Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tôi, Người Thừa Kế Gia Tộc Tài Phiệt

"Đau quá! Đau muốn chết rồi! A!” 

Tiếng kêu la thảm thiết và thê lương phát ra từ chiếc BMW đang bị lật nghiêng kia, trong âm thanh run rẩy lộ ra sự đau đớn, bối rối và sợ hãi. 

Cửa xe Land Rover màu đen được mở ra, Lý Hổ từ bên trong nhảy xuống, nói với tôi: "Thiếu gia, bắt được rồi." “Ừm, làm không tệ.” 

Tôi gật đầu, đi đến bên cạnh chiếc BMW, cúi đầu nhìn vào trong buồng lái. 

Xuyên thấu qua lớp cửa kính xe có thể nhìn thấy, Lâm Vĩnh Chỉ bị cái buồng lái đã biến dạng kẹt giữa ghế ngồi và đài điều khiển trung tâm, cái trán bị rách một lỗ, máu tươi đỏ sẫm từ trong miệng vết thương chảy ra, chậm rãi xuôi trên khuôn mặt mà chảy xuống, vẻ mặt hắn ta tràn ngập sự kinh hoảng và sợ hãi. 

Hắn ta ngẩng đầu nhìn thấy tôi, thân thể đột nhiên run lên, theo bản năng liền muốn lui vào bên trong, thế nhưng bị ghế ngồi cùng bàn điều khiển kẹp chặt, căn bản muốn động cũng không thể động đậy được. 

“Lâm thiếu gia, tạo hình này của ngươi rất khác biệt nha." Tôi trêu tức và một tiếng, nói: "Vừa rồi nếu ngươi không bỏ chạy, không phải đã không xảy ra chuyện như 

vậy rồi sao?" 

Sắc mặt của Lâm Vĩnh Chí tái nhợt, cắn răng hỏi: "Trần Thiên Vị, ngươi... ngươi muốn làm gì?!" 

“Không làm gì cả, chỉ là tìm ngươi để lấy tiền đặt cược của mình mà thôi." Tôi cười híp mắt nói: "Tin tưởng Lâm thiếu gia ngươi hẳn không phải là loại người nói không giữ lời chứ.” 

Lâm Vĩnh Chí trầm ngâm một hồi, một lúc lâu sau với sắc mặt hết sức khó coi mà trầm giọng nói: "Được, lần này tôi nhận thua! Ngươi nói đi, muốn bao nhiêu tiền mới bằng lòng buông tha tôi?” 

"Tiền? Haha haha!" Tôi hơi kinh ngạc, sau đó nhịn không được mà cười ra tiếng. 

Lâm Vĩnh Chí dưới tiếng cười ngông cuồng và khinh thường của tôi, sắc mặt càng ngày càng khó coi, phẫn nộ quát: "Không cần tiền thì muốn cái gì! Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn cái mạng của tôi hay sao?!" 

Tôi khinh thường cười một tiếng, không thèm để ý tới hắn, mà là tiện tay châm cho mình một điếu thuốc, nói với Lý Hổ: "Anh Hổ, trước hết đem hắn ra ngoài này đi." 

Lý Hổ gật gật đầu, tiến lên hai bước trực tiếp mở cửa xe BMW, trong ánh mắt hoảng sợ của Lâm Vĩnh Chí, nhấc chân đạp vào vị trí đài điều khiển trung tâm, hai tay nằm chặt lưng ghế ngồi của Lâm Vĩnh Chí, ngay sau đó dùng 

sức. 

“Âm!” 

Một âm thanh đủ khiến người khác phải ê răng vang lên, tấm sắt bảo hiểm của xe bị biến dạng lại được Lý Hổ dùng sức kéo mạnh ra. 

Cái ghế ngồi gần như sắp dán vào cùng một chỗ với đài điều khiển trung tâm cũng bị kéo ra một khe hở rất lớn, 

lộ ra nửa người đang bị kẹt bên dưới của Lâm Vĩnh Chí. 

Lý Hổ túm lấy cổ áo của Lâm Vĩnh Chí, trực tiếp kéo hắn từ trong xe ra, sau đó ném xuống bên chân tôi. “Á!" 

Lâm Vĩnh Chỉ đau đớn thét lên một tiếng, bất chấp nỗi khiếp sợ trong lòng, vội vàng cúi đầu nhìn hai chân của mình, cẩn thận kiểm tra một hồi mới phát hiện không có vết thương, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. 

