy vì cái gì cậu còn muốn chất vấn tôi trước nửa tháng đã tỉnh lại?"
William lạnh lùng nhìn hắn, "Làm bác sĩ của cậu, tôi có quyền biết quyết định của cậu từ đó xem xét kế hoạch trị liệu tiếp theo. Trước đó cậu không nghe khuyên ngăn, đòi xuống giường mấy lần, tôi cường điệu qua rất nhiều lần, chân của cậu mặc dù có thể đi, nhưng còn chưa hoàn toàn khôi phục, cưỡng ép đứng thẳng đối với cậu rất có hại, về sau tôi sẽ an bài nhân viên chuyên nghiệp giúp cậu tiến hành khôi phục thường ngày."
"Tôi biết rồi."
William liễm khí, "Cuối cùng còn có một chuyện tôi phải nói cho cậu."
Lục Bắc Xuyên dùng ánh mắt hỏi hắn.
"Cha cậu gần đây đang tìm một người, theo tôi được biết, người kia là em cùng cha khác mẹ của cậu, tên là Lâm Trạm."
Nghe đến cái tên này, Lục Bắc Xuyên sầm mặt lại, ánh mắt sáng như đao nhìn William, "Cậu nói tên là gì?"
"Lâm Trạm." William đem toàn bộ tin tức chính mình điều tra được báo cáo, "Anh ta là con trai của tình nhân cha cậu, lúc trước tình nhân của cha cậu qua đời, em trai cậu liền mang theo một nữ nhân rời khỏi nơi này, bất quá có một chuyện thật thú vị."
Lục Bắc Xuyên nhìn hắn.
"Người đàn bà mà em trai cậu mang theo giống như đúc thê tử của cậu, theo tôi điều tra, nữ nhân Lâm Trạm mang theo hẳn là Diệp Trăn. Diệp Trăn và vợ cậu là chị em song bào thai, Diệp Tình là chị, Diệp Trăn là em."
"Diệp Trăn?" Lục Bắc Xuyên nhíu mày, "Cô ấy tên là Diệp Trăn?"
Lục Bắc Xuyên nhớ tới người vợ kia của hắn, lúc từng ở bên giường đấm bóp cho hắn, có ca thán vài câu, trong đó có một câu như vậy, "Tôi đây, năm nay mới hai mươi hai tuổi, còn chưa trải qua cảm giác của tình yêu, cũng chưa sống hết mình, đã phải mơ hồ thay thế chị trở thành vợ của anh, chăm sóc cho anh".
Thay thế chị trở thành vợ của anh?
Lục Bắc Xuyên tiếp tục vuốt ve dấu vết ứ đọng trên cổ tay.
Có ý tứ.
"Cậu cũng không có điều gì muốn nói sao?"
"Nói cái gì? Một đứa con riêng mà thôi."
"Con riêng cũng có quyền kế thừa!"
Lục Bắc Xuyên cười lạnh, "Tôi không đồng ý cho, người khác đừng mơ tưởng móc ra từ trong tay của tôi được một phân một hào."
"... Cậu đúng là nhà tư bản keo kiệt!" Người có gia đình hòa thuận mỹ mãn như William không thể nào hiểu được tình huống gia đình phức tạp như vậy, "Cái gì phải nói tôi cũng đã nói rồi, không có việc gì thì tôi liền đi trước."
Lục Bắc Xuyên gọi lại hắn, "Cái thuốc kia không cần đưa cho quản gia nữa."
William trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, "Thuốc gì?"
Lục Bắc Xuyên lời ít mà ý nhiều, "Ngủ."
William bừng tỉnh đại ngộ, "Cái thuốc kia... Cậu yên tâm, không có tác dụng phụ gì đâu, rất tốt với cơ thể người."
"Tôi nói," Lục Bắc Xuyên lập lại lần nữa, "Cái thuốc kia, không cần đưa cho quản gia nữa."
William nhíu mày, "Được, tôi đã biết. Bất quá hai ngày trước tôi trông thấy mấy dấu đỏ trên cổ vợ cậu, cho nên tôi bảo cô ấy nếu có thời gian thì đi bệnh viện kiểm tra nguyên nhân dị ứng một chút," Hắn nhìn quanh gian phòng này, nhún vai, "Căn phòng này có cái đồ gì đó bị hư hỏng thì phải."
"William!"
William cởi mở cười một tiếng, thừa cơ rời khỏi phòng.
Lục Bắc Xuyên lười biếng tựa ở đầu giường, hai mắt nhắm lại.
Vừa tỉnh lại đã phải nói nhiều lời như vậy, hắn rất mệt mỏi.
Một năm trước phát sinh tai nạn xe cộ, nửa năm trước đã thức tỉnh, lúc đó nghe nói, những gì Lục lão gia giao cho hắn cơ hồ hơn phân nửa đã rơi xuống trong tay Lục Thiếu Nhân. Lúc đó từ phần eo trở xuống của hắn không cảm nhận được gì, kết quả chẩn bệnh cho biết có thể sẽ phải trải qua tuổi già ở trên giường.
Chỉ vì một ít cổ phần, vậy mà nhẫn tâm ra tay với con trai ruột của mình.
Cha con? Khóe miệng Lục Bắc Xuyên hiện ra một tia giễu cợt.
Diệp Trăn đứng ở cửa ra vào, nhìn sắc mặt u ám mỉm cười của Lục Bắc Xuyên, tâm tình cực kì phức tạp.
Vừa tỉnh, lại trù tính âm mưu động trời gì?
Diệp Trăn đi qua, giữa lông mày mang theo cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Không sao chứ?"
Lục Bắc Xuyên mở mắt, ý vị thâm trường nhìn cô, chẳng biết tại sao lúc nhìn cô mà nỗi căm giận lo lắng bình thản lại, tâm tình đột nhiên tốt lên.
Nửa vui đùa hỏi: "Nghe nói em còn có một đứa em gái? Tên là Diệp Trăn?"
Diệp Trăn trong cổ ngạnh một chút, rất không tự nhiên chớp mắt, dùng sắc mặt không biểu tình để che dấu cảm xúc chân thật trong nội tâm của mình, "Thì sao?"
"Chị em song bào thai, có phải là giống nhau như đúc không?"
Dưới ánh sáng, Diệp Trăn có một loại ảo giác tất cả bí mật đều bị nhìn xuyên thấu, như có gai ở sau lưng.
"Ân... Giống nhau như đúc."
Lục Bắc Xuyên cố ý lừa cô, "Đã giống nhau như đúc, có từng xảy ra tình huống đục nước béo cò không?"
Diệp Trăn trong lòng chột dạ, nhưng trên mặt vẫn là duy trì trấn định, nhìn Lục Bắc Xuyên, nghĩa chính ngôn từ nói: "Không có khả năng, mặc dù bọn tôi có dáng dấp giống nhau, thế nhưng tính cách không giống. Cô em gái kia của tôi từ nhỏ lá gan rất bé, không thích nói chuyện, đặc biệt... Khiến người ta không thích! Coi như hai người không nói lời nào, người quen một chút liền có thể nhìn ra, ngụy trang cũng hầu như sẽ lộ ra sơ hở!"
"Cô nói đúng, ngụy trang giống đến mức nào cũng hầu như sẽ lộ ra sơ hở." Lục Bắc Xuyên gật đầu, "Không có người nào là giống nhau như đúc, luôn có một chút khác biệt, chỉ cần có một chút khác biệt như vậy cũng đủ để nhận ra. Em yên tâm, tôi nhận ra được, về sau tuyệt đối sẽ không nhầm lẫn giữa hai chị em."
"Đúng rồi, em gả vào Lục gia lâu như vậy tôi còn chưa có ra mắt phụ huynh a? Hai ngày nữa tôi và em cùng nhau về Diệp gia, gặp mặt cha mẹ và em gái em."
Diệp Trăn:... Cô cảm thấy nhân vật phản diện vẫn nên trù tính chút âm mưu động trời thì tốt hơn.
***
Tác giả có lời muốn nói: Chương này là lì xì a, cảm ơn đã ủng hộ ^_^