Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tôi, Người Thừa Kế Gia Tộc Tài Phiệt

Chiếc hộp mà Trần Minh Vũ đưa tới rõ ràng là hộp đựng đồng hồ. 

Sau khi mở ra, có một chiếc đồng hồ nữ dòng Nautilus của Patek Philippe đang nằm lắng lặng bên trong, mặt đồng hồ màu trắng bạc được trang trí hoa văn gợn sóng, dây chuyền vàng hồng cùng mặt đồng hồ khảm kim cương dưới ánh đèn rạng rõ, cao quý và sang trọng. 

“Đã là anh họ, sao có thể không chuẩn bị một phần quà để tặng cho em mình chứ." Trần Minh Vũ haha cười nói: "Nhưng mà anh thì không giàu có như cha anh, vung tay một cái là 20% cổ phần của tập đoàn Minh Đức. Anh nghĩ tới nghĩ lui, đơn giản tặng một cái đồng hồ là hợp lý nhất." 

Tôi lấy chiếc đồng hồ từ trong hộp ra, cười hỏi: "Đồng hồ nữ à?" 

"Đúng vậy, để cho em đi tán gái rồi dùng cái này để tặng. quá tinh tế đúng không?" 

Trần Minh Vũ nhíu mày, bỗng nhiên lại gần tôi, cười nói khẽ: "Chuẩn bị cái đồng hồ này là bởi vì, vốn nghĩ em có ý với con gái nhà Hạ Trường Minh, lần này em đã giúp nhà cô ấy nhiều việc như vậy, chỉ cần bước thêm một bước nữa là mọi chuyện không phải đâu vào đó rồi sao? Nhưng mà giờ thì..." 

Trần Minh Vũ vừa nói vừa liếc nhìn Mễ Lạp, giọng cười để tiện nói nhỏ: "Em họ quả là dân chơi mà, sớm biết như vậy, anh đã giúp em chuẩn bị thêm mấy cái rồi." 

Tôi nghe vậy không khỏi bật cười. 

Nhớ lại, đây hình như là chiếc đồng hồ Patek Philippe Nautilus thứ ba mà tôi được sở hữu rồi. 

Chiếc đầu tiên là bà nội tặng cho tôi, mua được 

Nautilus 5711 từ hội đấu giá, trị giá có ba triệu đô la Mỹ. 

 

Chiếc thứ hai là Nautilus 5224 do Hạ Trường Minh tặng, tr giá cũng hơn bốn chục ngàn. 

Đây là chiếc thứ ba, nhìn kiểu dáng hình như là loại 7118 vàng hồng khảm kim cương, giá trị cũng không nhỏ. 

Còn nhớ lúc trước ở trung tâm thương mại do cảm thấy chế độ cấp bậc hội viên của Patek Philippe quá phiền phức, nên tôi đã dứt khoát đi mua Rolex, không nghĩ rằng 

hiện tại lại có được đến ba chiếc Patek Philippe, hơn nữa còn có cả mẫu nam và nữ. 

Tôi cười cười, cũng không từ chối ý tốt của Trần Minh Vũ, sau khi cất chiếc đồng hồ vào hộp liền nói: "Cảm ơn anh, em rất thích." 

“Haha, thích là tốt rồi." Trần Minh Vũ nâng ly rượu lên, nháy mắt ra hiệu với tôi: "Thế nào, không sẵn tiện tặng cho cô bạn gái bé nhỏ của em sao?" 

“Tặng cho cô ấy à?" 

Tôi quay đầu liếc nhìn Mễ Lạp một cái, cố ý lớn tiếng khinh thường nói: "Thôi đi, tôi chỉ là vui đùa với cô gái này một chút mà thôi, không cần thiết phải tặng quà gì.” 

Cơn giận của Mễ Lạp lập tức dâng lên, không nhịn được mà ngồi thẳng người lên, nhưng khi ánh mắt tôi nhìn về phía cô ấy, trong nháy mắt lại tỏ ra sợ hãi, rút trở về. “Sao, cô có ý kiến về lời nói của tôi sao?" Tôi chậm rãi 

hỏi. 

"Không... không có." Mê Lạp cúi đầu xuống, trong ánh mắt lộ rõ sự tức giận. 

