Lời nói của Lưu Văn Bân khiến tôi hơi sửng sốt, chợt thấy buồn cười.
Bởi vì hành động này của cậu ta, không khác gì bộ dạng của Liên Hưu từng sai khiến tôi làm việc cho hắn ta lúc trước.
Mà đối mặt với thái độ ngang ngược và càn rõ của Lưu Văn Bân, Liêu Hưu mặc dù có vẻ bị ức chế, nhưng vẫn ngoan ngoãn khom lưng nhặt tờ tiền lên, không nói một lời xoay người rời đi để mua bia.
Lưu Văn Bân nhìn tôi nhíu mày, nói: "Thấy không? Con hàng này từ khi bị cậu giáo huấn cho một trận, liền trở nên ngoan ngoãn hơn xưa rồi."
Tôi cười cười, nói: "Xem ra trong khoảng thời gian này cậu ức hiếp hắn ta không ít."
“Đương nhiên rồi." Lưu Văn Bân đúng tình hợp lý mà nói: "Đừng quên cái tên khốn kiếp này trước kia đã ức hiếp cậu như thế nào, cơn tức giận trong lòng lão tử còn chưa xá xong đầu, phải từ từ trừng trị hắn mới được."
“Hắn vậy mà có thể chịu đựng cảnh bị cậu ăn hiếp sao?" Tôi hỏi.
“Chịu không được cũng phải chịu." Lưu Văn Bân cười gian trả lời: "Bởi vì tôi đã nói với hắn, chỉ cần hắn ta dám
phản kháng, bất cứ lúc nào cậu cũng có thể trở về trường học để xử lý hắn. Hắn liền sợ tới mức giống như một con cừu, ngay cả kêu cũng không dám kêu một tiếng.”
Tôi bật cười khanh khách.
Rất nhanh, Liêu Hưu đã quay trở lại, thở hồng hộc mang theo hai thùng bia đi vào phòng kí túc xá, sau đó cẩn thận đặt dưới chân của chúng tôi. Trong tay còn nằm chặt mấy tờ tiền lẻ, muốn đặt lên bàn.
Lưu Văn Bân cũng không thèm nhìn hắn một cái, liền nói: "Thưởng cho ngươi đó, cầm lấy đi."
Sắc mặt của Liêu Hưu nhất thời đỏ bừng lên, trong mắt hiện lên sự tức giận khó có thể che giấu được, nhưng vẫn kìm nén xuống.
Hắn nhìn tôi một chút, sau khi do dự một hồi, trên mặt nặn ra một nụ cười khó coi, nhỏ giọng nói: "Thiên.... Thiên thiếu gia, các cậu cứ từ từ uống, có cần gì thì gọi tôi."
Nói xong, hắn liền xoay người trở lại giường của mình.
Tôi hơi nhíu mày, có chút hứng thú nhìn hắn ta.
Liêu Hưu vừa mới ngồi xuống liền cảm nhận được ánh mắt của tôi, lập tức đứng dậy như lò xo, cẩn thận từng li từng tí nói: "Thiên thiếu gia, có gì muốn tôi làm sao?"
Tôi đánh giá Liêu Hưu từ trên xuống dưới, bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Ã tôi nhớ ra rồi, cậu không phải người Lôi Trạch, mà đến từ thành phố Tế Dương, đúng không?"
"Vâng... Đúng vậy, Thiên thiếu gia." Liêu Hưu dường
như không ngờ rằng giọng điệu của tôi lại ôn hòa như vậy, trên mặt lộ ra một chút vui mừng, nghe tôi hỏi vậy liền vội vàng gật đầu trả lời: "Nhà tôi ở quận Trường Thanh của thành phố Tế Dương."
Quận Trường Thanh, Tế Dương?
Tôi nhớ gia đình của tên hàng này cũng buôn bán, tuy rằng sản nghiệp không lớn lắm, nhưng cũng coi như có chút tiền.
Tôi suy tư một chút, vẫy tay nói: "Lại đây, ngồi xuống nói chuyện."
“Hả?” Những người có mặt trong phòng đều ngây người ra.
Lưu Văn Bân và Ngô Thành Nghị có chút kỳ quái nhìn tôi, không rõ vì sao tôi lại đột nhiên muốn nói chuyện với Liêu Hưu.
Liêu Hưu có chút sợ hãi không dám tiến lên, há miệng thở dốc, nhỏ giọng nói: “Tôi... tôi đứng đây được rồi, Thiên thiếu gia."
“Tôi bảo cậu ngồi xuống." Tôi nhíu nhíu mày.
