Thật đúng là có duyên mà.
Tôi bật cười lắc lắc đầu, sau đó đẩy cửa xe và bước xuống.
Vương Hải Lượng sau khi nhìn thấy tôi lập tức sửng sốt, trên mặt hiện lên một sự sợ hãi và kiêng kị, nét mặt kiêu ngạo và bệ vệ lúc nãy đột nhiên biến mất, theo bản năng liền lui về phía sau hai bước, vừa vặn đụng vào người
“Con mẹ nó, con mẹ nó cậu làm sao vậy!" Cố Trạch Khải đẩy Vương Hải Lượng ra, vẻ mặt vô cùng giận dữ.
Vương Hải Lượng giật giật khóe miệng, giơ tay chỉ vào tôi, ”Cố thiếu gia, Trần... Trần Thiên Vị.”
“Hả?" Cố Trạch Khải tỏ vẻ nghi hoặc, quay đầu lại liền
nhìn thấy tôi, cũng hơi giật mình.
Nhưng khác với biểu cảm của Vương Hải Lượng, Cố Trạch Khải đột nhiên hưng phấn lên, nhìn chằm chằm vào tôi, khóe miệng chậm rãi nhếch lên một nụ cười nham hiểm, "Trần Thiên Vị, haha, thật đúng là đi mòn gót sắt thì tìm không ra, giờ gặp được ngươi lại hoàn toàn không uổng phí công sức mà.
Bốp!
Tôi tự châm cho mình một điếu thuốc, cơ thể nhàn nhã tựa vào đầu xe, cười hỏi: "Nghe lời nói này của ngươi, tức là ngươi đang tìm tôi sao?"
“Haha haha!” Cố Trạch Khải ngẩng đầu và cười một cách điên cuồng, “Đúng vậy, tôi chính là đang tìm ngươi! Trần Thiên Vị, hôm nay tôi sẽ cho ngươi biết, đắc tội với Cố Trạch Khải tôi đây sẽ có kết cục gì!"
“Phù...” Tôi chậm rãi phun ra một ngụm khói trắng, cũng không vội đi, ngược lại còn tỏ vẻ hứng thú và nhìn chằm chằm vào hắn.
Cố Trạch Khải nhìn thấy bộ dạng lạnh nhạt và bình thản của tôi, lại càng thêm phẫn nộ, nhe răng nói: "Đồ không biết trời cao đất rộng! Cho rằng mình kiếm được chút tiền là có thể kiêu ngạo và ương ngạnh vậy sao? Loại mặt hàng như ngươi, ở trong mắt tôi chỉ là cái rắm! Tôi tùy tiện tìm một người cũng có thể xử lý ngươi!"
Vương Hải Lượng nghe vậy, liền ý thức được cái gì đó,
vẻ sợ hãi lúc này cũng tan biến hết, trên mặt cũng lộ ra vẻ đắc ý, "Không sai! Trần Thiên Vị, đã sớm nói với người rồi, Cố thiếu gia tuyệt đối không phải người mà người có thể đắc tội, hiện tại người hối hận cũng đã muộn rồi!"
Ánh mắt của tôi chuyển hướng nhìn về phía Vương Hải Lượng, có chút tò mò hỏi: "Lớp trưởng, cậu thật sự đã trở thành con chó săn của tên này sao? Hắn đã có cậu lợi ích gì, mà cậu phải tận tâm tận lực liếm chân hắn như một đứa cháu nội vậy?"
“Ngươi..."
Khuôn mặt của Vương Hải Lượng lúc đỏ lúc trắng, trừng mắt nhìn tôi nói không nên lời, ngược lại nhìn về phía Cố Trạch Khải, nói: "Cố thiếu gia, đừng nói nhảm với tên hàng này nữa! Mau gọi điện thoại cho Bạch thiếu gia và Hồng thiếu gia đi, bọn họ đúng lúc cũng đang ở Thanh Thạch hội sở, xử lý tên này không phải chỉ mất vài phút thôi sao?"
Bạch thiếu gia?
Hồng thiếu gia?
Tôi nghe vậy không khỏi ngẩn người ra, trong lòng cảm thấy kỳ lạ.
Thì ra hai tên này đã tìm Bạch Thủy Mặc và Hồng An để xin giúp đó sao? Trách không được sao đột nhiên lại kiêu ngạo và không hề sợ hãi như vậy.
