Nói tóm lại, vì huấn luyện để thi đấu nên mấy ngày này Phó tổng tạm thời theo Tiêu Ca về nhà.
Ăn thì nên được ưu tiên hơn cả, so với huấn luyện tình cảm cặp đôi gì đó thì ăn bữa tối vẫn quan trọng hơn.
Vì thế sau khi tan làm về nhà nghỉ ngơi cho lại sức, hai người liền nhấc tấm thân lên đi mua đồ ăn.
Một người một chiếc xe đạp công cộng, nhàn nhã đạp xe được nửa ngày thì Tiêu Ca bỗng nhiên nhận ra điều không ổn.
Tiêu Ca nói: “Phó tổng, anh mặc vest đi chợ thì quá chói mắt.”
Phó Tùy Vân nghe vậy cúi đầu nhìn nhìn bộ đồ ba mảnh đắt tiền trên người mình, rồi lại nhìn áo thun quần jean trên người Tiêu Ca, khiêm tốn hỏi rằng: “Chói mắt thì sẽ xảy ra chuyện gì?”
Tiêu Ca buông một tiếng thở dài thườn thượt với ý “anh không biết cuộc sống khó khăn gì cả” rồi trả lời: “Thế thì tụi mình không mặc cả được đâu.”
Nghe có đạo lý đó.
Phó Tùy Vân đã nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, mặc cả chính là một phần quan trọng trong cuộc sống bình thường.
Ngay lập tức Phó Tùy Vân hơi thấp thỏm: “Tiêu Tiêu, chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Tôi cưỡi xe đạp đi mua bộ mới được không?”
Tiêu Ca cảm thấy ý kiến này quá OK, nhà cậu ở khu không vắng vẻ gì, gần đây tất nhiên có mấy cửa hàng quần áo bình thường nữa.
“Được, tôi ăn một ly trái cây thập cẩm gần đó chờ anh.” Tiêu Ca đói bụng nên lười đi chung với anh.
Đi mua một bộ quần áo bình thường không phải một chuyến đi dạo phố, không cần chọn quá kỹ càng, Phó Tùy Vân gật đầu, không bám người ta nữa mà một mình đạp xe đi.
Tiêu Ca dừng xe đạp ngồi một lúc ở tiệm bánh ngọt ven đường, không tới mười phút Phó Tùy Vân lấy tốc độ cực nhanh đã trở lại.
Hiệu suất rất đáng khen.
Chỉ có điều …
Tiêu Ca nhìn chăm chăm vào Phó Tùy Vân, nửa người trên mặc một chiếc áo sam trắng như mấy ông lão hay mặc, nửa người dưới mặc quần đùi đi biển chân mang dép lào tay phải phe phẩy quạt hương bồ, cậu nhất thời không tin nỗi mà im luôn.
“Tiêu Tiêu!” Phó tổng như đã biến thành người khác, vẫy tay với cậu.
Tiêu Ca im lặng đứng lên đi về phía anh, hỏi một cách tò mò: “Phó tổng, sao anh có thể lựa chính xác bộ đồ này vậy?”
Dáng vẻ Phó Tùy Vân có chút đắc ý: “Tôi nói tôi muốn một bộ quần áo rẻ nhất, bọn họ liền cho tôi bộ này, họ lịch sự lắm còn cho tôi cây quạt này nữa, quạt mát ghê luôn.”
Tiêu Ca: “…”
Phó Tùy Vân hoang mang: “Không đủ bình thường sao?”
Tiêu Ca vội gật đầu: “Đủ rồi, chúng ta đi thôi, mua đồ ăn xong anh thay quần áo về như cũ đi.”
Cảm giác không hợp lí này quá nặng.
Hai người tiếp tục lên xe chạy về phía chợ.
Nhưng không may cho họ, không hiểu nguyên do vì sao mà hôm nay mấy sạp bán khoai tây ở chợ lại không mặc cả được.
Phó tổng đã thực hiện thành công lời hứa hôm qua rằng sẽ giảm giá cà chua từ 1 tệ 5 xuống 1 tệ 2, nhưng vẫn không thể khiến chủ sạp khoai tây chịu bán rẻ cho.
Hai người liếc nhau, đang định bỏ khoai tây nấu món khác thì đột nhiên một người phụ nữ xuất hiện trước sạp, sau đó chủ sạp tươi cười thân thiết bán rẻ cho cô nàng những 80 hào, chờ cô đi rồi chủ sạp lại quăng cho hai người ánh mắt lạnh lùng như cũ.
