Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tôi, Người Thừa Kế Gia Tộc Tài Phiệt

Trên bãi đất trống bên cạnh đường cao tốc, số người của cả hai bên cộng lại ước chừng gần bảy trăm người, từ xa nhìn vào chỉ thấy một biển người đông đúc, vả lại mỗi người đều cầm trên tay một lưỡi dao sắc bén, khuôn mặt hết sức hung ác. 

Không khí đang hết sức căng thẳng và nghiêm trọng, dường như đang chuẩn bị cho một trận đại chiến sắp diễn ra. 

Tôi ngồi trên mui xe, nhìn hai người Từ Thanh và Tạ Anh Quan đối chọi gay gắt với nhau, sau đó chậm rãi rít một hơi thuốc, nói: "Anh Thanh, thông báo xuống dưới, đợi lát nữa xong việc thì tối nay tôi sẽ mời tất cả anh em uống rượu và hát hò, căn cứ vào biểu hiện của từng người, mỗi người một vạn đến mười vạn tiền thưởng. 

“Haha, Thiên thiếu gia thật hào phòng!" 

Từ Thanh cười haha, cao giọng hô lên: "Các anh em đã nghe thấy chưa? Thiên thiếu gia nói, buổi tối hôm nay sẽ mời tất cả mọi người uống rượu và ca hát, mỗi người một vạn đến mười vạn tiền thưởng! Đây cũng là lần đầu tiên chúng ta làm việc cho Thiên thiếu gia, tất cả lên tinh thần cho tôi, để cho Thiên thiếu gia nhìn thấy được bản lĩnh của chúng ta!” 

Tiếng hét lớn vang vọng giữa không trung, hơn ba trăm tiểu đệ đứng phía sau Từ Thanh nhất thời trở nên phấn khởi. 

"Con mẹ nó, còn có thể nhận tiền à? Thiên thiếu gia hào phóng quá 

“Thiên thiếu yên tâm, những tên phế vật của thành phố Tế Dương này, chúng tôi chỉ cần vài phút là có thể xé nát bọn họ!" 

 

“Haha haha, từ nay về sau tôi cũng là thuộc hạ của Thiên thiếu gia rồi, quả là rất có thể diện mà!" 

"Các anh em biểu hiện cho thật tốt vào! Chém bay đám tạp chủng đối diện kia đi!” 

Tiếng hét vừa hưng phấn vừa điên cuồng liên tiếp vang lên, hơn ba trăm người khí thế hừng hực, cả đám khuôn mặt đều vô cùng dữ tợn, hai mắt tỏa sáng, nắm chặt trường đao trong tay, giống như hận không thể lập tức lao ra chém chết hết đối phương. 

Xét về khí thế trên chiến trường, vốn là bên này mạnh thì bên kia sẽ yếu. Lực lượng của tôi đang có khí thế ngút trời, vì vậy Lâm Vĩnh Chí cùng đám tiểu đệ đứng phía sau Tạ Anh Quan cũng theo bản năng mà lui về phía sau nửa bước, yên tĩnh không chút tiếng động nào. 

Lâm Vĩnh Chí sắc mặt xanh mét, sau khi do dự một chút, liền học bộ dạng của tôi mà nói với Tạ Anh Quan "Nói cho các anh em biết, chỉ cần chém ngã một người đối diện, tôi liền thưởng một vạn, chém ngã hai người chính là hai vạn, không có hạn mức cao nhất! Tiêu diệt bọn chúng, đêm nay tôi sẽ uống mừng với tất cả anh em!"

Lời nói vừa dứt, tinh thần có vẻ đang sa sút của đối phương cũng nhất thời tăng vọt trở lên, hơn ba trăm tiểu đệ cứ nhao nhao và điên cuồng. 

Thấy tình hình như vậy, tôi chỉ khinh thường cười cười, khoát tay nói: "Đừng cùng bọn họ nói nhảm nữa, lên đi." “Vâng.” Từ Thanh nhe răng cười, cao giọng hét lớn: "Các anh em, chuẩn bị!" 

Vừa dứt lời, hơn ba trăm đàn em phía sau, kể cả Ô Nha và Dương Trình, đều lấy ra một tấm vải đỏ tươi buộc vào cổ tay mình, buộc chặt bàn tay và chuôi đao vào nhau. Có hai lý do để làm việc này. 

Một là tránh cho lúc chém giết bàn tay bị thoát lực, nằm không chặt mà khiến cây đao bị văng đi. 

Thứ hai là để tránh trường hợp sau khi giết đỏ mắt mà lâm vào trạng thái hỗn loạn, khó có thể phân biệt được địch ta, miếng vải đỏ có màu sắc tươi đẹp này chính là cách đánh dấu tốt nhất. 

Từ Thanh nắm chặt thanh trường đao trong tay, khóe miệng lộ ra một nụ cười ác độc, đột nhiên lên tiếng quát lớn: "Lên, chém chết bọn chúng!" 

