Nụ hôn nhẹ nhàng kia của Thẩm Quyện rơi xuống mí mắt mỏng manh của cô, sau đó cậu hơi nâng đầu, chuyển xuống dưới, hôn một cái lên môi, khẽ mổ khóe môi.
Da thịt có thể cảm nhận được nhiệt độ man mát của môi cậu, hô hấp đều mà nặng, dịu dàng lưu luyến.
Dáng vẻ yêu thương, kiềm chế đều có cả, nhưng nụ hôn lại không nhiễm chút du͙ƈ vọиɠ nào.
Mấy lời cợt nhả của người này có đếm cũng không hết, thế nhưng hành động lại có chừng có mực, cậu không có ý định làm gì cả.
Lâm Ngữ Kinh không tránh, cứ thế nằm thẳng trên giường mặc cho cậu từ trên cao cúi xuống hôn cô. Môi chạm một cái, lại chạm một cái.
Thẩm Quyện nhận ra sự yên tĩnh của cô, buông tay ra, vuốt ve vành tai cô, bỗng nhiên thở dài: "Xin lỗi, là tớ khốn kiếp."
Lâm Ngữ Kinh không đáp.
Cô gái nhỏ mặc áo ngủ kiểu dáng bình thường. Cổ áo là cổ lật, chẳng qua vẫn còn khá rộng, vừa vùng vẫy một trận, cổ áo bị lệch sang một bên, hở ra một đoạn xương quai xanh với non nửa bả vai, đường nét gầy gò đẹp đẽ.
Thẩm Quyện giơ tay, cầm lấy cổ áo ngủ của cô kéo lên trên, che kín bả vai nõn nà của cô. Đầu ngón tay lành lạnh chạm đến da dẻ ấm áp, Lâm Ngữ Kinh theo bản năng rụt người lại.
Ngón tay Thẩm Quyện lần theo vai áo vòng tới cổ áo, chậm rãi cài lại chiếc nút áo trên cùng, cụp mắt, dáng vẻ chăm chú: "Để Tiểu Kình Ngư của tớ phải chịu tủi thân lâu như vậy."
Lâm Ngữ Kinh nhìn cậu: "Thẩm Quyện, tớ giận không phải vì chuyện này."
"Tớ biết." Thẩm Quyện giúp cô cài chặt nút áo, đưa tay giúp cô vuốt phẳng cổ áo, "Tạm thời không nói chuyện này, trước hết ngủ bù một giấc đã, có được không?"
"Ngủ thoải mái một giấc, tỉnh dậy ăn chút gì đó, xong rồi cậu muốn tính sổ với tớ như nào tớ cũng chịu." Cậu nói rồi xốc chăn trên giường lên, chống tay lên mặt giường đứng dậy, dáng vẻ định rời đi.
Nói thật, đối với thái độ lúc này của cậu, Lâm Ngữ Kinh có hơi khó chịu.
Hiện tại cô rất không vui. Thẩm Quyện cãi cọ, hay đánh nhau với cô một trận, cô còn thoải mái hơn. Thế nhưng cậu không làm vậy, mà chỉ dịu dàng dỗ dành cô, đột nhiên lại khiến cô cảm thấy mình thật không hiểu chuyện.
Tuy rằng có lẽ Thẩm Quyện chỉ muốn để cô mau chóng ngủ một giấc.
Lâm Ngữ Kinh nhìn cậu đứng dậy muốn đi khỏi, bỗng nhiên giơ tay, ôm lấy cổ cậu kéo người lại.
Thẩm Quyện bất ngờ không kịp chuẩn bị, bị cô kéo cổ một cái ngã trở về, cơ thể phản ứng rất nhanh, cố gắng chống người không đè lên cô.
Lâm Ngữ Kinh nằm ngửa trên giường, cánh tay choàng lấy cổ cậu, nhìn cậu: "Không được."
Thẩm Quyện ngẩn người, vẫn chưa kịp phản ứng.
Đôi chân thon dài nhỏ nhắn của cô gái nhỏ đã quấn lấy eo cậu, móc vào lưng kéo xuống. Cánh tay dùng sức, hơi nhỏm đầu lên, hôn lên môi cậu.