Cũng đúng thôi, bọn họ đều là đại thiếu gia của tam
đại gia tộc ở Lôi Trạch, theo lý giải của những người bình thường, bọn họ chắc chắn là những phú nhị đại có địa vị cao nhất trong thương giới Lôi Trạch.
Ở phía đối diện, Cố Trạch Khải và Vương Hải Lượng nhìn thấy tôi giật mình một cái, dường như đã cho rằng tôi bị tên tuổi của Bạch Thủy Mặc và Hồng An dọa cho sợ đều lộ ra nụ cười đắc ý càn rõ.
"Ngươi không phải đã sợ rồi chứ? Haha haha, tôi đã sớm nói rồi, đẳng cấp của Cố thiếu gia hoàn toàn vượt xa ngươi, cho dù là ở Lôi Trạch, cũng có thể dễ dàng kết bạn với những nhân vật như Bạch thiếu gia và Hồng thiếu gia. Ngươi chỉ là một tên nhà giàu mới nổi nho nhỏ, cho dù kiếm được chút tiền, chẳng lẽ có thể so sánh được với tam đại gia tộc sao?"
Sắc mặt của Vương Hải Lượng vô cùng đắc ý, "Nói thật cho ngươi biết, Cố thiếu gia đã nói chuyện với Bạch thiếu gia và Hồng thiếu gia. Mặc kệ ngươi kinh doanh buôn bán cái gì ở Lôi Trạch này, Bạch thiếu gia và Hồng thiếu gia chỉ cần một cú điện thoại, cũng có thể khiến ngươi trực tiếp biến thành một con chó trông nhà mà thôi! Cố thiếu gia, tôi đã không đợi được nữa rồi, mau gọi cho Bạch thiếu gia và Hồng thiếu gia tới đây đi."
“Không vội, nếu Trần tiên sinh thức thời, tự nguyện xin lỗi tôi, tôi cũng có thể cân nhắc tha cho cậu ta lần này." Cố Trạch Khải vẻ mặt hung ác và nham hiểm nhìn
chằm chằm vào tôi, bỗng nhiên nở ra một nụ cười, chậm rãi nói: "Thế nào, Trần tiên sinh, anh có muốn suy nghĩ một chút không?"
Hắn ta nhấc chân đi về phía tôi, vẻ mặt giống như là một con mèo đang vây bắt chuột, không vội ăn, ngược lại muốn đùa giỡn một chút.
Tôi nhìn bộ dạng này của hắn ta, chỉ cảm thấy có chút buồn cười, "Hả? Vậy ngươi muốn tôi xin lỗi người như thế
nào?”
Cố Trạch Khải cho rằng tôi đã chịu thua, trong mắt lóe ra sự hưng phấn và đắc ý, sau khi đứng lại trước mặt tôi liền tách hai chân ra, chỉ vào thân dưới của mình rồi nói: "Rất đơn giản, cậu quỳ gối trước mặt tôi dập đầu ba cái, nói một câu ông nội tôi sai rồi, sau đó bò qua đũng quần của tôi, tôi có thể cân nhắc bỏ qua cho cậu."
Ánh mắt của tôi một lần nữa dừng lại trên mặt Cố Trạch Khải, nhìn sắc mặt hưng phấn đến đỏ bừng của hắn ta, không khỏi có chút không nói nên lời.
“Đồ ngu xuẩn, về nhà để mẹ mày chui qua đũng quần mày đi." Tôi thản nhiên nói.
Nụ cười đắc ý của Cố Trạch Khải lập tức cứng đờ, trên mặt nhanh chóng trở nên tối sầm, nhe răng nói: "Trần Thiên Vị, xem ra mày không thấy quan tài không rơi lệ rồi!"
Tôi xua xua tay, buồn cười nói: "Vậy ngươi cũng phải cho tôi nhìn thấy quan tài trước rồi hãy nói."
“Được lắm, tôi chờ mong sẽ nhìn thấy biểu cảm phấn khích của ngươi, hy vọng ngươi có thể kiên cường, nhưng ngàn vạn lần đừng hòng cầu xin tôi tha thứ!"
Ánh mắt lạnh như băng của Cố Trạch Khải nhìn tôi chằm chằm, lập tức lấy điện thoại trong túi ra, nhanh chóng bấm một dãy số.
Điện thoại dường như rất nhanh đã được kết nối, chỉ nghe Cổ Trạch Khải nói vào điện thoại: "Alo, Bạch thiếu gia, là tôi đây, Cố Trạch Khải đây."