“Ngươi cũng may mắn đó, chỉ là cái trán bị trầy da 

một chút, chân bị kẹt ở bên trong cũng không bị thương gì. " Tôi rít một hơi thuốc, cười híp mắt nhìn hắn ta. 

Lâm Vĩnh Chí thở hổn hển, cắn răng nói: "Ngươi... ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" 

“Tên ngu ngốc nhà ngươi là lỗ tai không tốt hay là trí nhớ không tốt vậy, vừa rồi không phải đã nói rồi sao, tôi tới để thu tiền đặt cược của tôi." 

Tôi rít một hơi thuốc, trong mắt hiện lên một tia sát khí, chậm rãi nói: "Đừng quên... ngươi đã đặt cược vận mệnh của mình! Bây giờ tôi muốn giết ngươi bất cứ lúc nào cũng được!" 

"Ngươi... ngươi dám hù dọa ai vậy!" Sắc mặt của Lâm Vĩnh Chí ngày càng trắng bệch, lắp bắp nói: "Đây là xã hội pháp trị! Nếu ngươi thật sự giết tôi, vậy thì chuyện này sẽ bị làm ầm ĩ lên, bất kể là người nhà tôi hay là cảnh sát, đều sẽ không bỏ qua cho ngươi! Có bản lĩnh thì người ra tay di!" 

“Haha haha, ngươi đây là đang uy hiếp tôi sao." Tôi nhịn không được mà cười ra tiếng, đồng thời thanh trường đạo trong tay cũng đột nhiên chém ra. 

“Xoẹt!” 

Đạo quang sắc bén hiện lên, trong chớp mắt trước ngực của Lâm Vĩnh Chí đã xuất hiện một vết thương, quần áo và da thịt của hắn cũng đồng thời bị rách ra, một lượng máu tươi đỏ sẫm rất lớn tuôn trào ra ngoài. 

"Á! Đau quá!” 

Lâm Vĩnh Chí phát ra tiếng thét chói tai vô cùng đau đớn, ngồi dưới đất vừa lăn vừa bò mà lui về phía sau, đồng thời hai tay che miệng vết thương trước ngực lại, vẻ mặt kinh hoàng và sợ hãi không cần nói cũng biết, "Nhiều máu quá... Mau gọi xe cứu thương, mau gọi xe cứu thương cho tôi!" 

Tiếng kêu đau đớn và thất kinh xông thẳng lên không trung, có vẻ hết sức ồn ào. 

“Kêu la lớn tiếng như vậy, nhất định chưa chết được." 

Tôi từ trên cao nhìn xuống hắn ta, nhẹ nhàng nói: "Bây giờ ngươi hẳn là đã nhận thức rõ tình cảnh hiện tại của mình rồi chứ?" 

"Trần Thiên Vị, ngươi... ngươi thật sự dám động thủ sao?!" 

Lâm Vĩnh Chí ngẩng đầu nhìn tôi, hai mắt đều sắp trừng ra ngoài, nhãn cầu bị tơ máu che kín, cũng là vẻ mặt hoảng loạn và sợ hãi nói, "Tôi chính là người của Lâm Gia! Nếu ngươi thật sự dám giết tôi, không sợ Lâm Gia trả thù sao?!" 

"Lâm Gia sẽ trả thù? Lão tử thật đúng là hoàn toàn không để tâm đến." Tôi khinh thường cười lên một cái, giọng nói tràn ngập sự bá đạo, "Nói thật cho người biết! Hôm nay tôi cho ngươi sống thì sống, cho người chết thì 

chết! Một cái Lâm Gia còn con đó, chỉ là một gia tộc có bản địa ở thành phố Tế Dương nhỏ bé, có thể làm gì lão tử hả? Chọc tôi không vui, đừng nói là giết ngươi, thuận tay tiêu diệt toàn bộ Lâm Gia nhà các ngươi cũng không phải chuyện khó!" 

Trong lúc nói chuyện, tầm mắt của tôi lần thứ hai nhìn thẳng vào tên Lâm Vĩnh Chí. 

Có lẽ do ánh mắt lạnh như băng của tôi, hoặc có lẽ là trong giọng nói tôi hết sức ngạo nghễ, cũng có lẽ là thanh trường đao trong tay tôi còn đang nhỏ máu, nên tên Lâm Vĩnh Chỉ lúc này rõ ràng đã bị dọa đến mức hết hồn, mặt không còn chút máu ôm vết thương trước ngực của mình mà lạnh run, nhưng căn bản không ngăn được dòng máu tươi đang chậm rãi chảy ra bên ngoài. 

