Trác Tuyết kinh ngạc mà mở miệng, sửng sốt vài giây mới bắt đầu lên tiếng, hoang mang mà đem ra con át chủ bài, sợ bản thân bị coi thường nói: “Do chính trưởng bối nhà trai ban hôn! Vị hôn phu của tôi đã thực hiện một chuyến đi đặc biệt để nói về nó, dự định sẽ chốt ngày cưới trong tháng này, thái độ rất nghiêm túc, một chút cũng không xem nhẹ.”
“Trưởng bối tự mình ban hôn?” Thu Thanh Duy bật cười: “Lời này nói ra sao lại nghe giống như đang chọn hàng hoá?”
Trác Tuyết tức giận đến nghẹn: “Cái gì chọn lựa hàng hoá? Đây là nghiêm túc bàn chuyện hôn nhân!”
“Không phải là vẫn đặt điều kiện lên đầu để thảo luận à? Nhà trai đúng ý cô, hai nhà thương lượng điều kiện rõ ràng, hôn nhân này liền thành, khác gì bàn chuyện làm ăn?”
Thu Thanh Duy dùng lời thật lòng mà nói, nhưng tới tai Trác Tuyết lại trở thành ghen ghét đố kị, cô ta không phục nói: “Niệm Niệm tôi biết cô từng trải qua hôn nhân thất bại, nhưng đừng nhìn những cuộc hôn nhân nào cũng đều bi quan như vậy.”
“Vậy cô cũng đừng cho rằng những người phụ nữ khác đều giống cô, dựa vào hôn nhân và người chồng để đánh giá một người.” Thu Thanh Duy thản nhiên lắc chìa khóa xe bằng đầu ngón tay: “ Chỗ dựa của tôi không phải là đàn ông mà là chính bản thân tôi.”
Lời này làm Trác Tuyết xấu hổ.
Mẹ cô ta đã dạy cô ta cách trở thành một người phụ nữ duyên dáng và đoan trang từ khi còn nhỏ, tương lai lại nghĩ cách để giữ được chồng mình, các cô gái chung hội với cô ta phần lớn đều như vậy, chờ trong nhà chuẩn bị một cuộc hôn nhân tốt sau đó vui vẻ mà gả đi.
Nói thẳng ra, đàn ông chính xác là chỗ dựa của các cô ta, trước khi kết hôn thì dựa vào ba, sau khi kết hôn lại dựa vào chồng, về già thì lại nhờ vào con trai.
Những điều này có cái gì là không đúng? Các cô chỉ là phụ nữ, cần gì phải đem bản thân hành hạ cho mệt mỏi? Con cá muối nằm đợi chiến thắng có gì sai? Những người phụ nữ không lấy được chồng, có những cuộc hôn nhân thất bại mới suốt ngày kêu ca không dựa dẫm vào đàn ông mà dựa dẫm vào chính mình!
Trong lòng liều mạng phản bác nhưng đối mặt Thu Thanh Duy nhìn chăm chú, cảm giác xấu hổ đó khó mà nguôi ngoai.
Không đúng! Người xấu hổ không nên là cô ta!
Lúc này, một bóng người từ bên ngoài đi vào.
Trác Tuyết đôi mắt đột nhiên sáng ngời, lập tức trở lại dáng vẻ ban đầu: “Niệm Niệm, đó là vị hôn phu của tôi! Để tôi giới thiệu với cô, anh ấy là người thừa kế tương lai của tập đoàn Hạ thị ở thành phố Lạc …”
Không chờ cô ta nói chuyện, đối phương đã tiến tới trước mặt, nhưng lại dùng tay đẩy cô ta ra, túm lấy người đang đứng trước mặt cô ta, giọng nói lộ ra vẻ ngạc nhiên khó tin —— “Thu Thanh Duy?!”
Trác Tuyết bị đẩy lùi về phía sau hai bước, suýt nữa té ngã, cô ta miễn cưỡng ổn định cân bằng, nhìn hai người, nhanh chóng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Nhờ cuộc hôn nhân này, cũng coi như cô ta với Hạ Minh có tiếp xúc qua lại. Không hổ là là người thừa kế tương lai của tập đoàn Hạ thị - một trong những tập đoàn lớn ở thành phố Lạc, giơ tay nhấc chân cũng toát ra khí thế của người thừa kế, đặc biệt chính là khuôn mặt đẹp trai ngoài sức tưởng tượng đó, Có thể coi đây là một trong những thiếu gia giỏi nhất trong giới con nhà giàu.
Cho nên, người đàn ông như vậy dù cho có kiêu ngạo cũng không sao, đối với cô ta thờ ơ cô ta cũng hoàn toàn có thể chấp nhận, bởi vì cậu ta có tư cách.
Thế mà hôm nay ở phía trước, cô ta chưa bao giờ tưởng tượng rằng mình có thể nhìn thấy vẻ mặt như vậy của cậu ta —— không hề chớp mắt nhìn chăm chú vào một cô gái, như thể cô ấy là báu vật không thể bỏ qua trên thế gian! Sự háo hức đó, đã lật đổ tất cả sự bất khả chiến bại trước đây của cậu ta.
Rốt cuộc sao lại thế này?!
Thu Thanh Duy không ngờ trên đời lại có nhiều sự trùng hợp đến vậy, nhìn Hạ Minh đang túm chặt lấy mình, cô lười biếng nhắc nhở: “Anh có chắc muốn làm chuyện này trước mặt vị hôn thê của mình không?”