Sau khi ra lệnh một tiếng, tiếng quát đinh tai nhức óc nhất thời phóng lên cao, hơn ba trăm tiểu đệ tay đeo vải đỏ như bầy sói đói đồng thời lao ra. 

Có vẻ như cũng cùng một thời gian, người của Lâm Vĩnh Chí cũng đồng thời xông lên và lao vào đám người của tôi. 

Khoảng cách giữa hai bên vốn chỉ cách nhau ngắn ngủn hơn mười thước, từ xa nhìn vào, người của hai bên giống như là hai cơn sóng biển đang dâng cao lên, trong giây lát ngang nhiên va chạm vào nhau thật mạnh. 

Vỏn vẹn chỉ vài phút khi hai bên vừa mới chạm mặt nhau, những người xông lên đầu tiên của cả hai bên đã có vài người bị chém năm ngã xuống đất, lưỡi đao toát lên sát khí lạnh lùng đã dễ dàng xé rách da thịt của bọn họ, máu tươi đỏ sẫm văng khắp nơi, cảnh tượng này thoạt nhìn vô cùng máu me và tàn bạo. 

Sau khi đợt xung phong đầu tiên đã kết thúc, người của cả hai bên đã hoàn toàn trộn lẫn vào nhau thành một mớ hỗn độn, tiếng hô chém giết và tiếng gào thét không ngừng vang lên, hiện trường vô cùng hỗn loạn. 

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một cuộc ẩu đả có quy mô lớn như vậy, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy nhiệt huyết trong người không ngừng dâng trào, những hình ảnh máu me trước mắt đã khiến tôi không nhịn được mà cũng muốn động tay chân. 

Huấn luyện lâu như vậy, tố chất cơ thể của tôi đã sớm không thể so sánh với trước kia, ngoài ra tôi cũng đã thành thạo rất nhiều kỹ năng chiến đấu. 

Bây giờ tôi rất muốn biết trình độ của mình tới đâu. 

Tôi phun ra một ngụm khói thuốc cuối cùng, sau đó búng điếu thuốc ra ngoài, liền chậm rãi đứng lên. 

Ai ngờ một thân hình cao to lập tức chắn ở ngay trước mặt tôi. 

Lý Hổ cảnh giác nhìn tôi hỏi: "Thiếu gia, ngài muốn làm gì?" 

“Anh Hổ?" Tôi hơi sửng sốt, bất đắc dĩ hỏi: "Không phải bảo các anh đi hỗ trợ sao, sao anh còn ở đây?" 

"Việc giúp đỡ đã có năm người bọn họ lo rồi. Tình thế ở đây đang hết sức hỗn loạn, tôi sợ có người sẽ xông tới gây bất lợi cho ngài, cho nên phải ở lại bên cạnh ngài để bảo vệ an toàn cho ngài.” 

Lý Hổ cười thật thà, nói: "Thiếu gia ngài cũng đừng manh động như vậy, những tên lưu manh này so với ngài, chỉ là những bình gốm sứ dễ võ so với một món đồ cổ quý báu, lỗ như ngài không cẩn thận mà bị thương, cho dù giết chết hết tất cả bọn họ cũng không đủ bồi thường đâu." 

Tôi tỏ vẻ buồn bực, trêu chọc nói: "Anh Hổ, trước kia sao không phát hiện ra anh lại biết cách nói chuyện như vậy. Mấy ngày nay chẳng lẽ anh chỉ toàn luyện võ mồm không hả? Phong độ của anh có bị thụt lùi hay không? Hay là đi hoạt động một chút để chứng minh bản thân đi?" 

“Thiếu gia ngài cũng đừng khích tôi, cho dù bây giờ ngài nói gì đi nữa, tôi cũng sẽ không để cho ngài tham gia vào trận chiến này đâu." Lý Hổ vẫn cười thật thà như trước, "Nếu ngài thật sự ngứa tay, lát nữa tôi và ngài đấu với nhau mấy chiêu, có được không?" 

“Thôi thôi, không có ý nghĩa." Tôi bĩu môi, chỉ có thể 

bất đắc dĩ mà từ bỏ ý niệm tiến lên chém giết trong đầu. 

Lý Hổ thấy thế liền cười haha, vẫn giống như một miếng thép cứng rắn đứng ở bên cạnh tôi. 

Lúc này tình thế đã dần dần trở nên gay cấn, gần bảy trăm người hỗn chiến với nhau tại một chỗ, lưỡi dao tung bay, máu tươi văng khắp nơi, tất cả bọn họ hình như đều đã giết đến đỏ mắt. 

Mà trong đám người đó, nổi bật nhất vẫn là năm người vệ sĩ của tố bảo an số một, sức chiến đấu của đối phương hoàn toàn không cùng một đẳng cấp so với họ. 

Từ xa nhìn đi, bọn họ giống như là năm con hổ xông vào bầy dê vậy, mang theo uy thế mãnh liệt, xuyên qua đám người của đối phương dễ như trở bàn tay, những người có ý đồ với bọn họ đều không một ai thành công, bọn họ giống như máy cắt cỏ vậy, đi tới chỗ nào thì chổ nấy lập tức có người ngã xuống. 