"Ngươi... ngươi rốt cuộc muốn thế nào?" 

Hắn ta lần thứ ba hỏi ra câu này, nhưng lại hoàn toàn khác hai lần trước, trong giọng nói của hắn đã tràn ngập sự kinh hãi và tuyệt vọng, ánh mắt nhìn về phía tôi càng giống như đang nhìn một tên ác ma, lộ ra vẻ sợ hãi khó có thể áp chế. 

“Đừng nóng vội, tôi hỏi người vài vấn đề trước." Tôi cười nhạt một tiếng, hỏi: "Cuộc đánh cược này phần thưởng cược giữa hai chúng ta, ngươi có công nhận không?" 

Lâm Vĩnh Chí cắn chặt răng, run giọng nói: "Công... 

công nhận!" 

“Rất tốt, vậy thì hai chúng ta có cơ sở để nói chuyện với nhau rồi." 

Tôi mỉm cười gật đầu, cho hắn một ánh mắt tán thưởng, sau đó tiếp tục hỏi: "Như vậy căn cứ vào kết quả đánh cược, hiện tại mạng sống của người đã thuộc về tôi, ngươi công nhận không?" 

 

Lần này Lâm Vĩnh Chí trầm ngâm một thời gian dài, cuối cùng vẫn khẽ gật đầu, "Công nhận!” 

“Tốt lắm, có chơi có chịu, phẩm chất cũng không tệ. 

Tôi vung thanh trường đao, làm cho những giọt máu tươi trên đó văng ra ngoài, sau đó ôn hòa cười nói: "Đừng căng thẳng như vậy, tôi vốn là một người rất hiền lành, tuy rằng mạng của ngươi bây giờ ở trong tay tôi, nhưng cũng 

không phải không có cơ hội sống sót. Hiện tại ngươi chỉ có hai sự lựa chọn... 

nói. 

"Ngươi... ngươi nói đi." Lâm Vĩnh Chí run rẩy lắp bắp 

"Thứ nhất, tôi cho người làm thịt ngươi, đem thi thể của ngươi đưa về Lâm gia. Ngươi có thể chờ mong người nhà của ngươi tìm tôi trả thù, vì người báo thù." 

“Ngươi đã nói tôi có thể sống sót...” 

“Đừng nóng vội đừng nóng vội, không phải còn có lựa chọn thứ hai sao." 

Tôi cười haha nói tiếp: "Cái thứ hai thì càng đơn giản hơn, mạng của ngươi có thể gửi lại chổ của tôi trước. Nhưng bắt đầu từ hôm nay, người cần phải thành thật và ngoan ngoãn làm một con chó bên chân tôi. Tôi bảo người làm cái gì ngươi nhất định phải làm cái đó, nếu có gan phản kháng lại, tôi sẽ trực tiếp giết chết ngươi. Không cần phải hoài nghi tôi có thể làm được hay không, càng không cần nghĩ trước đến việc giả vờ đồng ý sau đó tìm cách phản bội tôi, đối với tôi mà nói bóp chết ngươi cùng bóp chết một con kiến không có gì khác nhau. Ngay cả là Lâm Gia sau lưng ngươi, cũng không phải là một phiền toái gì quá lớn.” 

"Đương nhiên, làm chó của tôi cũng không phải không có lợi ích. Chỉ cần ngươi trung thành nghe lời, lúc tôi ăn thịt ít nhất cũng sẽ cho ngươi một chút xương để gặm, 

cũng đủ để cho Lâm Gia các ngươi tiến thêm một bước. Thế nào, ngươi có muốn suy nghĩ một chút không?" 

Lâm Vĩnh Chí thở hổn hển không nói gì, có vẻ đang lâm vào trạng thái rối rắm và do dự. 

“Đừng nóng vội, ngươi có thể từ từ suy nghĩ." Tôi không thèm để ý mà chỉ cười cười, nhẹ giọng nói: "Nhưng mà ngươi cũng phải chú ý đến vết thương của mình, trước khi mất máu quá nhiều nếu không kịp thời chữa trị, chỉ sợ người sẽ gặp phiền phức đó. 

Lâm Vĩnh Chí nắm chặt tay lại. 

Đúng lúc này, đã thấy Từ Thanh và mấy người Ô Nha đi tới bên cạnh tôi, trong tay còn mang theo tên Tạ Anh Quan người đầy máu tươi, hơi thở mong manh. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận