Bộ dạng chật vật của bản thân lại bị nhìn thấy, Hạ Minh mặt mày ủ rũ, không giữ được chút thể diện, phất cánh tay đang đỡ mình, thuận miệng giải thích: “Vợ chồng cãi nhau là chuyện thường tình, đừng làm lớn chuyện lên.”
Wow! Đây mà là cuộc cãi vã của vợ chồng sao? Người phụ nữ đó hoàn toàn đem cậu ta đ è xuống mặt đất ra sức đánh! Còn công khai đi bên cạnh tên nɠɵạı ŧìиɧ!
Vẻ mặt Phạm Phi Bằng biểu thị không thể tin nổi: “Người anh em, có phải đầu của cậu bị hỏng rồi không? Người phụ nữ kia đều là đè đầu cưỡi cổ, vừa rồi tại sao cậu không đánh chết cô ta đi?”
Câu nói này nếu là trước kia nghe rất bình thường, nhưng bây giờ lại cực kỳ chói tai, Hạ Minh giơ tay lau máu nơi khóe miệng, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Phạm Phi Bằng.
“Đây là chuyện của tôi, cậu đừng quản, hiểu chưa?”
Phạm Phi Bằng ngoài miệng nói được, trong tâm rốt cuộc vẫn tức mình không bỏ qua được, nhìn chằm chằm về phía Thu Thanh Duy rời đi, quyết định tìm cơ hội thay người anh em của mình dạy giỗ thật tốt người phụ nữ không biết trời cao đất dày này.
Phòng thay đồ trường đua.
Thu Thanh Duy đem rượu tới, thấy Bạc Nguyên Triệt đứng ngây ngốc nhìn, cô liền giơ chân đá một cước vào chiếc ghế bên cạnh, ra hiệu: “Ngồi xuống.”
Vừa rồi vì quá nông nổi mà quên đi mất rằng có nhiều phóng viên đang xung quanh, khẩu trang kính râm rơi xuống cũng không thèm để ý, lần này Bạc Nguyên Triệt mới ý thức được họa mình gây ra.
Vẻ mặt anh ta ủ rũ, nhưng nếu thời gian quay ngược trở lại có lẽ anh cũng không khống chế được việc đánh Hạ Minh.
Đàn ông ở phương diện tán tỉnh, trời sinh bản năng bản tính dã thú trong người, dù có đánh nhau đến sứt đầu mẻ chán cũng phải giữ lấy vợ, càng huống hồ đó là người con gái mình yêu.
Anh không hối hận chuyện cùng tình địch đánh nhau, chỉ là hối hận không để ý nơi đang ở, để cho ký giả chụp được, đoán chừng điều này sẽ gây không ít bất lợi cho cô.
Thấy cô không những không trách cứ, lại còn giúp anh xử lý vết thương, Bạc Nguyên Triệt cảm thấy bản thân không xứng.
Vì vậy lắc đầu nói không cần: “Chỉ là vết thương nhỏ, không có gì.”
Thu Thanh Duy mở nắp ra, thấm ướt tăm bông, cũng không nói gì, chỉ đơn thuần ngẩng mặt lên đưa mắt nhìn anh ta một cái, khẩu khí đó cũng đủ khiến Bạc Nguyên Triệt giơ tay đầu hàng, ngoan ngoãn phục tùng.
Anh đi đến bên ghế rồi ngồi xuống.
Giây tiếp theo, khóe môi bị đè lên một miếng bông lạnh lẽo, đau đến nỗi anh phải hít một hơi sâu.
Thu Thanh Duy giảm lực lại, đem những vết thương khác trên mặt anh xử lý xong cùng lúc, lúc này mới nhẹ giọng răn dạy: “Loại người đầu óc trẻ con như vậy mà anh cũng chấp nhặt sao? Thật là ấu trĩ!”
Bạc Nguyên Triệt có chút tủi thân: “Anh ta dập nát hoa tôi tặng em rồi …”
“Không phải anh cũng làm dập nát hoa của anh ta sao?”
Cô chỉ ra điểm đó, Bạc Nguyên Triệt trở nên nghẹn giọng.
Hình như … không có vấn đề gì?
“Lần sau nếu anh ta kɧıêυ ҡɧí©ɧ, anh coi như không biết, đây mới là biểu hiện của một người đàn ông đích thực.”
Lời này có chút đau lòng.
Bạc Nguyên Triệt ngẩng đầu, trong ánh mắt phản chiếu lên hình ảnh toàn bộ khuôn mặt trong trẻo của người đàn ông, phát hiện ra sự buồn bực, hình như đúng là anh nhìn có chút trẻ con.
Thu Thanh Duy bước vào phòng thay đồ.
Anh cáu kỉnh đi đi lại lại vài vòng tại chỗ, nhìn qua bức rèm cửa ngăn, nghẹn một lúc lâu, nhịn không được hỏi: "Em thích dáng vẻ trưởng thành sao?”
Giây tiếp theo tấm rèm vải bị kéo ra, Thu Thanh Duy đã thay xong quần áo đứng ở đó, cô cười nửa miệng nhìn anh: "Anh đoán xem."
Bạc Nguyên Triệt: “...”
Thu Thanh Duy đi ra ngoài, bước thẳng đến trước mặt anh, một tay giơ lên lướt qua anh rồi chống lên bàn, hơi nghiêng người về phía anh, đem anh vòng ở giữa cô và bàn.
Trái tim Bạc Nguyên Triệt tự nhiên gia tăng nhịp đập, yết hầu lặng lẽ đưa lên đưa xuống, lắp bắp nói: “Sao … sao vậy?”
Anh không biết rằng biểu hiện của bản thân lúc này giống như một thiếu nữ mới biết yêu, ngại ngùng duyên dáng, kiều diễm ngon lành.
Thu Thanh Duy nhịn không được thế là nổi lên tâm tư muốn trêu đùa, lại nghiêng vài phần về phía anh, tiến lại gần hơn, lúc nói chuyện, hô hấp liền đẩy đến đúng môi anh, ái muội cơ hồ muốn tan chảy anh.
Bàn tay đang buông thõng bên cạnh bỗng nắm chặt, giống như đang cố nắm lấy trái tim đang đập thình thịch, thịch thịch cứ như vậy mà đánh vào lòng bàn tay.
Tư thế này, khiến người khác không hiểu lầm cũng khó.