Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tôi Mù Mặt Nhưng Tôi Nhan Khống

Editor: CO6TINY

Tô Bách cảm giác được cơ thể Đường Uất Thanh khẽ run lên, mặc dù không biết xảy ra chuyện gì, nhưng hắn vẫn duỗi tay vuốt nhẹ tóc Đường Uất Thanh như đang an ủi cậu, giọng nói có chút lo lắng.

"Làm sao vậy?"

Nghĩ đến vừa rồi Đường Uất Thanh giống như bé thú nhỏ đang sợ hãi, giật mình nhào vào lòng mình, Tô Bách không khỏi mềm lòng.

Mặt quỷ trắng bệch kia vẫn lập lòe xoay quanh 360 độ trong đầu Đường Uất Thanh, cho đến khi chuông báo hết giờ tan học vang lên, cậu rùng mình một cái, sau đó mới phản ứng lại, tay ôm cứng cổ Tô Bách buông lỏng ra, chầm chậm nhấc người dậy.

"Điện thoại – tin nhắn trên điện thoại, em vừa mở ra xem đã bị dọa điếng người." Mặt Đường Uất Thanh trắng bệch, giọng nói ngày càng nhỏ dần, hậu tri hậu giác nhận ra tư thế của bọn họ quá mức ám mụi, cả hai dán chặt vào nhau, nơi da thịt tiếp xúc còn nóng hổi.

Nỗi sợ rút đi như thủy triều đang xuống, cả người Đường Uất Thanh cứng đờ, từ trên chân Tô Bách nhảy dựng lên.

"Tan, tan học rồi." Đường Uất Thanh nói, không dám nhìn Tô Bách, chỉ lộ ra vành tai đỏ bừng, cúi đầu nhấc cặp lên, "Bọn mình về nhà thôi."

Tô Bách cười cười, nhặt điện thoại rơi trên mặt đất của Đường Uất Thanh lên, đưa cho cậu, "Về nào."

Hai người lần lượt rời khỏi phòng học, quần chúng vừa được chứng kiến ​​cảnh sắc vừa nãy lập tức ồn ào cả lên, ai nấy đều đỏ mặt tía tai, cầm điện thoại bắt đầu chia nhau thức ăn cho chó.

Lái xe nhà họ Đường đã tới trước cổng rồi, Đường Uất Thanh cùng Tô Bách như thường lệ ngồi lên xe, nhưng bầu không khí hôm nay cứ lạ lạ sao ấy, đến cả bác tái xe phía trước cũng không khỏi liếc vài cái qua kiếng chiếu hậu.

Đây là...cãi nhau rồi?

Nhưng mà nhìn sao cũng không phải.



Đường Uất Thanh ho nhẹ một tiếng, "Buổi học hôm nay khá thú vị."

Tô Bách không khỏi bật cười, "Hừm, thú vị đấy chứ"

Uất Uất của hắn sao lại đáng yêu thế chứ.

Đường Uất Thanh quay đầu nhìn Tô Bách, "Anh cười cái gì?"

"Đâu có gì đâu." Tô Bách vội nén cười, "Cũng không biết thằng nhóc Từ Phượng bên kia sao rồi?"

"Chắc cậu ấy ở đâu cũng vui vẻ được thôi." Đường Uất Thanh nói.

Với một người lạc quan như Từ Phượng ấy à, dẫu trời có sập xuống, cậu ta có lẽ còn vui vẻ chụp một bức gửi cho bạn bè cùng chiêm ngưỡng ấy chứ.

Xe sắp đi vào ngõ nhỏ thì đột ngột dừng lại, rất may là đường núi không có xe, nếu không xảy ra va chạm gì còn chưa biết đâu.

Bác tài khởi động mấy lần liên tục, vẫn không thể nổ máy, "Động cơ chết máy rồi."

Đường Uất Thanh và Tô Bách nhìn nhau, thấy bộ dạng áy náy của bác tài, Đường Uất Thanh nhìn khoảng cách, cũng không còn xa lắm, liền mở cửa ra, "Không sao đâu ạ, sắp tới nhà rồi, cháu với Tô Bách đi bộ về cũng được."