“Không có thì tốt." Khóe miệng tôi lại cong lên một nét, nói: "Sau này phải ngoan ngoãn nghe lời tôi, hầu hạ tôi thật tốt, cô mới có tư cách làm người phụ nữ của tôi. Hễ mà có chuyện gì tôi cảm thấy không hài lòng, là cút khỏi tầm mắt của tôi đó, cô hiểu chưa?" 

Mễ Lạp vẫn cúi đầu, sau khi dừng một hồi, cẩn thận 

nói: "Ừm... em hiểu rồi.” 

“Con mẹ nó..." 

Trần Minh Vũ nhìn thấy cảnh này, chỉ biết thốt lên một tiếng thán phục, vẻ mặt kính nể giơ ngón tay cái lên với tôi. 

Tôi mỉm cười, khoát tay khiêm tốn nói: "Phụ nữ như này là có xương cốt đê tiện, không giáo huấn không được." 

“Kẹt kẹt...” 

Tôi nghe thấy tiếng cắn răng của Mễ Lạp khi còn dựa vào lòng tôi, cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy sắc mặt cô ta đang vô cùng tức giận, như muốn rút gân lột xương tôi. “Nào, uống đi." Tôi và Trần Minh Vũ cùng nâng ly, nhưng bàn tay phải của tôi vẫn đặt trong áo của Mễ Lạp, nhẹ nhàng vuốt ve làn da mịn màng của cô ta. 

Ngay lúc này, Mê Lạp đột nhiên ôm lấy cái eo của tôi và dựa nguyên người vào lòng tôi. 

Đang lúc tôi kinh ngạc, thì cảm giác ngón tay của Mê Lạp len lỗi và nắm lấy da thịt bên eo tôi dù chỉ cách lớp vải, ngay sau đó dùng sức nhéo một cái. 

“Xoẹt!" 

Nỗi đau bất thình lình đã khiến tôi trừng lớn hai mắt, hít một hơi lạnh. 

Con bé ăn cháo đá bát này, tôi vừa mới cứu cô đó, giờ lại dám nhéo tôi sao? 

Tôi chậm rãi quay đầu, Mễ Lạp nhìn tôi với ánh mắt đắc ý và khiêu khích. 

Haha, được, muốn chơi phải không? Vậy tôi sẽ không khách sáo nữa. 

Tôi cười lạnh lùng, dùng sức ôm lấy Mễ Lạp vào trong lòng, tay phải ở trong áo cô có thể hoạt động hết công suất có thể. 

Mễ Lạp không nhịn được mà khẽ kêu một tiếng, tư thế như sắp nằm nghiêng cả người lên chân tôi. 

“Em yêu, mới vài ngày không gặp, sao em lại gây đi thế này?" Tôi cười tủm tỉm nói, tay phải chậm rãi đi lên áo của Mễ Lạp, đầu ngón tay chạm đến mép áo lót của cô 

ta. 

"Có... có sao? Em không thấy vậy." Mễ Lạp trả lời một cách không tự nhiên, liếc tôi một cái. 

"Không có sao? Để anh cảm nhận thử nào.” 

Sắc mặt tôi tự nhiên, ngón tay giấu trong áo dùng sức kéo nhẹ áo lót của cô ta và để lộ ra một khe hở, ngay sau đó dùng bàn tay chui vào bao trùm lấy toàn bộ cặp ngực cô ấy. 

“Ừm.” Mễ Lạp khẽ hừ một tiếng, khuôn mặt đỏ bừng trong nháy mắt, cánh tay càng ôm lấy eo tôi chặt hơn nữa, thậm chí ngay cả cơ thể cũng trở nên cứng đơ. 

Ánh đèn trong phòng vốn đã lờ mờ, hơn nữa tư thế của hai chúng tôi lúc này hết sức thân mật và khăng khít, 

nên Trần Minh Vũ cũng không phát hiện ra những cử chỉ nhỏ của tôi lúc này, và cả nét mặt mất tự nhiên của Mê Lap. 

Bàn tay tôi lại dùng sức, vò nắn cặp ngực nhỏ như trái nho kia, trên mặt lại lộ rõ nét chán nản. 

Chậc, nhỏ quá! 

Gói gọn trong một bàn tay, cũng chỉ là một một trái nho vừa phồng lên, thậm chí còn không lớn bằng nửa bàn 

Đánh giá kém nhé! 

Nhưng mà lợi thế của cô gái trẻ này chính là non xanh, cặp ngực tuy nhỏ nhưng mềm mại và co dãn, làn da lại vô cùng mềm mại và nhẵn nhụi. 