“Vâng.” Liêu Hưu sợ tới mức vội vàng bước tới, kéo một cái ghế thấp qua ngồi ở góc bàn, nhưng chỉ dám đặt nửa cái mông xuống ghế.
“Lão Lưu, mở chai bia cho cậu ta đi." Tôi nói với Lưu Văn Bân.
Lưu Văn Bân vẻ mặt đầy nghi hoặc, nhưng vẫn mở một chai bia đưa tới.
“Cảm ơn, cảm ơn." Liêu Hưu vội vàng dùng hai tay tiếp nhận, sau khi suy nghĩ một chút, liền giơ chai bia lên và nói với tôi: "Thiên thiếu gia, trước đó tôi có mắt không nhìn thấy Thái Sơn, làm rất nhiều chuyện sai lầm, thật ra đã sớm muốn xin lỗi cậu. Chai bia này tôi xin cạn, hy vọng cậu đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với tôi."
bia.
Vừa dứt lời, Liêu Hưu ngửa đầu bắt đầu uống hết chai
Tôi giật mình, nhưng cũng không ngăn cản, cứ như vậy mà mỉm cười nhìn hắn.
Nửa phút sau, Liêu Hưu thật sự đã uống một hơi cạn sạch cả chai bia, bốp một cái đặt chai bia rỗng lên bàn, sắc mặt đã có chút đỏ lên, sau khi ợ một hơi thật dài liền lộ ra một nụ cười gượng lấy lòng và nịnh nọt tôi.
Tôi ném cho Lưu Văn Bân một ánh mắt, Lưu Văn Bân hiểu ý, lại mở một chai bia đưa cho hắn.
Liêu Hưu sắc mặt khế biến, nhưng vẫn vội vàng nhận lấy, dừng một chút rồi cắn răng nói: "Thiên thiếu gia, tôi uống hết một chai nữa, coi như xin lỗi cậu...”
“Dừng lại.” Tôi mở miệng ngăn hắn lại, thản nhiên nói: "Kêu cậu qua đây là có chuyện muốn hỏi cậu, không phải để cậu tự chuốc say mình."
“Hả?" Liêu Hưu sững sờ, vội vàng gật đầu, "Thiên thiếu gia muốn hỏi gì, tôi biết gì chắc chắn sẽ kể hết." Haha, con hàng này sau khi bị tôi giáo huấn một trận ngược lại rất thức thời.
Tôi cười cười, thuận miệng hỏi: "Nhà cậu ở Tế Dương là buôn bán cái gì?"
“Nhà tôi có một công ty dược, chủ yếu kinh doanh dược phẩm." Liêu Hưu vội vàng trả lời, sau đó bổ sung thêm: "Chắc cậu đã từng nghe qua tập đoàn y dược Tiên Thị ở Tế Dương rồi? Nói trắng ra, gia đình của tôi là nhà phân phối dược phẩm trực thuộc công ty y dược Tiền Thị. Quy mô công ty không lớn, nhưng bởi vì dược phẩm là ngành nghề có lợi nhuận kếch sù, cho nên mấy năm nay cũng kiếm được chút tiền.”
Đây không phải trùng hợp quá sao?!
Vừa định cắm cây đinh ở Tế Dương, ngoại trừ Lâm Vĩnh Chí ra, trước mặt lại xuất hiện thêm một người dự
bi.
Đương nhiên, kế hoạch chi tiết còn phải suy nghĩ kỹ hơn chút nữa.
Tôi lại hỏi liên tiếp mấy vấn đề khác, dần dần đã nắm rõ tình hình khái quát của thành phố Tế Dương.
Khác với tình thế bốn chân cân nhau giữa tam đại gia tộc ở thành phố Lôi Trạch và Thanh Thạch thương hội, ở thành phố Tế Dương chỉ có mỗi mình Lâm Gia có thế lực mạnh nhất, dựa vào sự phát triển nhanh chóng của công ty dược phẩm Lâm Thị, bất kể là tài sản của gia tộc, uy danh trong ngành hay là các mối quan hệ, đều có năng lực áp đảo các gia tộc khác ở thành phố Tế Dương.
Có thể nói, Lâm Gia ở thành phố Tế Dương chính là một hoàng đế địa phương.
Nhưng nội bộ Lâm Gia cũng không hắn đều đoàn kết với nhau, ngược lại còn vô cùng hỗn loạn, ít nhất có ba phe phái đang ngoài sáng trong tối đấu đá lẫn nhau, tranh quyền đoạt lợi, thế cho nên sự phát triển của Lâm Thị đã chậm hắn trong hai năm gần đây.
