Từ nhỏ đến lớn, số lần tôi đánh nhau cũng không ít.
Khi còn nhỏ phải đánh nhau giành miếng ăn với đám trẻ con ăn mày, khi ở cô nhi viện thì đánh nhau với mấy đứa nhỏ lớn tuổi hơn tôi, sau khi bắt đầu đi học thì đánh nhau với mấy đứa bạn học hay châm chọc tôi, hoặc mấy đám lưu manh bên ngoài trường. Lúc mới bắt đầu biết đánh nhau, bởi vì thể hình gầy yếu mà tôi đã chịu không ít thiệt thòi, chỉ có thể dựa vào sự hung ác, dũng mãnh, sự li đòn của bản thân mà liều mạng với bọn chúng, bởi vì tôi biết một khi nhận thua, sau này cũng sẽ bị bọn chúng ức hiếp đến chết.
Sau này khi dần dần trưởng thành, sức lực càng ngày càng mạnh lên, lại dựa vào kinh nghiệm đánh nhau từ nhỏ đến lớn và sự hung ác một khi ra tay thì không chừa đường sống của bản thân mình, mỗi lần đánh nhau tôi cũng không còn chịu thua kém nữa. Thậm chí còn dần dần nổi danh ở khu vực xung quanh trường học của mình, thường ngày thì ngay cả bọn côn đồn xung quanh trường học cũng không dám động chạm đến tôi.
Nhưng cho dù số lần đánh nhau của tôi nhiều có nào, cũng chưa từng trải qua trận đánh nào có quy mô lớn như vậy.
Cái lần mà có quy mô lớn nhất, là vào năm tôi học lớp mười hai, tôi và Lưu Vân Kiến, Sở Việt ba người cùng nhau đối phó với hơn hai mươi người, lúc ấy vẫn dùng gậy gỗ tháo từ bàn ghế trường học ra, cùng với mấy cục gạch nhặt ở ven đường.
Thời học sinh mà, đánh nhau đến mức chảy máu cũng đã được xem là tàn nhẫn rồi, cũng chưa từng thấy qua cảnh tượng mấy trăm người hỗn chiến với nhau, máu và thịt cứ bay tứ tung trước mắt như vậy.
Tận mắt nhìn thấy cảnh tượng máu me tàn bạo như thế chỉ có hai trường hợp, một là sinh lòng sợ hãi, ngay lập tức muốn nhanh chóng rời xa, sợ tổn thương đến chính mình, hai là bắt đầu sôi máu, hưng phấn không thôi, hận không thể xông lên trực tiếp tham gia đánh một trận lớn như vậy.
hai.
Không cần nghi ngờ nữa, tôi thuộc trường hợp thứ
Đặc biệt là sau khi nhìn thấy bộ mặt đầy oán độc của Lâm Vĩnh Chí, tôi lại càng không nhịn được.
“Anh Hồ, cơ hội này hiếm có, anh để cho tôi lên đó chơi một chút đi."
Tôi bình tĩnh nhìn Lý Hổ, chớp mắt hai cái, "Anh cứ yên tâm, việc này tôi sẽ không nói với Thái Vi.”
Lý Hổ đón nhận ánh mắt chân thành của tôi, nhịn
không được mà giật giật khóe miệng, "Thiếu gia, chuyện
này không liên quan đến Chu tiểu thư, tôi phải đảm bảo cho sự an toàn của ngài..."
"Hiện tại đã rất an toàn rồi! Anh không thấy đối phương đã sắp bị đánh tan rồi sao?"
Tôi chỉ vào phía trước nói với Lý Hổ: "Hơn nữa anh có thấy cái tên Lâm Vĩnh Chí kia không? Thằng cháu trai đó đang khiêu khích tôi đấy, tôi không trừng trị nó một trận thì cơn giận trong lòng khó mà tiêu được. Thiếu gia nhà anh có thể chịu sự uất ức này sao? Hả?"
“Thiếu gia, hắn ta chỉ mới nhìn ngài một cái.
“Hả?” Tôi nhíu mày trừng mắt.
“Thôi, được rồi, được rồi, hắn ta đang khiêu khích ngài!
Lý Hố vội vàng gật đầu, suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Vậy... để tôi thay thiếu gia xử lý hắn ta được không?"
“Không được.” Tôi quả quyết lắc đầu, "Những chuyện này phải tự mình ra tay thì mới thú vị.”