Coi như cũng còn vớt vác được chút. 

Tôi tiếp tục nói chuyện phiếm và uống rượu cùng Trần Minh Vũ, tay phải thì bắt đầu vui đùa bên trong áo ngực 

của Mễ Lạp một cách im lặng. 

Ngực của cô ấy không ngừng biến đổi hình dạng trong lòng bàn tay của tôi, tuy hơi nhỏ, nhưng cảm giác quả thật không tệ. 

Theo nhịp động tác, Mễ Lạp dường như đã hoàn toàn nằm nghiêng ở trong lòng tôi, khuôn mặt xinh đẹp đã đỏ bừng lên, hít thở cũng dần trở nên dồn dập. 

Ngón tay của tôi từ từ leo lên đỉnh núm vú của cô ta, nhẹ nhàng gầy gầy đầu vú đã hơi hơi nhếch lên, đã trở nên cứng ngắc từ lúc nào, hai ngón tay nhẹ nhàng kẹp lấy, vuốt ve đè ép, giống như là đang trêu đùa với một món đồ chơi thoả thích vậy. 

“Ưm..." Tiếng thở dốc của Mễ Lạp càng nhanh hơn, cặp chân thon đặt lên nhau, từ từ nhẹ nhàng vuốt ve nhau trong vô thức. 

Cô ấy ngẩng đầu lên nhìn tôi, khuôn mặt đỏ bừng, khế cắn môi son, nỗi dâm dục trong đôi mắt ướt như muốn tràn ra bên ngoài. 

Thật sao... 

Chỉ là sờ sờ vú thôi đã như vậy rồi? Chỉ mới bắt đầu thôi mà? 

Tôi hơi ngạc nhiên, nhưng đã hiểu ra ngay. 

Tính khí của của cô gái này rất kỳ quái, lại có khuynh hướng bị ngược đãi, dù là ngược đãi, làm nhục đều có thể kích phát cơn thèm muốn tình dục mãnh liệt của cô ta, hơn 

nữa thế chất cũng rất là nhạy cảm. 

Giống như lần trước, chỉ mới lột quần của cô ta xuống, đánh mạnh mông cô ta vài cái mà cô ta đã lên đỉnh rồi. 

Nên là, giờ ở trong phòng riêng đèn mờ, bên cạnh còn có những người khác, chính loại cảm giác lén lén lút lút này lại kích phát tính khí kỳ quái của cô ấy sao? 

Tôi cười híp mắt cúi đầu nhìn cô ta, lấy tay dùng sức bóp mạnh một cái vào ngực cô ấy. 

“A...” Mễ Lạp rên lên thành tiếng, cũng may còn có chút lý trí để giảm bớt âm thanh phát ra mới không để Trần Minh Vũ nghe thấy. 

Nhưng mà một tiếng rên rỉ đầy quyến rũ, nghe như vừa đau khổ vừa vui thích này, lại làm bụng tôi như cháy lên. 

mê. 

Đúng lúc này, lại nghe gõ cửa phòng. 

“Cộc cộc cộc!” 

Cơ thể Mễ Lạp như cứng đơ, như tỉnh dậy trong cơn 

Tôi cùng Trần Minh Vũ nhìn về phía cửa. 

Cửa phòng mở ra, Từ Thanh vẻ mặt tươi cười đứng ở ngoài cửa, nói cẩn thận: "Thiên thiếu gia, vừa rồi nghe đàn em nói hình như nhìn thấy cậu tới bên này, cho nên tôi liền muốn tới đây chào hỏi cậu, không quấy rầy đến cậu chứ?” 

“Không có gì.” Tôi lộ ra ý cười, "Lại đây ngồi đi, Từ tiên sinh.” 

Chuyện lần trước giao cho Từ Thanh làm, làm tôi khá hài lòng, nên cảm nhận đối với người này không tệ. 

Hơn nữa hôm nay tôi và Trần Minh Vũ hẹn nhau ở quán bar Hạo Nguyệt, vốn là có ý muốn gặp Từ Thanh một lần. Quả nhiên, không đợi tôi tìm cậu ấy, cậu ấy đã chủ động đến rồi. 

“Ây, Từ tiên sinh không dám nhận, cậu gọi tôi Nhị Thanh là được." 

 

 

Nhấn Mở Bình Luận