Ngoài ra, thành phố Tế Dương còn có tập đoàn Thanh Hà cùng với Tiên Gia, là hai thế lực tương đối đáng được chú ý đến.
Tiền thân của tập đoàn Thanh Hà kỳ thật là một tổ chức xã hội đen, sau khoảng thời gian dần dần phát triển lớn mạnh, lũng đoạn hơn 80% khu vui chơi giải trí của
thành phố Tế Dương, việc kinh doanh bất động sản của họ cũng càng ngày càng thuận lợi.
Còn Tiền Gia thì khởi nghiệp từ siêu thị, nhà hàng, sau đó cũng đặt một chân vào ngành y dược, hai năm gần đây cũng đã thành lập được công ty dược phẩm Tiền Thị, thậm chí còn được kỳ vọng sẽ đuổi kịp y dược Lâm Thị nữa.
Trong thành phố Tế Dương, Lâm Gia là lớn nhất, tập đoàn Thanh Hà và Tiền Gia xếp thứ hai, mối quan hệ giữa ba thế lực này lại cực kỳ phức tạp, vừa hợp tác vừa tranh đấu với nhau, ai cũng muốn cắn một miếng thịt trong cái đĩa của đối phương.
Nếu cơ ngơi ở Lôi Trạch của tôi đã ổn định, sau này có thể thử đặt một chân vào thị trường của Tế Dương, lĩnh vực y dược là một ngành nghề có lợi nhuận kếch sù, cho nên chắc chắn phải thâu tóm được một trong hai nhà Lâm Gia và Tiền Gia, nhưng nếu xét về việc chen một chân vào Tế Dương, thì tập đoàn Thanh Hà với bối cảnh xã hội đen
của mình chắc chắn là mục tiêu dễ dàng hơn.
Mặc dù bây giờ nói những thứ này còn sớm, nhưng sắp xếp thế cục từ sớm cũng không sai.
Ngoại trừ Lâm Vĩnh Chí, tên Liêu Hưu đang ở trước mặt này có lẽ cũng có thể trở thành một quân cờ của tôi.
Trong lòng tôi suy nghĩ một hồi, dần dần có một ý nghĩ mơ hồ.
“Thiên thiếu gia..." Liêu Hưu cầm chai bia lên, thật cẩn thận mở miệng, "Tôi mời cậu thêm một chai nữa.
Lúc này tôi mới định thần lại, cầm chai bia lên và cụng với hắn ta một cái, cười nói: "Đừng căng thẳng như vậy, những chuyện trước kia tôi không so đo với cậu nữa."
“Thật... Thật sao?" Liêu Hưu nhất thời như được ân xá, vừa tỏ ra vô cùng mừng rõ, vừa không kiềm chế được mà kích động, "Cám ơn Thiên thiếu gia, cám ơn Thiên thiếu gia! Sau này nếu có việc gì cần làm cậu cứ giao cho tôi, tôi chắc chắn sẽ không làm cậu thất vọng đâu."
Nói xong, hắn ta lại ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Tôi mỉm cười, cũng uống một ngụm tượng trưng cho có, cười nói: "Sau này có thể liên lạc với nhau nhiều hơn, dù sao cũng là bạn học chung bốn năm, cũng là duyên phận."
“Được được, đây là vinh hạnh của tôi." Liêu Hưu hưng
phấn gật đầu lia lịa.
Còn hai người Lưu Văn Bân và Ngô Thành Nghị mặc dù trong lòng vẫn cảm thấy nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi nhiều, thấy thái độ của tôi đối với Liêu Hưu có vẻ ôn hòa, cũng không còn trừng mắt lạnh lùng với hắn ta như trước nữa, vì thế không khí trong phòng ký túc xá lúc này trở nên vô cùng thoải mái và hài hòa.
Trận bia này uống đến rạng sáng mới kết thúc, bốn người chúng tôi đều tự ngủ say trên giường của mình. Vừa tỉnh ngủ, mở mắt ra đã là giữa trưa của ngày hôm
sau.
Không có gì bất ngờ, Ngô Thành Nghị từ rất sớm đã không thấy bóng dáng đâu cả, chắc sáng sớm đã bò dậy đi học rồi.
Lưu Văn Bân thì vẫn còn ngủ say, như một con heo chết. Nhưng nằm ngoài sự dự đoán của mọi người, Liêu Hưu cũng đã rời khỏi giường, không những đã quét dọn sạch sẽ bãi chiến trường của tối hôm qua, mà còn mua bữa sáng về kí túc xá.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!