Buồn cười!
Như thế mà còn nhịn được thì còn cái gì không nhịn được nữa!
Phó Tùy Vân lập tức phẫn nộ, Tiêu Ca đứng bên cạnh thấy khuôn mặt anh trầm xuống, sau lưng như có ngọn lửa “phừng” lên cao tận trời.
“Tiêu Tiêu, đi thôi!” Phó Tùy Vân nắm chặt tay cậu nổi giận đùng đùng mà nói.
Dù đang rất tức giận nhưng Tiêu Ca vẫn đồng ý chuyện bỏ khoai tây qua một bên. Trên đời này có hàng ngàn hàng vạn củ khoai, cùng lắm thì sau này mua chỗ khác, không cần phải tốn thời gian ở đây. . harry potter fanfic
Ai biết vừa mới đi được vài bước, mắt Phó Tùy Vân lóe lên sự lạnh lẽo, nói: “Đi, tôi dẫn em đến cửa hàng quần áo nữ kế bên chỗ tôi vừa mua.”
Tiêu Ca:?
Tiêu Ca khó hiểu hỏi: “Đến đó làm gì?”
“Mua đồ nữ!” Phó Tùy Vân tuyên bố, “Tôi phải tát vào mặt ổng một cái thật kêu!”
Không ổn rồi, Tiêu Ca cảm thấy từ sau khi quen mình Phó Tùy Vân càng lúc càng nát.
Nhưng Tiêu Ca đại khái có thể hiểu được sự tức giận của Phó Tùy Vân, thân là con cưng của trời, bị thua như thế không dễ chịu gì cho cam.
Tiêu Ca khuyên anh: “Phó tổng, nếu anh không nuốt trôi cục tức này thì chúng ta mượn cô nào trên phố đi mua khoai tây dùm là được.”
“Không!” Phó Tùy Vân đầy vẻ chính nghĩa, “Tôi không ưa nổi việc ổng tăng giá ác ý như thế, vừa phân biệt giới tính vừa ngầm có ý quấy rối nữ giới, tôi nhất định phải mua khoai của ổng sau đó tháo tóc giả xuống, nói rằng tôi không phải phụ nữ, khiến ổng vĩnh viễn không dám làm thế nữa.”
Thôi được.
Tiêu Ca nghĩ mình không ngăn nổi anh ta rồi.
Vì thế hai người im lặng đạp xe đến cửa hàng quần áo nữ, để xe đạp trước cửa hàng rồi bốn mắt nhìn nhau.
Hai người đều cao gần 1m9 lúc này như chẳng còn hơi sức, cả hai đều do dự.
“Tiêu Tiêu …” Phó Tùy Vân hơi thấp thỏm mà kêu.
Tiêu Ca không dao động, cảnh cáo anh: “Nếu anh dám để tôi một mình mặc váy sắm vai phụ nữ, tôi sẽ cắt đứt với anh ngay tại đây, không bao giờ nhìn mặt anh nữa.”
Phó Tùy Vân lập tức tỏ thái độ: “Tôi không có, tôi không có mà, tôi không định để em đấu tranh một mình, tôi muốn mình có thể đồng cam cộng khổ với em.”
Trên đường đến đây Tiêu Ca cũng nghĩ đến khả năng này, không nghi ngờ gì hơn đây chính là cái khả năng mà cậu rất cảm kích.
Nhưng mà.
Phó Tùy Vân vậy mà nói “đồng cam cộng khổ”.
Tiêu Ca tức khắc sợ ngây người.
Đồng cam cộng khổ, đó là tình nghĩa thế nào chứ? Là yakuza, là Đại Đường Song Long, là giúp bạn bè không tiếc cả mạng sống, là anh em cùng nhau lên núi đao xuống biển lửa, cùng cười cùng khóc!
Ầm! Lòng Tiêu Ca rung động.
“Được!” Tiêu Ca lập tức vỗ tay, lớn tiếng đồng ý, “Phó tổng! Tôi theo anh!”
Phó Tùy Vân trả lời cậu bằng một ánh mắt kiên định rồi gật đầu.
Có cơn gió thổi qua mặt bọn họ, giờ khắc này trời đất gió mây đều đang làm chứng cho ánh mắt của họ.
Đó là hai đôi mắt kiên nghị, hào hùng, không tiếc mạng sống, một ánh mắt không chịu khuất phục!
A!
Phó Tùy Vân mở đường, Tiêu Ca theo sau, hai người chui đầu vào cửa hàng quần áo nữ.