Chủ nhiệm lớp nhìn anh một cái, cũng không tiếp tục thở dài nữa, vỗ lên vai anh một cái, tiếp tục mỉm cười nói: "Đúng rồi, bây giờ em đã là ngôi sao nổi tiếng, thầy nhìn thấy quảng cáo của em ở khắp mọi nơi trên TV, thật sự rất đẹp! Không ngờ học trò của thầy có thể trở thành một minh tinh!"
Trò chuyện được vài câu, chủ nhiệm lớp chuyển tầm mắt sang Thu Thanh Duy: "Cô ấy là … bạn gái của em sao?"
Không đợi hai người lên tiếng, ông đã xoay người đứng dậy, kể cho Thu Thanh Duy nghe chuyện của Bạc Nguyên Triệt khi còn là học sinh —
Đến tận bây giờ, Bạc Nguyên Triệt vẫn là một học sinh ưu tú nhất trong lòng tất cả thầy cô và học sinh ở đây. Từ khi vào trường này, anh luôn luôn đứng đầu lớp nhưng anh không phải là một tên mọt sách chỉ biết học, mà anh còn biết chơi game với bóng rổ nữa. Cho nên mặc dù tính tình của anh không được hòa đồng cho lắm nhưng vẫn được các nam sinh khác chào đón. Cùng với ngoại hình nổi bật, anh nghiễm nhiên trở thành nam thần mà tất cả nữ sinh trong trường mơ ước.
"Nhưng mà tên tiểu tử này chỉ lo học, thẳng mặt từ chối tất cả cô gái đến tỏ tình, ngay cả hoa khôi của trường cũng bị em ấy chọc cho khóc thê thảm! Lúc đó mấy cô giáo có nói, Bạc Nguyên Triệt đúng một thẳng nam vô tình, chắc chắn sau này sẽ ế dài dài!"
Chủ nhiệm lớp đánh giá Thu Thanh Duy, cười rất thoải mái: "Rốt cuộc không phải cũng tìm được bạn gái rồi sao! Tôi đã nói rồi, tên tiểu tử này đẹp trai như vậy, sao có thể ế được chứ? Huống chi người ta bây giờ còn là ngôi sao nổi tiếng nữa! Sao mà không có ai thích được?"
Tuy rằng không muốn làm thầy mất hứng, tuy rằng trong lòng cũng hy vọng Thu Thanh Duy thật sự là bạn gái của mình, nhưng Bạc Nguyên Triệt không thể không nói ra sự thật —
"Thầy ơi..."
"Cô ấy không phải là bạn gái của em."
Nụ cười trên mặt chủ nhiệm lớp cứng đờ lại, liếc nhìn anh: "Chuyện này làm không được, thì không xứng là học trò của thầy" sau đó liều mạng mà giúp anh nói vài câu tốt đẹp trước mặt cô.
"A Triệt của chúng tôi thật sự rất ưu tú! Hồi đó rất nhiều nữ sinh thích em ấy, họ đứng dưới sân trường hò hét điên cuồng gọi giáo thảo*, thậm chí có người còn cả gan theo đuổi em ấy, ngay cả khi giáo viên chúng tôi giáo dục tư tưởng lại mấy lần cũng không thèm nghe, đây chính là một món hời, em ngàn vạn lần đừng bỏ lỡ mất cơ hội này!"
*Giáo thảo: Nam sinh đẹp trai nhất trường
Chủ nhiệm lớp còn phải lên dạy học, nghe thấy tiếng chuông vang lên, đành phải tiếc nuối chào tạm biệt.
Ông ấy vừa đi, Thu Thanh Duy liền dùng tay đẩy nhẹ khủy tay Bạc Nguyên Triệt, cười nhạo nói: "Ai da, giáo thảo ơi."
Cùng một cách gọi, khi người khác gọi anh chỉ cảm thấy ấu trĩ nhàm chán nhưng từ miệng cô phát ra thì anh lại cảm thấy rất khác lạ.
Bạc Nguyên Triệt đưa tay lên cổ xoa vài cái, có chút xấu hổ mím chặt môi, anh bất lực nhìn cô: "Đừng quậy nữa..."
"Xấu hổ sao?" Thu Thanh Duy giơ tay lên áp vào mặt anh, khiến cho anh không thể trốn tránh đôi mắt của cô được, ánh mắt của cô dừng lại trên đôi lông mày rồi tới mắt, mũi và cuối cùng là đôi môi anh, sau đó cô nghiêm túc nói: "Anh thực sự rất đẹp, đây là sự thật, tại sao phải xấu hổ?"
Khuôn mặt của anh đã được vô số người khen qua, nhưng anh không mấy để tâm đến, thế nhưng anh lại vì một câu nói của cô mà tim đột nhiên lại đập nhanh một cách lạ thường.
Anh cảm thấy hai bên má của mình đang nóng dần lên.
Lo lắng sẽ bị cô cười, Bạc Nguyên Triệt cuống quít né tránh bàn tay của cô, viện lý do sợ bị học sinh bắt gặp rồi gây náo loạn trong giờ ra chơi, anh lấy khẩu trang cùng kính râm đeo lên lại, che kín mặt mình.
Trong lúc anh che đi khuôn mặt đỏ ửng của mình, đồng thời che khuất nụ cười trên môi, cùng với ánh mắt có chút đắc ý.
Trước đây anh không cảm thấy một người đàn ông đẹp trai có gì đáng để tự hào, nhưng hiện tại anh mới nhận ra, khuôn mặt đẹp trai cũng không phải là hoàn toàn vô dụng.
Chí ít nhờ có nó mà anh được Tiểu Duy khen.