Sức mạnh của các thuộc hạ bên phe Từ Thanh vốn mạnh hơn đám người của Tạ Anh Quan nửa bậc, lại cộng thêm có vệ sĩ của tôi tương trợ, thắng lợi chỉ là vấn đề thời gian. 

Mà ngoại trừ bọn họ ra, cảnh tượng Từ Thanh và Tạ Anh Quan đang chém giết cũng hấp dẫn ánh mắt của tôi. 

Hai lão đại này ngay khi vừa tiến vào chiến trường liền xông thẳng về phía đối phương, ánh mắt dữ tợn, xuất đao

hung ác, mỗi một đao đều trực tiếp nhắm vào chổ chí mạng của đối phương, cho nên cảnh tượng thoạt nhìn cực kỳ nguy hiểm, nhưng mang đến cho người xem một cảm giác phấn khích. 

Thực lực của hai người chênh lệch nhau không lớn, nhưng tổng thể mà nói thì Từ Thanh vẫn đang chiếm thế thượng phong, chỉ vài phút ngắn ngủn đã để lại hai vết thương trên người Tạ Anh Quan, tuy rằng đều không chỉ mạng, nhưng máu tươi đã nhuộm đỏ toàn thân của Tạ Anh Quan, thoạt nhìn giống như một tên ác quỷ từ dưới địa ngục bò lên. 

Tôi thu hồi ánh mắt từ trên người bọn họ, lại hướng về nơi khác, không khỏi nhíu mày. 

Lúc này vừa mới khai chiến được khoảng mười mấy phút, nhưng thương vong của hai bên đã rất lớn. 

Nhiều vũng máu tươi sền sệt nhuộm đỏ cỏ dại trên mặt đất, sau đó chậm rãi thấm vào trong bùn đất, nếu nói cả một biển máu thì có hơi quá, nhưng ít nhất đã có hơn một trăm người bị trọng thương, ngã xuống đất và đứng không dậy nổi. 

Có người còn bị chém đứt cả cánh tay, còn có người bị một đao đâm thủng bụng, máu tươi tuôn ra như suối. Thậm chí còn có người bị một đao chém trúng vai, lưỡi đao trực tiếp cắm sâu vào xương bả vai. 

Tiếng gào thét điên cuồng và tiếng kêu la đau đớn đan

vào cùng một chỗ, cảnh tượng trước mắt càng trở nên hỗn loạn và máu me. 

Năm người của tổ bảo an số một giống như một mũi tên nhọn vậy, không ngừng xuyên qua xuyên lại khắp chiến trường, mỗi một lần đi qua đều sẽ thu hoạch được một lượng lớn người của đối phương. 

Vì có sự trợ giúp của bọn họ, mà mức độ thương vong bên phe của tôi nhỏ hơn rất nhiều so với đối phương, gần 80% người bị thương nặng trên mặt đất đều là người của Lâm Vĩnh Chí. 

Quan trọng hơn là, tình thế gần như nghiêng về một phía này, đã trực tiếp nghiền nát khí thế và dũng khí của đối phương. 

Đánh nhau chém giết, thành bại được quyết định bởi hai thứ. Khi khí thế đang cao trào, mỗi người đều giống như một vị thần thiện chiến, như cơn sóng thần cuồn cuộn đè nát đối phương, thậm chí còn giống như dìm họ xuống biển sâu. 

Ngược lại, nếu không có khí thế và sự can đảm, sẽ sinh ra lòng sợ hãi, nhát tay nhát chân, sẽ bị chèn ép một cách toàn diện, chuyện thua cuộc chỉ là vấn đề thời gian. 

Cho nên lúc này, tuy rằng tình thế ở giữa sân thoạt nhìn vẫn còn vô cùng hỗn loạn, nhưng kỳ thật thế trận đã dần dần rõ ràng, cán cân thắng lợi đã hoàn toàn nghiêng về phe của tôi. 

Đừng nói là năm người của tổ bảo an, ngay cả những tiểu đệ bình thường cũng bị khí thế ngút trời kích động mà giết đó hết cả mắt, không ngừng đuổi theo người của bên đối phương mà điên cuồng đâm chém. 

Tạ Anh Quan đang đấu tay đôi với Từ Thanh cũng chú ý đến thế trận này, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng, lại bởi vì phân tâm mà né tránh chậm nửa nhịp, lại bị Từ Thanh để lại trên lưng một vết thương rất dài. 

Về phần Lâm Vĩnh Chí, từ lúc cuộc chiến vừa mới bắt đầu, hắn cũng kịp đã thoái lui đến phía sau cùng của đám người đó. Lúc này dường như đã nhìn ra thế trận sắp suy tàn của phe mình, sắc mặt trở nên vô cùng trắng bệch và khó coi, theo bản năng nhìn về phía tôi. 

 

 

Nhấn Mở Bình Luận