Lý Hổ vẻ mặt khó xử, "Nhưng mà tôi thật sự phải đảm bảo sự an toàn của ngài, với tôi mà nói, cho dù tất cả mọi người ở đây đã chết sạch, cũng không thể để cho thiếu gia ngài bị thương đến một sợi tóc gáy."
“Sao anh lại cứng đầu quá vậy?" Tôi tràn đầy sự bất đắc dĩ nói: "Hay như vậy đi, tôi qua đó chơi một chút, anh có thể đi theo bên cạnh tôi, nhưng không phải tình huống nguy cấp thì không được ra tay.
“Hả?” Lý Hổ sửng sốt, cười khổ nói: "Như vậy cũng được sao?"
“Đương nhiên được rồi." Tôi nhướng mày nhìn anh ta, "Không phải anh không tự tin với năng lực của mình đó chứ?"
Lý Hổ vỗ ngực, tự tin nói: "Làm sao có thể, không phải lão Lý tôi khoác lác, chỉ cần tôi đi theo bên cạnh ngài, tuyệt đối không ai có thể đả thương được ngài!”
"Vậy thì được rồi, cứ quyết định như vậy đi. Nhớ kỹ, không phải tình huống nguy cấp thì không được ra tay đó."
Tôi cười haha một tiếng, không đợi Lý Hổ kịp phản ứng liên trực tiếp đứng dậy, hai ba bước liền xông vào trong đám người đang hỗn chiến phía trước mặt.
"Hả? Thiếu gia..." Lý Hổ sửng sốt, cười khổ liền vội vàng đuổi theo.
Lúc này tình huống giữa sân so với lúc ban đầu có vẻ càng thêm thảm thiết, máu tươi nhuộm đầy mặt đất và hội tụ thành một dòng sông nhỏ, cách vài bước chân lại là một người bị trọng thương đang nằm trên mặt đất kêu rên đau đớn, tôi thậm chí còn giẫm phải một ngón tay không biết của ai, giống như cây củ cải nhỏ bị ném vào trong bùn đất.
đến.
“Giết!”
Một tiếng gầm giận dữ đột nhiên từ bên cạnh truyền
Quay đầu lại nhìn, là một tên đã giết đến đỏ mắt, trên người máu tươi đầm đìa, vẻ mặt dữ tợn và điên cuồng, đang giơ trường đao thật dài hướng tôi vọt tới, trường đao sắc bén dưới ánh mặt trời toát lên sát khí lạnh lùng.
Trên cổ tay không có vải đỏ.
Sau khi nhìn thấy vậy, trên mặt của tôi lộ ra một nụ cười ác độc.
"Đi chết đi!" Trường đao mang theo tiếng gió trầm trọng hạ xuống, thẳng đến trước mặt tôi.
Hai chân tôi khẽ xê dịch, lấy thể sét đánh không kịp bít tai nghiêng người né tránh lưỡi đao đang chém xuống, ngay sau đó lui về phía sau một bước, nửa người trên hơi nghiêng, lực từ dưới chân nổi lên, một cú đá trúng thắng vào ngực đối phương.
“Gầm!”
Tiếng va đập nặng nề vang lên, tên đó bị tôi đạp cho hai chân rời khỏi mặt đất, kêu la thảm thiết và bay ngược ra ngoài, đồng thời thanh trường đao kia cũng bị văng khỏi tay hắn, sắp rơi xuống mặt đất.
Tôi nhanh tay lẹ mắt, nắm chặt chuôi trường đao giữa không trung, thu chân đứng thẳng sau đó ước lượng sức nặng của thanh trường đao trong tay, lại nhìn nhìn lưỡi đao lạnh lẽo đến mức thê lương, liền lộ ra một nụ cười hài lòng.
Lại nhìn về phía tên kia, hắn ta đã ngã quỵ xuống đất, hai tay ôm ngực mình mà không ngừng thở hổn hển, sắc mặt trắng bệch, rõ ràng đã không còn sức đứng dậy.
Vừa rồi một cước kia mặc dù rất vội vàng, nhưng tôi dùng ít nhất tám phần sức lực của mình, cú đá đó nặng bao nhiêu tôi cũng không rõ.
Sau khi đợt huấn luyện thể chất cơ bản kết thúc, trong khoảng thời gian này tôi chủ yếu tập luyện cách thức phát lực và kỹ năng chiến đấu, trong một lần huấn luyện vào hai ngày trước, tôi từng ba cước đá gãy một cái cọc gỗ. Lúc ấy Lý Hổ cũng nhịn không được mà kinh ngạc nhếch miệng, nói sự tiến bộ của tôi đã hoàn toàn vượt qua sức tưởng tượng của anh ta.