Không phải kiểu chuồn chuồn lướt nước như cậu khi nãy, Lâm Ngữ Kinh rõ ràng là muốn cọ ra lửa. Đầu lưỡi mềm mại lướt theo vành môi cậu liếʍ ɭáρ từng chút một, len vào khoang miệng. Tay còn lại mò đến chui vào vạt áo T-shirt, ngón tay sờ soạng múi cơ bụng, đưa dần xuống từng múi từng múi.
Sờ đến cuối cùng, nắm lấy vạt quần jean.
Lâm Ngữ Kinh chần chừ một chút, đầu ngón tay men theo lưng quần jean đi xuống, định thăm dò mà với tay vào.
Thẩm Quyện khựng người, bắt lấy tay cô, hơi ngẩng đầu híp mắt nhìn cô, hô hấp có phần hỗn loạn: "Muốn làm gì? Hả?"
Lâm Ngữ Kinh chớp mắt nhìn cậu, đôi môi ướŧ áŧ, giọng vừa nhẹ vừa khẽ: "Sờ chỗ tớ thích."
Một câu nói này, khiến Thẩm Quyện căng cứng cả người trong nháy mắt.
Dưới khoảng cách gần, Lâm Ngữ Kinh trông thấy rất rõ cơ hàm gầy gầy bị nghiến đến kéo căng của cậu. Yết hầu chuyển động, hai giây sau, phun ra một tiếng từ kẽ răng: "Đệch."
Âm thanh khàn khàn.
Lâm Ngữ Kinh nhướng mày.
Tất cả kinh nghiệm từ phương diện này của cô thật ra toàn đến từ chính Thẩm Quyện, thế nhưng giữa hai người cho tới bây giờ, thật ra cũng chỉ đến bước hôn môi.
Đương nhiên, bây giờ cô đã có quân sư.
Lúc trước, khi Lâm Ngữ Kinh nói với bạn cùng phòng rằng Một tháng Mười cô sẽ đi du lịch với trạng nguyên Thẩm, Cố Hạ đã dạy cho cô một tiết học dài hai tiếng.
Trong lòng phải rõ, đàn ông không thể trêu chọc. Cậu chỉ cần quẹt một cây diêm nhỏ là ngay lập tức anh ta có thể tự bén lửa, lúc khẩn cấp còn tự khiến mình sa vào hố lửa.
Quân sư quả nhiên không gạt mình.
Lâm Ngữ Kinh tiếp tục đưa cái chân còn lại đến quấn lấy cậu, vòng qua eo cậu, ngẩng đầu lên hôn cậu một lần nữa.
Thẩm Quyện phối hợp hôn môi với cô, đến hôn sâu, đường cong cơ thể người con gái mềm mại mà tinh tế, áp vào tựa như không xương. Hai người chỉ cách nhau lớp áo ngủ mỏng manh, xúc cảm khiến người ta cháy bỏng.
"Cành cạch" một tiếng, tiếng dây lưng khẽ vang lên.
Bên hông Thẩm Quyện bị nới lỏng, cậu thoắt cái giữ lấy bàn tay đang kéo dây lưng của mình.
Lâm Ngữ Kinh nghiêng đầu, liếm tai cậu: "Không muốn sao?"
Thẩm Quyện nghiến răng trì hoãn hai giây, cúi đầu, tựa như vỗ về mà hôn lên mắt cô, hôn trán cô. Bàn tay đang giữ tay cô không hề buông lỏng, giọng nói khản đặc, từ chối đến ẩn nhẫn mà dịu dàng: "Bảo bối..."
Lâm Ngữ Kinh dứt khoát thu tay, đôi chân đang quấn chặt eo cậu trượt xuống, đạp một đạp lên hông cậu.
Hai người vốn đang ở rìa giường, một đạp này đã trực tiếp đá Thẩm Quyện xuống giường.
Thẩm Quyện sửng sốt, hoàn toàn không kịp phản ứng, ngồi trên thảm trải sàn lơ ngơ nhìn cô.
Lâm Ngữ Kinh cũng ngồi dậy theo, ngồi trên giường lớn hỗn loạn, lạnh nhạt nhìn cậu: "Bạn học Thẩm, đừng có gọi linh tinh, bắt đầu từ bây giờ chúng ta chia tay."
Thẩm Quyện hoảng hốt.
