Lời nói vừa dứt, tôi cũng có chút hối hận.
Môi tiểu nha đầu này đã có chút khô nứt, ngay cả việc mua cho mình chai nước khoáng hai đồng cũng luyến tiếc, rất rõ ràng là chưa ăn buổi tối, tôi còn hỏi như vậy, không phải tương đương với việc xé tan lớp vải che mặt mỏng manh của cô ta sao?
Ad
Sẽ không làm tổn thương lòng tự trọng của cô ấy chú?
Tôi khẽ nhíu mày, trong lòng vô cùng hối hận, hận không thể tự tát mình hai cái.
Ai ngờ Giản Ấu Vi ngoại trừ có chút xấu hổ và thẹn thùng ra, cũng không thèm để ý, sau khi nghe vậy liền thoải mái cười nói: "Đồ ăn bên ngoài quá đắt, tôi muốn chờ sau khi làm xong sẽ quay trở về trường học để ăn. Vừa rồi
còn chưa cảm thấy đói, ai ngờ đột nhiên lại đói như vậy."
Tôi có chút kinh ngạc nhìn cô nàng, sau khi hơi kinh ngạc một chút liền lập tức hiểu ra, như bừng tỉnh đại ngo.
Đúng vậy, cô ấy thật sự là một cô gái vừa nhát gan vừa thuần khiết, lại dễ dàng cảm thấy mắc có, bình thường ngay cả lớn tiếng nói chuyện cũng không dám.
Nhưng đồng thời cô ấy cũng vô cùng mạnh mẽ và dũng cảm hơn bất cứ ai.
Rõ ràng gia cảnh bần hàn, nhưng vô cùng kiên cường mà sống một cách ngay thắng, rõ ràng dựa vào nhan sắc của bản thân, cô ấy hoàn toàn có thể dễ dàng thoát khỏi cảnh khốn khổ này, trải qua một cuộc sống giàu có mà tất cả nữ sinh khác đều phải hâm mộ, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn sống quật cường và không cúi đầu.
Nữ sinh như vậy, làm sao có thế chỉ vì một câu nói của tôi mà bị tổn thương chứ?
Lòng tự trọng của cô ấy không rẻ mạt như vậy, càng không yếu ớt như vậy.
Tôi cười tự giễu, hỏi: "Nhưng giờ này trở về, căn tin trường học cũng đã đóng cửa rồi mà?"
“Trong ký túc xá của tôi có bánh mì." Giản Âu híp mắt cười nói: "Là cái loại mấy đồng đã có thể mua được một túi lớn, tuy rằng rẻ, nhưng đặc biệt no bụng, hơn nữa càng
nhai càng thơm, ăn rất ngon nha."
Mấy đồng một túi lớn bánh mì đen nguyên hạt à? Thứ đó mà có thể ăn ngon thì lạ quá!
Tôi nhịn không được mà nhíu nhíu mày, nói: "Cô ăn cái đó thường xuyên, lại còn không ăn cơm bình thường, cơ thể sẽ chịu không nổi đâu. Huống chi ngoại trừ việc học ra cô còn phải đi làm thêm nữa, lỗ như cơ thể bị suy nhược thì phải làm sao?"
“Học trưởng, anh nói chuyện quá nha."
Có lẽ Giản Ấu Vi đã thân quen với tôi một chút, nên không còn xấu hổ như trước nữa, cũng đã dám nói giỡn với tôi.
Cô nàng nhãn cái mũi nhỏ và nhẹ giọng cười nói: "Tôi chỉ là thỉnh thoảng không kịp ăn cơm mới ăn bánh mì lót dạ thôi, bình thường nhất định vẫn sẽ đến căn tin trường học để ăn cơm chứ."
“Ực ực...
"
Vừa dứt lời, bụng của Giản Ấu Vi lại phát ra tiếng kêu ùng ục.
Khuôn mặt xinh đẹp của tiểu nha đầu này bỗng trở nên vô cùng hồng hào, sau khi họ khan hai tiếng lại không tự chủ được mà bước đi nhanh hơn.
Tôi nhịn không được liền hé miệng cười, quơ quơ chai nước khoáng còn chưa uống hết trong tay, nói: "Hay vậy đi, cô đã mời tôi uống nước, tôi đây cũng mời cô đi ăn cơm,
có được không?"