Cho nên cước vừa rồi được đá ra, tên kia lập tức không thể đứng lên được trong một khoảng thời gian dài, thậm chí rất có thể đã bị thương đến nội tạng.
Tôi chỉ liếc hắn ta một cái, sau đó liền thu hồi ánh mắt, vung vẩy thanh đao trong tay hai ba cái liền nhấc chân đi về phía trước, mục tiêu nhắm thẳng vào Lâm Vĩnh Chỉ đang đứng ở phía sau đám người.
Tất cả mọi người xung quanh hai mắt đều đã đỏ đậm, đám người này đã chém giết đến phát điên rồi, tiếng kêu giết cùng tiếng kêu rên không ngừng quanh quẩn bên tai tôi.
Năm tên vệ sĩ đang chém giết ở phía xa đã chú ý tới tôi, sau khi hơi ngẩn ra, không hẹn mà cùng thay đổi phương hướng lao về phía tôi. Lý Hổ thấy thế liền khoát tay áo, ra hiệu bảo bọn họ không cần lại đây, sau đó ngay lập tức đuổi theo phía sau tôi.
Lúc này, tôi đã đi tới vị trí trung tâm của đám người hỗn chiến, cách đó không xa chính là hai người Từ Thanh và Tạ Anh Quan.
Từ Thanh cũng đã bị thương, một vết đao thật dài từ vai trái kéo dài xuống tận ngực, một lượng lớn máu tươi trào ra nhuộm đỏ hết áo của ông ta, nhưng cũng may vết thương không quá sâu.
So ra, thương thế của Tạ Anh Quan thoạt nhìn càng thê thảm hơn, trên người có ba vết đao, có vẻ hắn ta đã trở thành một huyết nhân, nhưng bộ phận bị thương của hắn ta không ảnh hưởng đến hành động, ngược lại Từ Thanh mỗi lần ra đòn đều bị vết thương trên vai hạn chế, cho thế
trận của hai người bọn họ vẫn cân bằng với nhau.
“Từ Thanh, lão tử hôm nay sẽ trực tiếp giết chết ngươi!
Tạ Anh Quan gầm lên giận dữ và xông về phía Từ Thanh, trường đao trong tay chém xuống một phát, hai mắt cực kỳ hung ác, giống như một con sói đói bị thả ra liền lập tức hung dữ về lấy con mồi.
Từ Thanh đưa đao lên chống đó, vết thương trên vai
khẽ động khiến ông ta không nhịn được mà chau mày, miễn cưỡng lắm mới đã được phát đao nặng nề của đối phương.
Ai ngờ Tạ Anh Quan nhân cơ hội này tung ra một cước, trực tiếp đá trúng cổ tay của Từ Thanh.
Từ Thanh không nhịn được mà kinh hãi, trường đao trong tay bị một cước đá bay ra ngoài, loảng xoảng rơi xuống đất.
Tạ Anh Quan thừa cơ lần nữa lao lên, lưỡi đao lóe lên sát khí lạnh lùng, rất nhanh chóng đã nhắm thẳng vào cổ của Từ Thanh.
Từ Thanh nhìn thanh trường đao trước mặt, đồng tử chợt co rút lại, mặc dù có ý muốn né tránh, nhưng căn bản đã không kịp làm ra bất cứ động tác gì nữa.
Phát đao này nếu trúng đích, kết cục tất nhiên sẽ là đầu rơi xuống đất.
Thời khắc này dường như ngay cả thời gian cũng bắt đầu ngưng đọng lại.
Sắc mặt của Tạ Anh Quan vô cùng dữ tợn, lộ ra một nụ cười hưng phấn.
Còn sắc mặt của Từ Thanh thì trăng bệch, sâu trong con người đang khát khao một tia tuyệt vọng.
“Gầm!”
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, tôi đã vọt tới bên người Từ Thanh, cầm thanh trường đao trong tay và ra một đòn từ dưới lên trên, trực tiếp ngăn cản nhát đao của Tạ Anh Quan, hai thanh đao chạm vào nhau phát ra một tiếng giòn vang, nhát đao của Tạ Anh Quan sau khi va đập với tôi liền lập tức lệch ra ngoài, khó khăn lắm mới lướt qua một bên cơ thể của Từ Thanh.
Diễn biến đột xuất xảy ra này làm cho Từ Thanh và Tạ Anh Quan không khỏi sửng sốt.
Tạ Anh Quan hưng phấn nhe răng cười, trong mắt tràn
đầy sự không dám tin và phẫn nộ.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!