Lâm Ngữ Kinh liếc mắt nhìn nơi thắt lưng lỏng lẻo của cậu, một cái lều nhỏ nhô lên quần jean, cảm thấy rất lợi hại, nhìn cậu kỳ quái: "Đàn ông các cậu đều là mới hôn một cái đã —— như vậy sao?"
Trước giờ phản ứng cơ thể của Thẩm Quyện chưa bao giờ xuất hiện trạng thái kịch liệt như vậy, trực tiếp dẫn đến việc đầu óc xoay chuyển hơi chậm hơn bình thường một chút. Có điều giờ đây cũng đã quá rõ ràng rồi, thì ra tiểu hồ ly tinh ranh này cố ý.
Trong lòng kìm nén một ngọn lửa, không thể tan đi trong chốc lát, cho nên cũng phải khiến cậu bốc cháy cùng, nếu không sẽ khó chịu.
Cậu chống tay lên thảm trải sàn ngồi dậy, vừa tức vừa buồn cười, bất đắc dĩ nói: "Cậu vừa sờ vừa hôn, tớ có thể không phản ứng sao?"
Lâm Ngữ Kinh gật gù: "Vậy bây giờ cậu rất khó chịu đúng không?"
Thẩm Quyện không lên tiếng, duỗi chân ngồi dưới đất, thoải mái phô cái lều vải ra, chẳng thèm che giấu.
Lâm Ngữ Kinh tiếp tục nói: "Khó chịu đúng không? Tớ cũng kìm nén hơn một tuần rồi."
Cô bò đến đầu giường, kéo chiếc chăn mềm mại trắng tinh, chui vào đắp kín, chỉ ló cái đầu nhỏ tròn tròn ra, nằm trên gối đầu nhìn cậu: "Bạn trai cũ, tớ buồn ngủ, cậu ra ngoài tự mà giải quyết đi."
Thẩm Quyện: "..."
Thẩm Quyện thật sự hết cách với cô.
Lâm Ngữ Kinh ép mình ngồi trên ghế cứng hai mươi tiếng giờ đã mệt muốn chết. Sau khi Thẩm Quyện vào phòng tắm giải quyết vấn đề sinh lý một lúc, trở lại đã thấy cô ngủ say rồi.
Lúc ngủ Lâm Ngữ Kinh rất ngoan, không còn dáng vẻ kiêu ngạo khi tỉnh táo. Áo ngủ cổ búp bê mỏng manh, lông mi dài, buông xuống phủ đôi mắt, làn da trắng đến như trong suốt, mí mắt mỏng, có thể thấy được mạch máu nhỏ xíu mờ mờ dưới ánh mắt trời.
Bờ môi đỏ bừng, còn hơi sưng, là do vừa bị cậu hôn.
Thẩm Quyện giơ tay ra, đầu ngón tay chạm lên môi cô, khẽ lướt nhẹ từ khóe môi dọc theo vành môi.
Cô ngủ rất sâu, một chút phản ứng cũng không có, cả người trũng xuống chiếc giường mềm mại, hô hấp nhè nhẹ, cơ thể thoang thoảng mùi thơm.
Thẩm Quyện bỗng sực nhớ ra, cái tay này của mình vừa rồi đã làm những gì trong phòng tắm.
Không hiểu tại sao lại sinh ra cảm giác tội ác.
Cậu khựng người lại, dáng vẻ cô nằm dưới thân cậu, bị hôn tới hồng cả mắt một tiếng trước bỗng hiện lên.
Mí mắt Thẩm Quyện giật giật, đầu cũng đau theo.
Lá gan của cô gái nhỏ này thật sự quá lớn, chuyện gì cũng dám làm, cái gì cũng dám nói.
Cứ thế đánh cược rằng cậu sẽ không làm gì cả.
Nhỡ may cậu không nhịn được thì sao.
Thật là thiếu dạy dỗ.
Cậu thở dài, buông tay, lấy điều khiển trên đầu giường bấm hạ rèm cửa sổ xuống.
Ánh sáng trong phòng ngủ tối đi, lông mày Lâm Ngữ Kinh khẽ nhíu lại. Thẩm Quyện xoay người chuẩn bị đi ra ngoài, trước khi đi do dự hai giây, cậu lại xoay người một lần nữa, cúi đầu len lén hôn cô một cái, động tác rất nhẹ nhàng.
