Những lời đồn trên mạng trải qua một khoảng thời gian lan truyền không có ý tốt, rốt cục cũng có khuynh hướng phản biện lại.
Đào ra video lúc trước của Diệp Trăn là hành vi xâm phạm hình ảnh cá nhân, chỉnh sửa video của Diệp Trăn rồi lan truyền càng là hành vi của tiểu nhân. Hai ngày trước lan truyền video đều là có thuỷ quân thổi phồng, nhìn qua thì giống như có chiến trận lớn, nhưng kỳ thật người qua đường căn bản không chú ý tới việc này. Đúng như Diệp Trăn nói, cô không phải người trong giới giải trí, Diệp Tình cũng không phải minh tinh tai to mặt lớn, chuyện này cũng không phải chuyện gì quá nghiêm trọng.
Nhưng mà thái độ của người lan truyền rất dương dương đắc ý, giọng điệu ác độc chọc không ít người qua đường không vui, trận thế của đám thuỷ quân càng lớn thì cũng nhận lại càng nhiều ý kiến của người đi đường bắn ngược lại.
“Chưa có sự cho phép đã chỉnh sửa bôi xấu video của người khác, chủ blog có biết đây là hành vi xâm phạm hình ảnh cá nhân không!”
“Chủ blog đã bỉ ổi lại còn buồn nôn, lấy việc chế giễu người khác để hấp dẫn ánh mắt và câu view, hiện tại cách marketing thật sự là càng ngày càng không có điểm dừng!”
“Nghe nói Lục thị đã cho gửi đơn kiện những blogger này, hi vọng Lục thị không nên tùy tiện bỏ qua, nhất định phải dùng pháp luật trừng phạt bọn họ!”
“Đúng! Trừng phạt! Nhất định không thể bỏ qua cho mấy tên cặn bã này!”
Trong nửa ngày, tiếng nói của bọn họ đã được áp đảo, tất cả bình luận và tin nhắn riêng tư đều là những lời buộc tội đối với các blogger đã đăng video. Bị nguồn dư luận lớn chỉ trích, những chủ blog Weibo đó rốt cục cũng dừng lại việc châm chọc khiêu khích Diệp Trăn.
Chủ blog Weibo ngừng, nhưng Lục thị không ngừng.
Những chuyện vừa rồi dường như đã chạm đến ranh giới cuối cùng của Lục thị, trực tiếp gửi đơn kiện những chủ blog đã chỉnh sửa bôi xấu và lan truyền video, cũng lấy quyền xâm phạm hình ảnh cá nhân làm lí do, báo cáo cho cảnh sát mạng xử lý.
Một tuần sau, cảnh sát mạng liền bắt được và quy án tất cả những người đã chỉnh sửa và lan truyền video, Lục thị tỏ vẻ sẽ truy cứu tới cùng.
Dưới tình huống này, Diệp Trăn phát biểu: Có bốn chuyện muốn nói. Một là, hi vọng các vị đạo diễn có thể nhìn trúng tiềm chất diễn phim kinh dị không cần trang điểm của tôi. Hai, hi vọng cảnh sát mạng có thể bắt được những người có liên quan và đưa họ ra trước công lý. Ba, tôi không biết đánh đàn. Bốn là, cảm ơn đã vì tôi mà đứng ra tự xưng là “bạn cũ”.
Cái này gần như là tuyên bố sáng tỏ, chiếm được rất nhiều hảo cảm. Trên mạng đều là lời nói bênh vực Diệp Trăn, dồn dập chỉ trích marketing không biết điểm dừng.
“Đóng phim kinh dị không cần trang điểm, haha, bà Lục đáng yêu quá!”
“Những người tung tin đồn nhảm đều nên bị trừng phạt. Chuyện này đứng về phía Diệp Trăn, hi vọng cảnh sát mạng có thể bắt được những người có liên quan và đưa họ ra trước công lý, lên gặp toà án!”
“Không hổ là bà Lục, phát biểu cũng khí khái như vậy! Yêu yêu.”
“Vậy thì người trong video đánh đàn chính là Diệp Tình sao? Cô ta thật táo bạo nha…”
“Tôi muốn nói với Diệp Trăn một câu xin lỗi, thật có lỗi, lần sau tôi nên tìm hiểu rõ chân tướng rồi mới nói.”
Nhìn thấy tình hình này, cũng không vượt quá dự kiến của Diệp Trăn.
Trong lòng đại đa số người đều có ý tốt, hành vi marketing ác độc này căn bản không cần cô oán giận hay giải thích trách cứ, tự nhiên cũng có người giúp cô mắng lại.
Đối với việc này, đa số người là không nhìn vào thân phận hiển hách của Diệp Trăn, mà chỉ cần nhìn thấy người thường bị tùy ý vũ nhục, bị ác ý giội nước bẩn cũng đủ để khiến cho không ít người đồng tình, đứng sau lưng Diệp Trăn ủng hộ cô.
Trên mạng hư hư thật thật, Diệp Trăn vốn là không quá để ý, khiến Diệp Trăn bất đắc dĩ chính là, mẹ Lục.
Cô và Lục Bắc Xuyên ngồi ở trước mặt mẹ Lục, nghe mẹ Lục kể sinh động như thật chuyện gặp cha mẹ Diệp. Khi nhắc tới ba mươi triệu đã mua đứt quan hệ giữa Diệp Trăn và cha mẹ Diệp, Diệp Trăn kinh hãi.
“Ba mươi triệu ạ?”
Diệp Trăn giật mình cũng làm cho mẹ Lục do dự.
Trong lòng bà hiểu rõ, mặc dù Diệp Trăn từ nhỏ ở Diệp gia đã không được đối xử công bằng, cũng không có quá nhiều tình cảm với Diệp gia, nhưng cuối cùng đó cũng là cha mẹ ruột của cô. Người mẹ chồng là bà trong lúc nóng giận làm những việc này, mặc dù đó là bà có ý tốt, nhưng cuối cùng vẫn là vượt khuôn phép.
Nụ cười trên mặt mẹ Lục nhất thời hạ xuống, khẩn trương lại bất an hỏi Diệp Trăn, “Trăn Trăn à, có phải con cảm thấy mẹ làm những chuyện này…”
“Không phải đâu mẹ, mẹ đừng hiểu lầm,” Diệp Trăn cười, “Con không phải có ý đó.”
Nếu như không phải miệng đời rất khó nghe, cô cũng ước gì không có một chút xíu quan hệ gì với Diệp gia rồi.
Mẹ Diệp thì bất công, cha Diệp là quỷ hút máu, hai người đều là người đặt lợi ích trên hết, vì tiền mà cũng có thể bán con gái mình đi. Trong tiểu thuyết sau khi Diệp Tình cùng với Lâm Trạm trở về, đối lập với Lục thị, cha mẹ Diệp thế mà lại lập tức cắt đứt liên hệ với Diệp Trăn, công bố mình chỉ có một đứa con gái là Diệp Tình, lúc ấy cũng không thèm quản Diệp Trăn sống chết ra sao.
Hiện tại mặc dù mẹ Lục đã thay mình làm chuyện này, nhưng mà dùng đến tận ba mươi triệu?
“Mẹ, chuyện này sao mẹ phải đích thân ra mặt vậy, tự con làm là được rồi. Còn nữa, ba mươi triệu kia…” Thật sự là rất lãng phí!
Đương nhiên, câu này cũng không thể nào nói trước mặt mẹ Lục.
Nghe Diệp Trăn nói, mẹ Lục nở nụ cười, “Mẹ còn tưởng rằng con đang lo lắng chuyện gì. Ba mươi triệu mà thôi, con không cần để ở trong lòng đâu.”
“Nhưng mà…”
Lục Bắc Xuyên nắm chặt tay Diệp Trăn, “Mẹ làm rất đúng.” Hắn thản nhiên nói: “Bất kể là như thế nào em cũng là con gái Diệp gia, mặc kệ bọn họ đối xử với em như thế nào thì cuối cùng vẫn là đã từng nuôi nấng em, phần ân tình này nhất định phải báo đáp. Anh không muốn về sau em bị người khác dùng chuyện này để công kích em, ba mươi triệu dùng để giải quyết chuyện này rất đáng.”
Diệp Trăn bất đắc dĩ, “Nhưng mà tận ba mươi triệu đó!”
Dựa vào tính cách của đám người Diệp, có lẽ ba mươi triệu này chưa được mấy ngày đã tiêu hết rồi.
Mẹ Lục hùng hồn hỏi lại: “Con dâu mẹ chẳng lẽ còn không đáng với ba mươi triệu sao?”
“Được rồi, Trăn Trăn, chuyện này con không cần phải phiền lòng, về sau Diệp gia như thế nào thì còn phải xem hành động của bọn họ. Ông ta đã nhận ba mươi triệu, về sau con cũng không cần hư tình giả ý với bọn họ, cũng không cần phiền lòng nữa.”
Diệp Trăn trầm mặc nhìn mẹ Lục, chân thành nói: “Cảm ơn mẹ.”
“Chúng ta đều là người một nhà, cảm ơn cái gì. À đúng rồi, Bắc Xuyên, chuyện trên mạng đã giải quyết xong chưa?”
Lục Bắc Xuyên gật đầu, “Rồi ạ.”
Mẹ Lục chìm khẩu khí, “Mẹ thấy những người trên mạng chính là nhàn rỗi quá không có chuyện làm, về sau gặp chuyện này thì cứ trực tiếp báo cảnh sát mạng xử lý đi!”
Diệp Trăn cười khuyên nhủ: “Mẹ, không đáng để tức giận vì những người kia đâu ạ.”
“Con nói xem sao mẹ có thể không tức giận được, người đánh đàn kia vừa nhìn đã biết không phải là con, vậy mà hết lần này tới lần khác có nhiều người nhận lầm như vậy. Còn cái video kia, haiz… Mẹ cũng không muốn nhắc lại nữa, những người này đúng là quá xấu xa!” Nói xong, mẹ Lục đứng dậy, “Được rồi, không nói nữa, cũng muộn rồi, mẹ lên tầng nghỉ ngơi trước, các con cũng ngủ sớm đi.”