“Không muốn." Giản Ấu Vi không chút do dự mà khéo léo từ chối, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn ý tốt của học trưởng, nhưng đã hơn mười giờ rồi, muộn một chút nữa sẽ không vào được ký túc xá, không có thời gian ăn cơm ở bên ngoài.”
“Ven đường nhiều quán ăn khuya như vậy, ăn một bữa cơm cũng không mất bao lâu." Tôi nhẹ giọng khuyên nhủ.
“Thật sự không cần." Giản Ấu Vi lại lắc đầu, "Tôi về ký túc xá ăn bánh mì là được rồi."
Tôi khẽ nhíu mày, "Nhưng mà ...
Η
“Học trưởng, anh thật sự nhiều chuyện quá nha, càng ngày càng giống dáng vẻ lúc Đóa Nhi quản em.
Tôi nhất thời dở khóc dở cười, "Tên tiểu nha đầu này, sao lại cứng đầu như vậy?"
“Hừ hừ, không có công thì không nhận lộc, dù như thế nào cũng không ăn." Giản Ấu Vi che miệng cười khẽ.
Trong lúc nói chuyện, hai chúng tôi đã đi tới trạm xe buýt ven đường, nhưng xe về trường học tạm thời còn chưa tới.
Tôi quay đầu nhìn quán ăn vặt cách đó không xa, suy nghĩ một chút rồi nói với cô ấy: "Cô đứng đây chờ tôi một chút.
Η
“Hả?” Giản Ấu Vi ngẩn người ra, ý thức được tôi muốn
đi làm cái gì đó, vì thế liền vội vàng ngăn cản, "Chờ một chút, học trưởng, anh đừng đi!"
Nhưng tôi không để ý tới, xoay người liền chạy nhanh vào trong quán ăn vặt kia.
Chỉ chốc lát sau, tôi liền mang theo một cái túi giấy cùng một ly nước trái cây trở về trạm. Trong túi là xúc xích vừa mới ra lò và vài ba loại đồ ăn vặt khác, mùi thơm theo hơi nóng lượn lờ bốc lên khỏi miệng túi giấy, vô cùng mê
Allnovel
Get Premium to remove ads >
người.
“Nhân lúc còn nóng mau ăn đi, đợi lát nữa nguội sẽ không ngon." Tôi đưa túi giấy và nước trái cây cho Giản Ấu
Vi.
Giản Ấu Vi đứng ở dưới biển của trạm xe buýt mà không dám quay đầu lại, quật cường nhỏ giọng nói: "Tôi không ăn...
“Ực ực..."
Mùi thức ăn mê người khiến cái bụng rỗng của Giản Ấu Vi phản ứng càng lớn.
Khuôn mặt của Giản Âu Vi lúc này lại đỏ hồng như máu, đúng lúc chiếc xe buýt số 15 chạy đến, chậm rãi dừng ở ven đường, Giản Ấu Vi vội vàng lên xe, lúc này mới giảm bớt chút xấu hổ.
Tôi cũng vội vàng đi theo.
Bởi vì là chuyến xe đêm, ngoại trừ tài xế ra thì phía sau xe hoàn toàn trống rỗng, không có một hành khách
nào.
Sau khi lên xe, Giản Ấu Vi ném hai đồng xu, sau đó trực tiếp đi về phía đuôi xe, chọn một vị trí gần cửa sổ. “Được rồi, cô cũng đừng tức giận nữa." Tôi trực tiếp ngồi bên cạnh cô ấy, cười híp mắt nói: "Mua cũng đã mua về rồi, không ăn không phải sẽ lãng phí sao?"
“Anh tự mình ăn đi." Giản Ấu Vi vẫn như trước nghiêng mặt không chịu nhìn tôi, sau khi dừng một chút, cô nàng nhỏ giọng nói: "Học trưởng, tôi biết anh muốn giúp tôi, nhưng mà tôi thực sự không thể chấp nhận được. Tôi có sự kiên trì của riêng mình, hy vọng anh cũng có thể tôn trọng sự kiên trì của tôi, được không?"
Tiểu nha đầu này, tính cách thật sự hết sức cứng đâu.
Tôi thở dài trong lòng, nói: "Được rồi, lần sau tôi sẽ tôn trọng sự kiên trì của cô. Nhưng mà lần này cũng đã mua
rồi..."
“Anh mang về đi, tôi không ăn."
“Cô chắc chắn không?"
“Chắc chắn.”