Bác tài không an tâm lắm, "Không bằng để chú gọi điện thoại, bảo Tiểu Trần lái một chiếc khác tới đây."

"Không cần đâu ạ, phiền phức lắm." Đường Uất Thanh nói rồi cùng Tô Bách xuống xe.

Bác tài thấy thế, nghĩ đến khoảng cách cũng không còn bao xa, dặn dò đôi ba câu xong, rồi nhìn Đường Uất Thanh với Tô Bách rời đi.

Sắc trời tối mịt, Đường Uất Thanh vốn tưởng rằng đi bộ về cũng không có gì to tát, cho đến khi đường nhỏ bị bóng tối bao trùm, bóng cây che phủ um tùm khiến Đường Uất Thanh lại cảm thấy bất an.

Cứ có cảm giác một bóng đen nào đó đột nhiên giương nanh múa vuốt nhảy ra trước mặt mình.

"Tô Bách." Đường Uất Thanh không khỏi gọi một tiếng.

"Hửm?" Tô Bách cúi đầu nhìn xuống, nhận ra Đường Uất Thanh có vài phần bất an sợ sệt, vừa rồi ở trên xe hắn đã đọc tin nhắn trong nhóm lớp, cũng đại khái đoán được sao em ấy bỗng nhiên lại nhào vào lòng mình.

Hắn chỉ không ngờ Đường Uất Thanh lại sợ loại chuyện này.

Rõ ràng lúc trước xem phim kinh dị cùng mình, Đường Uất Thanh cũng không hề tỏ ra sợ hãi chút nào.

Nhìn thấy Đường Uất Thanh muốn vươn tay nắm lấy mình, lại không thể kéo mặt mũi xuống được, Tô Bách dừng lại, tiến lên hai bước, ngồi xổm trước mặt Đường Uất Thanh, "Nào, anh cõng em."

Đường Uất Thanh sửng sốt, sau đó cố chấp nhìn đi chỗ khác, "Không cần."

Tô Bách nhướng mày, "Nhưng anh sợ, cõng em sẽ đỡ sợ hơn nhiều."

Đường Uất Thanh sửng người, nhìn ý cười trên mặt Tô Bách, vẫn đi tới, nhoài người lên lưng Tô Bách, "Anh cõng em nổi không đấy?"

Đáp lại là bàn tay Tô Bách luồn qua đầu gối cậu, vững vàng đứng thẳng người dậy.

Đường Uất Thanh khựng lại, sau đó gối đầu lên vai Tô Bách, "Anh mới nãy nói sợ hả?"

"Ừm, lúc nãy anh mới nhìn thấy tin nhắn trong nhóm lớp." Tô Bách nói.

Đường Uất Thanh đột nhiên hiểu ra, "Anh cũng sợ?"

Ý cười trên mặt Tô Bách càng sâu, "Ừ."

Cơ thể Đường Uất Thanh rõ ràng thả lỏng hơn nhiều, tựa vào lưng Tô Bách, có thể cảm nhận được cơ bắp rắn chắc dưới bộ đồng phục của người kia, nhiệt độ truyền đến khiến cậu an tâm rất nhiều.

"Vậy em dựa vào anh." Đường Uất Thanh nói.

"Được"

Bước chân Tô Bách vững vàng, từng bước cõng Đường Uất Thanh vững vàng đi về hướng nhà mình, trên đường chỉ có hai người bọn họ, hai cái bóng đổ rạp dưới ánh đèn đường, hòa lẫn vào nhau, mang lại cảm giác ấm áp khó hiểu.

Đường Uất Thanh híp mắt, "Phải rồi, sinh nhật mình anh muốn quà gì?"

"Sinh nhật?" Tô Bách ngớ người, "Của anh?"

"Đúng rồi." Đường Uất Thanh nói: "Sắp tới không phải sinh nhật anh rồi à?"