*
Lâm Ngữ Kinh ngủ một mạch từ bảy giờ sáng đến bốn giờ chiều.
Trong lúc cô ngủ bù Thẩm Quyện có đi vào nhìn mấy lần, cô vẫn ngủ ngoan như vậy. Mãi đến khi sắc trời chuyển tối, mới ngáp một cái tỉnh dậy.
Giữa chừng ngay cả WC cũng không đi.
Sau khi tỉnh dậy mới cảm thấy đói bụng, cô ngồi trên giường ngẩn người một lúc, vừa định bò xuống giường, cánh cửa phòng ngủ khép hờ bị đẩy ra.
Thẩm Quyện đi vào, nhìn thấy cô dậy rồi thì hơi bất ngờ: "Dậy rồi? Vừa định gọi cậu."
Lâm Ngữ Kinh liếc mắt nhìn cậu, sau khi ngủ dậy cổ họng hơi khàn, miễn cưỡng tựa trên gối: " Có chuyện gì vậy, bạn trai cũ."
Thẩm Quyện dừng một chút: "Lâm Ngữ Kinh, tớ cảm thấy chuyện này..." Cậu cân nhắc tìm từ thích hợp, cuối cùng nói, "Tội không đáng chết."
"Đến đây. " Lâm Ngữ Kinh ngáp một cái, giơ hai ngón tay ra: "Hai vấn đề."
Thẩm Quyện: "Cậu nói đi."
"Tại sao cậu lại lừa tớ là cậu không có tiền, xem như lúc đầu là tớ hiểu lầm đi, thế còn sau này, cậu cũng bảo Lý Lâm lừa tớ." Lâm Ngữ Kinh hỏi.
"Tớ cho rằng, lý do đã rất rõ ràng. " Thẩm Quyện trầm mặc, bình tĩnh nhìn cô, "Tớ muốn cậu đau lòng cho tớ."
Cậu khoanh tay nghiêng người tựa lên cửa phòng ngủ, dáng vẻ biếng nhác, ngữ khí khi nói lời này hệt như đang hỏi tối nay ăn gì, không chút cảm xúc.
Một người đàn ông cao gần 1m90, không chút cảm xúc mà đứng ở đây nói mình đang làm nũng.
Đây rõ ràng là làm nũng!!!
Lâm Ngữ Kinh hơi mềm lòng, ngữ khí dịu xuống.
Cô bĩu môi, mạnh miệng nói: "Tớ mà đau lòng cho cậu? Cậu nên mừng thầm vì bây giờ tớ còn chịu nói chuyện với cậu đi. Thẩm Quyện, cậu lừa tớ hai lần."
"Hả?" Vẻ mặt Thẩm Quyện hơi hoang mang.
"Trước đây cậu lừa tớ cậu là một học tra, tuy rằng cậu không có nói ra, nhưng hành động của cậu đều khẳng định điều này, đây cũng là một loại lừa bịp." Lâm Ngữ Kinh nói.
Thẩm Quyện: "..."
Thẩm Quyện thực sự là đến một lối thoát cũng không có.
Mẹ nó chứ đây mà cũng tính là một lần sao?
"Được, hai lần." Cậu gật gật đầu, thỏa hiệp: "Bắt đầu từ bây giờ, cậu muốn tớ làm gì cũng được, đến khi cậu nguôi giận mới thôi, có được không?"
Thẩm Quyện nhận thấy chỉ trong ngày hôm nay, số lần cậu dùng ngữ khí dỗ dành "Có được không?" này, đã bằng cả đời cậu gộp lại.
Quyện gia trước kia làm sao có thể nói ra câu này, được hay không được đập bàn một phát là xong, người khác không có quyền thương lượng.
Từ khi gặp được Lâm Ngữ Kinh, liền tất cả đều đã thay đổi.
Đúng là kiếp trước nợ cô mà.
Mắt Lâm Ngữ Kinh sáng bừng lên, ngồi thẳng người dậy, tinh thần tỉnh táo: "Thật à?"
Thẩm Quyện buồn cười nhìn cô: "Thật."