"Haha, thật ngại quá, có thể phải làm phiền cậu và Hồng thiếu gia một chút, sự việc trùng hợp quá, đúng lúc này tôi vừa đụng phải cái tên kiêu căng mà trước đó đã nhắc đến. Đúng, ngay tại cửa lớn của Thanh Thạch hội sở, lúc tôi đang định rời đi thì đụng phải xe của hắn ta. Hay là
cậu và Hồng thiếu gia tới đây một chuyến? Cũng đã phải lần sau lại làm phiền hai cậu nữa.”
“Được, được, cảm ơn Bạch thiếu gia, tôi ở đây chờ các cậu."
Cố Trạch Khải cúp điện thoại, một lần nữa nhìn về phía tôi, nụ cười trên mặt càng ngày càng hớn hở, "Cứ yên tâm chờ ở đây đi, đồ chó má không biết trời cao đất rộng, đợi lát nữa tôi sẽ cho người biết cái gì gọi là tuyệt vọng." Tôi hơi nhíu nhíu mày, không vui nói: "Sao lại đột nhiên mắng người rồi?"
Lời còn chưa dứt, tôi đã cong ngón tay lại và búng tàn thuốc ra ngoài.
Tàn thuốc đi thẳng một đường như một tia lửa vô cùng chói mắt, thẳng tắp đập vào mặt của Cố Trạch Khải, sau đó bắn ra từng ánh lửa nhỏ.
"Á!” Cố Trạch Khải kêu thảm một tiếng, bụm mặt liên tục lui về phía sau, mặc dù không có gì đáng ngại, nhưng dường như đã bị dọa cho hoảng sợ.
Vương Hải Lượng thấy thế, như một con chó trung thành nhào về phía tôi, "Muốn chết, ngươi dám động thủ với Cố thiếu gia?!"
“Hừm?" Ánh mắt của tôi nhìn về phía Vương Hải Lượng, lộ ra sát khí lạnh như băng.
Vương Hải Lượng đang lao tới trước liền lập tức cứng người và dừng lại, vẻ mặt hiện lên nỗi sợ hãi, quay ngược
ondong 200. 191ng dong pin 00.
lại đi về phía Cố Trạch Khải, lo lắng hô lớn: "Cố thiếu gia, ngài không sao chứ?"
“Cút ngay!”
Cố Trạch Khải đẩy Vương Hải Lượng đang ân cần quan tâm sang một tên, bụm mặt nhìn chằm chằm vào tôi, trong mắt lóe lên lửa giận và sát khí nồng đậm, "Trần Thiên Vị, ngươi chết chắc rồi! Tôi nói hôm nay ai cũng không cứu được ngươi!”
Η
Thời gian từ từ trôi qua.
Trong phòng vip của Thanh Thạch hội sở, bảy tám người Bạch Thủy Mặc đang ngồi vây quanh bàn ăn, mỗi người ôm một cô em gái trong lòng, đang nâng ly cụng ly, không khí vô cùng náo nhiệt.
Bạch Thủy Mặc uống một ly rượu, bàn tay đã luồn vào trong quần áo của cô mỹ nữ tóc ngắn đang nằm trong lòng, không ngừng giở trò, làm cho cô mỹ nữ kia bắt đầu lên cơn động tình, ghé sát vào trong lòng của Bạch Thủy Mặc mà hít thở dồn dập, không dám ngẩng đầu lên.
Hồng An bên cạnh thấy thế, khinh thường nói: “Cậu là một tên quỷ háo sắc đầu thai hay sao, sao lúc nào cũng có thể động dục được hả?"
Bạch Thủy Mặc nhíu mày, trêu tức cười nói: "Đây là tôi động dục sao? Đây rõ ràng là cô nàng này đang động dục mà!"
Vừa nói chuyện, tay Bạch Thủy Mặc lại dùng sức thật mạnh.
“Ưm..." Cô gái tóc ngắn yêu kiều rên một tiếng, khuôn mặt đỏ bừng ghé vào trong lòng Bạch Thủy Mặc nói: "Đáng ghét, Bạch thiếu gia, người ta bị ngài làm cho ướt rồi."
“Haha haha, ướt rồi cũng không sao, có muốn tôi đây giúp cô gãi ngứa một chút hay không?" Bạch Thủy Mặc cười dâm đãng.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!