"Còn tận một tháng nữa." Tô Bách nói, "Đừng gấp."

Đường Uất Thanh lắc đầu, "Em phải chuẩn bị trước."

Tô Bách bật cười, "Em tặng cái gì anh cũng thích cả,  có điều..."

"Ừm?"

"Người anh muốn nhất đã ở trên lưng mình rồi, anh không còn mong gì hơn nữa." Tô Bách nói.

Đường Uất Thanh sửng sốt, sau đó lầm bầm, dựa vào Tô Bách không nói gì nữa.

Trên mặt Tô Bách mang theo ý cười, cõng Đường Uất Thanh trên lưng càng thêm vững vàng, nhìn con đường phía trước, hắn bỗng cảm thấy có chút mơ hồ, dường như mọi thứ đều nhẹ nhàng thoáng đãng, tựa như một giấc mộng, chỉ có người trên lưng hắn là thật.

Cho dù muốn để thời gian cứ tiếp tục thế này thôi, nhưng đường nào mà chẳng có điểm cuối.

"Uất Uất, tới nhà rồi." Tô Bách khẽ nói, trong giọng nói mang theo vẻ không nỡ mà chính bản thân cũng không nhận ra.

Đường Uất Thanh ừ một tiếng, từ trên lưng Tô Bách tụt xuống, nhìn thấy trước cửa nhà Tô Bách như có một người đang đứng đó.

"Tô Bách, dì Hoắc về rồi sao?" Đường Uất Thanh nghi hoặc hỏi.

"Không có." Tô Bách nói, "Bà đang đi công tác, ước chừng hơn mười ngày nữa mới về."

Đường Uất Thanh kéo lấy Tô Bách, "Kia là khách đến nhà anh rồi."

Tô Bách sửng sốt, nhìn sang kia, cũng chú ý tới bóng người đang đứng trước cửa nhà mình, cách một khoảng, cũng không rõ đối phương là ai, chỉ thấy là một người phụ nữ, ăn mặc rất giản dị.

Tô Bách nheo mắt, vẫn chưa qua đó, người phụ nữ kia đã chú ý tới động tĩnh bên này, đi sang đây.

Ước chừng đâu đó khoảng bốn mươi, đôi mắt rủ xuống, hai má hơi hõm sâu vào, lộ ra cảm giác chua ngoa đanh đá, lúc Tô Bách nhìn rõ người kia là ai, khí chất ôn nhu trên người bỗng nhiên biến mất.

Đường Uất Thanh không có cảm giác gì với ngoại hình của người ta, chỉ lịch sự hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Nhìn hai thằng nhóc khí chất phi phàm trước mặt, người phụ nữ tươi cười niềm nở, chỉ là nhìn sao cũng thấy vẻ nịnh nọt ton hót, "Là thế này, dì là thân thích bên nhà hàng xóm, dì có chút chuyện nên sang đây, dì đứng chờ từ nãy giờ rồi, vẫn không thấy ai trở về."

Tô Bách không nói lời nào, chỉ lạnh lùng đứng sang một bên, thấy Tô Bách không nói gì, Đường Uất Thanh nghi ngờ nhìn về phía người phụ nữ.

Người này không phải là lừa đảo đấy chứ?

Người phụ nữ cũng chú ý đến ánh mắt của Đường Uất Thanh, trong lòng có chút luống cuống, "Dì thật sự là thân thích của người nhà kia mà, bà chủ nhà đó tên là Hoắc An đúng chứ? Cô ấy là chị dâu của dì, à phải rồi, con trai chị ấy là Tiểu Bách, dì quen mà."

Đường Uất Thanh khựng lại, sau đó lại nhìn sang Tô Bách, "Ồ."

"Đúng thế đấy, cho hỏi cháu có biết Tiểu Bách không thế, hai đứa sống gần nhà thế này, cũng trạc tuổi nhau mà, nếu có biết nó, có thể cho dì thông tin liên lạc được không?" Người phụ nữ cười, mang theo tia chờ mong.