Lâm Ngữ Kinh lập tức nói: "Vậy bây giờ cậu gọi tớ một tiếng papa, nói cậu sai rồi, sau này không dám nữa, tớ sẽ tha thứ cho cậu."
"..."
Thẩm Quyện câm nín một lúc, xem như mình nghe lầm, buông mắt hỏi: "Gì cơ?"
Lâm Ngữ Kinh cũng không sợ cậu, tốt bụng lặp lại lần nữa, còn vô cùng quan tâm mà giảm tốc độ nói lại: "Cậu, gọi tớ một tiếng papa, nói cậu không dám nữa, tớ sẽ cố hết sức tha thứ cho cậu."
Thẩm Quyện nhìn cô một lúc, bật cười.
Không hiểu vì sao Lâm Ngữ Kinh lại bị tiếng cười này làm da đầu tê dại, chợt ý thức được nguy hiểm.
Thẩm Quyện dựa vào cửa phòng ngủ, nhìn cô với vẻ thâm sâu: "Lâm Ngữ Kinh, cậu nghĩ kĩ chưa."
Lâm Ngữ Kinh hơi chột dạ: "Gì hả?"
"Nếu cậu thật sự muốn nghe, tớ không phải là không thể gọi, nhưng sau đó cậu sẽ phải trả giá." Thẩm Quyện nhếch môi, kéo dài giọng nói: "Tớ sẽ khiến cậu khóc lóc mà gọi tớ một trăm tiếng papa, cậu có tin không?"
Lâm Ngữ Kinh: "..."
Một trăm tiếng, vậy phải gọi bao lâu?
Trung bình một phút gọi một tiếng, vậy thì phải gọi đủ một trăm phút.
Gần hai tiếng...
Còn không phải là lấy mạng hả?
Lâm Ngữ Kinh cảm thấy có phần không nhịn được: "Thẩm Quyện, tự tin là điều tốt, thế nhưng tớ khuyên cậu đừng nên khoác lác, cậu đã không còn là anh trai giang hồ nhiều năm rồi. Làm người phải khiêm tốn, lặng lẽ làm việc."
Thẩm Quyện: "..."
*
Cứ thế bẻ lái một phát, Lâm Ngữ Kinh đã quên lửng chuyện gọi papa này.
Từ lúc cô ngồi tàu lửa đến giờ vẫn chưa được ăn ngon, chỉ mới ăn một miếng bánh ngọt, đã đói gần chết rồi. Sau khi thay đồ hai người liền ra khỏi khách sạn, đi tìm đồ ăn.
Trong lúc Lâm Ngữ Kinh ngủ, Thẩm Quyện đã tìm hiểu một chút, chỗ này là một thành phố nhỏ vùng duyên hải, không lớn lắm. Gần bờ biển có một ngọn hải đăng, xem như là một cảnh đẹp, lân cận còn có vài hòn đảo nhỏ.
Chó ngáp phải ruồi, tuy rằng không có nhiều chỗ chơi lắm, nhưng cũng là một nơi rất thích hợp cho kì nghỉ.
Trước tiên Lâm Ngữ Kinh muốn đi ăn thịt nướng để lấp đầy bụng, ăn xong đã hơn sáu giờ, cô lôi Thẩm Quyện chạy đến hàng hải sản.
Thành phố vùng duyên hải này có rất nhiều hải sản, bên bờ biển mở một hàng quán dài.
Bọn họ chọn một quán, tìm chỗ ngồi xuống, một đài quan sát ngoài trời làm bằng gỗ. Trên cột treo đầy những chuỗi đèn chùm, một ít cát vụn bị thổi rơi xuống sàn gỗ. Bấy giờ đã là chiều tối, nước biển như đã bị giội nửa thùng mực, tiếng sóng xen lẫn tiếng cười đùa từ xa truyền đến.
Tiết tấu sinh hoạt chậm rãi mà dễ chịu. Không khí trong lành ẩm ướt, gió biển mang theo chút vị tanh mặn, khiến người ta không tự chủ mà bình tĩnh lại.
Bọn họ gọi một bàn đầy hải sản, toàn là hấp, luộc nước muối. Nước chấm mù tạt với gừng đều là công thức bí mật của quán, cắn xuống một miếng, nước tràn vào cổ họng, vị ngon tỏa khắp khoang miệng.