Diệp Trăn nhìn mẹ Lục lên lầu, sau đó cùng Lục Bắc Xuyên lên tầng rửa mặt nghỉ ngơi.
Ra khỏi phòng tắm, Diệp Trăn sang phòng bên cạnh nhìn Chúc Chúc đang ngủ say, sau đó mới về phòng. Lục Bắc Xuyên cũng đã ra khỏi phòng tắm, đang dùng khăn tắm lau mái tóc còn ướt, hơn nửa cơ ngực đều bị lộ ra ngoài.
Một hiện tượng hoạt sắc sinh hương (*) như vậy hiện ra ở trước mặt mình, Diệp Trăn cứng ngắc dời ánh mắt, gượng cười hỏi Lục Bắc Xuyên, “Lục tiên sinh, hôm nay gặp mặt Chu thị trưởng nói chuyện thế nào rồi?”
(*) Hoạt sắc sinh hương: Thường được sử dụng làm biện pháp ẩn dụ so sánh, hình dung nhan sắc xinh đẹp diễm lệ của phụ nữ. Nhưng ở đây là để chỉ Bắc Xuyên.
Lục Bắc Xuyên đi đến bàn đọc sách cầm xấp tài liệu bên cạnh, thuận miệng trả lời một câu, “Cũng không tệ lắm,” Sau đó đột nhiên nghĩ tới điều gì, nhìn về phía Diệp Trăn, “Thật xin lỗi, hai ngày qua đã để em chịu ủy khuất rồi.”
Diệp Trăn nhún vai, “Không ủy khuất.”
Cô biết ý của Lục Bắc Xuyên khi nói uỷ khuất là gì.
Chuyện đánh đàn, tất cả mọi người đều cho rằng người làm trò cười cho thiên hạ chính là Diệp Trăn, nhưng đây vốn là chuyện rất dễ để làm sáng tỏ, nhưng bởi vì đó là bữa tiệc của Chu thị trưởng nên chuyện làm sáng tỏ lại trở nên hơi phiền phức.
Trong kinh doanh có chính trị, trong chính trị có thương mại, sự pha trộn giữa chính trị và doanh nghiệp luôn khiến mọi người thấy đau đầu. Để chứng minh người lúc ấy đánh đàn chính là Diệp Tình chứ không phải Diệp Trăn thì đó là chuyện dễ dàng, nhưng nếu để lộ bữa tiệc lớn như vậy ra ánh sáng lại không phải chuyện tốt.
Ấn tượng tốt của Chu thị trưởng cũng sẽ giảm bớt đi nhiều.
Lục Bắc Xuyên đóng tư liệu lại, đi đến trước mặt Diệp Trăn, thấp giọng nói: “Chu thị trưởng hôm nay còn hỏi chuyện của em.”
“Chu thị trưởng cũng biết chuyện này sao?”
“Đương nhiên.”
Diệp Trăn nhíu mày, chịu một tí tẹo ủy khuất như vậy có thể nhận lại được sự chú ý và áy náy của Chu thị trưởng, cuộc mua bán này quả là không lỗ.
“Đúng rồi, chuyện thu mua Triêu Tầm đã đến giai đoạn cuối rồi, sau khi kí kết xong thì Triêu Tầm sẽ chính thức trở thành công ty con của Lục thị, Lục thị sẽ có hệ thống giải trí riêng. Đến lúc đó bất kể là đầu tư phim hay là chuyện khác có liên quan đến giới giải trí thì em đều có thể đến Triêu Tầm thương lượng.”
Nói xong, hắn lại bổ sung vài câu, “Bây giờ công ty Triêu Tầm đang xuống dốc, sau khi thu mua Lục thị tất nhiên sẽ bơm tiền vào. Dựa vào tình huống hiện tại của Triêu Tầm chắc chắn là không thể tranh đua trong giới, em và Tần Tri Âm thử nhìn xem, có thể giúp công ty này đứng lên hay không, có lẽ về sau sẽ có không ít hạng mục đầu tư vào giới giải trí đâu.”
Diệp Trăn trầm mặc một lát, cô cũng từng nghe qua về công ty Triêu Tầm. Trạng thái của công ty đúng là không được tốt lắm, tài nguyên không có, minh tinh đang nổi cũng không. Một công ty như vậy, nếu như không có Lục thị thu mua, bị phá sản hoặc là bị một công ty giải trí khác chiếm đoạt cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
“Muốn giúp công ty đứng lên thì tài nguyên chính là điểm mấu chốt, nhưng có minh tinh chất lượng cũng rất quan trọng. Nếu như có thể đào được một ít minh tinh…” Đang nói, hai mắt Diệp Trăn tỏa sáng, ngửa đầu nhìn Lục Bắc Xuyên, “Vậy em có thể ký hợp đồng với mấy tiểu thịt tươi không?”
Trong mắt Lục Bắc Xuyên chợt lóe lên vẻ âm u, không có một chút do dự, giọng nói nghiêm túc lạnh lùng vang lên: “Không được!”
Ký hợp đồng với tiểu thịt tươi?
Nghĩ cùng đừng nghĩ!