Tô Bách không nói gì, Đường Uất Thanh tất nhiên sẽ không tùy tiện bóc trận thân phận của Tô Bách ra, vả lại cậu có thể cảm giác được Tô Bách không thích người này.

Huống hồ, Tô Bách đã đứng trước mặt rồi, người này vẫn không hay biết gì, chắc hẳn quan hệ cũng chả ra sao.

"Xin lỗi, tôi không biết." Đường Uất Thanh nói xong, giữ chặt lấy Tô Bách, trực tiếp đi thẳng vào nhà mình.

Đường Uất Thanh trực tiếp mở cửa, kéo Tô Bách đầu cũng không thèm ngẩng lại, đóng cửa vào nhà, lại không khỏi liếc mắt nhìn ra cửa sổ bên cạnh, người phụ nữ vẫn đứng đó, một lúc sau, mới vòng trở lại cổng nhà Tô Bách.

Như thể không đợi được người thì nhất quyết không rời.

Kể từ khi nhìn thấy người phụ nữ này Tô Bách vẫn trầm mặc không nói, Đường Uất Thanh nghĩ đến thận phận của bà ta, là cô của Tô Bách, tức là em gái của cha Tô.

Nghĩ đến cha Tô Bách, Đường Uất Thanh cũng lờ mờ biết người cô này có lẽ cũng không phải người tốt gì.

Mẹ Liễu đang đắp mặt nạ trong phòng khách, lão Đường đồng chí ôm laptop ngồi bên cạnh bà, thấy Đường Uất Thanh với Tô Bách trở về, bà ngoắc ngoắc tay: "Về rồi đấy à, dì hầm canh ngân nhĩ táo đỏ để trong phòng đấy, hai đứa múc ra ăn đi."

"Chú Đường, dì ạ."

Lão Đường đồng chí cười gật đầu, "Ừ, vất vả rồi, mau vào trong nghỉ ngơi đi."

Tô Bách sửng sốt, "Con—"

Lão Đường đồng chí xua tay, "Chú nhìn qua rồi, nhà con không có người, ở một mình không an toàn, hôm nay cứ ở bên này đi."

Tô Bách cuộn tròn ngón tay lại, trong lòng ấm áp hơn một chút, "Vâng"

Nhìn thấy hai đứa nhỏ đã đi vào bếp, mẹ Liễu mới cọ tới bên cạnh lão Đường đồng chí, "Anh nói thằng bé Tiểu Bách này, vốn là gia đình đơn thân, chị Hoắc còn luôn đi công tác, không có thời gian chăm sóc thằng bé, cái người ở bên ngoài vừa nãy, đã đợi ở ngoài cổng từ chiều đến giờ rồi."

Lão Đường đồng chí ừ một tiếng, "Anh thấy được."

Cả hai đều đã nhìn thấy rất nhiều chuyện trên đời, người phụ nữ tự xưng là cô Tô Bách kia, thoạt nhìn đã biết không phải người tốt.

Dù sao loại thân thích cực phẩm này ấy à, trước đây bọn họ cũng từng gặp qua rồi, nhưng sau khi việc làm ăn phát đạt, ra tay xử lý gọn ghẽ mấy đám người kia, mới không còn ai dám mò tới đây nữa.

Có điều thân thích bên nhà họ, cho dù cao siêu tới đâu cũng cần mặt mũi lắm, không ai dại gì bày tham vọng rành rành ra trước mắt, nhưng người bên nhà Tô Bách kia lại khác đấy.

Dã tâm quả thật bày ra không sót thứ gì.

"Trước khi người lớn bên cạnh quay lại, cứ để Tiểu Bách sống ở đây đi." Mẹ Liễu nói, "Dù sao quan hệ hai đứa cũng khắng khít."

Đồng chí lão Đường thở dài, "Được rồi, nghe em hết."

*Tác giả có lời muốn nói:

Tô Tiểu Bách: Con rể tới cửa

Editor: CO6TINY
Nhấn Mở Bình Luận