Lâm Ngữ Kinh không thích ăn gừng, đặc biệt bảo ông chủ cho một phần nước chấm không gừng. Vừa nói cám ơn với người phục vụ, xoay người đã thấy Thẩm Quyện thêm gừng vào.
Lâm Ngữ Kinh ngẩng đầu, trừng mắt nhìn cậu: "Bạn học Thẩm, cậu quan tâm tới thói quen của bạn gái cậu một chút được không? Tớ không ăn gừng."
Thẩm Quyện cầm một chiếc đũa khuấy lát gừng trong nước chấm: "Hải sản lạnh."
"Tớ mặc kệ." Lâm Ngữ Kinh giơ hai chiếc càng cua đến trước mặt cậu: "Chỉ ăn hai con cua thôi, đâu phải ngày nào tớ cũng ăn, nó có thể làm tớ lạnh chết sao?"
Thẩm Quyện không chút lay động, thuận tay nhận lấy, kẹp vỡ càng cua, tách vỏ bỏ phần không thể ăn, thịt cua lộ ra, chấm vào nước chấm có gừng rồi đưa cho cô.
Lâm Ngữ Kinh không nhận.
Thẩm Quyện cũng không giục, đặt trong đĩa nhỏ của cô, lấy tôm từ trong mâm ra ngắt bỏ đầu, ung dung thong thả bóc vỏ tôm cho cô, chấm nước chấm, sau đó lại đặt vào đĩa.
Lúc này quán cũng không đông, ông chủ quán ngồi bên cạnh cười híp mắt nhìn bọn họ, tiện thể khuyên nhủ Lâm Ngữ Kinh: "Cô gái nhỏ, chồng cháu nói không sai đâu, ăn hải sản phải có gừng, vả lại còn phải là gừng tươi."
Thẩm Quyện vì cái danh xưng này mà không nhịn được cong cong khóe môi.
Ông chủ này ở bên cạnh cũng đã nói như vậy, Lâm Ngữ Kinh không thể không nhận lấy con cua, liếc nhìn dáng vẻ nhếch môi đắc ý của cậu, lườm một cái, thấp giọng nói: "Chưa được đâu nhé bạn học Thẩm, tớ vẫn chưa thành niên đấy, cậu còn muốn đi lĩnh chứng luôn à."
"Muốn, tớ còn muốn đi lĩnh chứng ngay lập tức, nhưng bạn gái quá nhỏ, tớ biết phải làm sao?" Thẩm Quyện cụp mắt bóc hải sản, đầu không ngẩng, không chút để tâm nói: "Mười sáu tuổi đã bắt đầu chờ, cảm giác như đã đợi cả thế kỷ vậy. Mọe nó vẫn chỉ mới mười bảy, tuổi thì không tăng, mà kỹ năng trêu chọc ngày càng lợi hại, cậu học được từ chỗ nào vậy?"
Lâm Ngữ Kinh cầm chân cua, hai má phồng lên, đưa mắt lên nhìn cậu, chớp mắt hai lần.
Thẩm Quyện đặt thịt tôm trên tay vào đĩa của cô, nhìn cô một cái: "Hỏi cậu đấy, cô gái nhỏ, ai dạy cậu quyến rũ đàn ông vậy? Còn có thể cởi dây lưng của ông đây bằng một tay?"
Lâm Ngữ Kinh ăn thịt cua, nhổ xác ra: "Cái đó bạn trai tớ không dạy, tớ chỉ có thể tự học thành tài."
Thẩm Quyện trầm ngâm một lúc, gật gật đầu, bình thản nói: "Lát nữa về dạy cậu những cái khác."
Lâm Ngữ Kinh nhồi hải sản vào miệng, ngọng ngà ngọng ngịu nhắc nhở cậu: "Ông chủ Thẩm, tớ còn nhỏ, tớ vẫn còn là một đứa trẻ mười bảy tuổi."
Thẩm Quyện đưa mắt lên nhìn cô, cố ý đè thấp giọng nói: "Dạy cậu một số chuyện mà mười bảy tuổi cũng có thể học."
Lâm Ngữ Kinh: "..."
Hết chương 79.Tác giả có lời muốn nói:
Quyện gia: Một tháng Mười vui vẻ 🙂