“Thật sao?”
“Thật!”
“Được rồi, nếu cô đã không muốn ăn, vậy tôi mua những thứ này cũng không có tác dụng gì." Tôi nhún nhún vai, trực tiếp lướt qua cô ấy mà kéo cửa kính xe buýt ra, làm bộ muốn ném túi giấy trong tay ra ngoài.
Giản Ấu Vi nhất thời bị hoảng sợ, vội vàng ngăn cản tôi, "Anh... anh làm cái gì vậy?"
“Cô không ăn, vậy tôi vứt đi thôi.” Tôi làm ra vẻ không sao cả và nhún nhún vai.
Giản Âu Vi nghe thấy vậy, hơi hơi trừng to hai mắt, cơn tức giận nhanh chóng hiện lên.
Có thể nhận ra được cô nàng đang thật sự tức giận, ngay cả âm thanh cũng trở nên có chút run rẩy, "Đây là thức ăn, là thứ phải dùng tiền mua đó! Anh có biết trên thế giới này có bao nhiêu người ngay cả một miếng bánh mì cũng không ăn nổi không, còn anh lại muốn tùy tiện vứt đồ ăn đi vậy sao? Sao anh lại có thể làm như vậy chứ?!"
Quả nhiên, chiêu này hữu hiệu.
Trong lòng tôi cười thầm, bề ngoài vẫn tỏ ra vẻ chẳng hề để ý.
"Đúng vậy, tôi chính là như vậy. Dù sao tôi cũng có
tiền, tôi muốn tiêu thế nào thì tiêu thế đó, muốn lãng phí thế nào thì lãng phí thế đó. Những thứ này là mua cho cô, nếu cô không ăn, vậy đối với tôi mà nói chúng sẽ mất đi giá trị. Những thứ mất đi giá trị đương nhiên phải vứt bỏ."
“Anh...”
Trong đôi mắt như nước của Giản Âu Vi dâng lên một tầng hơi nước, đúng là bộ dạng thiếu chút nữa là bị tức đến phát khóc.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn là chã chực khóc của cô nàng, trong lòng tôi nhất thời có một loại cảm giác tội lỗi, nhưng vẫn phải ngụy trang như trước, đem túi giấy cùng nước trái cây đưa tới trước mặt cô nàng, nói: "Thế nào, cô rốt cuộc có muốn ăn hay không? Không cần thì tôi thật sự sẽ vứt bỏ đó.”
Giản Âu Vi mím môi, tức giận nói: "Anh như vậy là đang chơi xấu!"
"Không ăn, đúng không? Được." Tôi lại làm bộ muốn ném đồ ăn ra ngoài cửa sổ.
Đối với cô gái này mà nói, việc lãng phí thức ăn và nước uống, đều là các hành vi không thể tha thứ.
Bởi vì đã từng trải nghiệm cuộc sống tương tự, nên tôi hiểu rất rõ cô ấy nghĩ gì.
Quả nhiên...
"Đợi đã, đưa cho tôi! Tôi ăn đó được chưa?" Giản Ấu Vi lo lắng và vội vàng đoạt lấy.
Tôi thuận thế buông tay, cười híp mắt mở túi giấy ra, sau đó cũng không nói gì nữa, mà là giúp cô nàng lấy đồ ăn ra ngoài.
Giản Ấu Vi cầm cây xúc xích trong tay, nhịn không được mà nhìn tôi một cái, trong đôi mắt vẫn còn sự tức
giận chưa tan.
Tôi không thèm để ý, chỉ cười cười, thúc giục nói: "Mau nếm thử đi, xem hương vị thế nào.
Giản Âu Vi khẽ thở dài, cẩn thận đưa xúc xích đến bên môi, nhẹ nhàng cắn một miếng nhỏ.
Tiếp theo liền thấy đôi mắt cô nàng mở to, lóe lên ánh sáng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không tự chủ được hiện ra vui vẻ, "Ngon quá...”
Chuyện sau đó cũng không cần tôi phải thúc giục, cô nàng bắt đầu ăn ngấu nghiến. Có thể nhìn ra được cô ấy đã thật sự đói muốn chết, cái dạ dày trống rỗng kia đang không ngừng thúc giục cô ta mau chóng nuốt hết cây xúc xích trước mắt vào trong bụng.
Nhưng dù vậy, cô ấy vẫn ăn từng miếng từng miếng nhỏ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!