Trong mắt Hồng An lóe ra hào quang hưng phấn và dữ tợn, bắt đầu sắp xếp mọi việc vô cùng gọn gàng và ngăn nắp.
“Tiểu Ngũ, đi lái xe lại đây, đem hai tên khốn nạn này đánh ngất, rồi nhét vào trong cốp xe."
“Hải Ninh, gọi điện thoại cho sân đấu chó của cậu, bảo bọn họ dọn dẹp, một người cũng không được ở lại, chúng ta trực tiếp đi qua đó."
"Lục Tử, bác của cậu là cảnh sát giao thông phải không? Đợi lát nữa cậu gọi điện thoại chào hỏi một chút, xóa toàn bộ hình ảnh giám sát từ Thanh Thạch hội sở đến sân đấu chó ở ngoại ô thành phố."
Tôi rất có hứng thú nhìn Hồng An tiến hành sắp xếp tất cả, trong lòng âm thầm tán thưởng.
Đừng nhìn bề ngoài tên hàng này luôn lỗ mãng và manh động, nhưng thật ra trong cái thô kệch lại có sự tinh tế, sự việc lớn nhỏ có nào đều được cậu ta sắp xếp hết sức chi tiết, quả là một nhân tài.
“Đúng rồi, còn có Phương Bình và những người bảo vệ kia." Hồng An trầm ngâm nói: "Mấy anh em chúng ta thì không cần nhiều lời rồi, đều là các anh em có thể tin tưởng được. Nhưng Phương Bình cùng những người bảo vệ kia
vừa rồi cũng có tham dự, nếu như sau này thật sự có người đến điều tra, rất có thể sẽ có chút phiền toái."
“Yên tâm, cái này giao cho tôi đi.”
Bạch Thủy Mặc mỉm cười nói: "Tôi sẽ đi trao đổi với Phương Bình một chút, cam đoan bọn họ sẽ nuốt tất cả sự việc xảy ra hôm nay vào trong bụng, thuận tiện xóa sạch những hình ảnh giám sát tại Thanh Thạch hội sở, cũng như những hình ảnh của Cố Trạch Khải xuất hiện ở nơi này, tuyệt đối sẽ không sót lại gì."
“Được, vậy việc này giao cho cậu đi làm."
Hồng An đã hoàn toàn yên lòng, nhếch miệng cười nói: "Động đậy đi, các anh em, làm việc thôi!”
Hai người Cố Trạch Khải từ này đến giờ đều ngây dại ra, thấy thế, rốt cuộc đã hoàn toàn rơi vào trạng thái sợ hãi.
Thân thể của Cố Trạch Khải run lên nhè nhẹ, giãy dụa như muốn đứng lên, lại bị Hồng An trực tiếp một cước đạp ngã xuống đất.
"Chờ... chờ đã, các ngươi muốn làm gì?!" Trên mặt Cổ Trạch Khải lộ ra vẻ hoảng loạn, lớn tiếng quát: "Tôi là người thừa kế của nhà họ Cố, nếu các người dám giết tôi, sẽ phải trả giá rất đắt! Cố Gia sẽ đem gia tộc của các ngươi nhất nhất nhổ tận gốc, đem các ngươi phanh thây thành trăm đoạn, sau đó chôn chung với tôi!"
“Đúng vậy, cho nên bây giờ chúng tôi không phải đang
connga
tránh cho chuyện này xảy ra sao." Bạch Thủy Mặc cười tủm tỉm trả lời, "Yên tâm đi, chúng tôi sẽ làm rất sạch sẽ, sẽ không để cho Cố Gia phát hiện ra cái chết của ngươi là do chúng tôi làm, dù sao đây là Lôi Trạch không phải sao? Cũng không phải ba tỉnh Tây Nam trong phạm vi thế lực của Cố Gia các ngươi...
Giọng điệu của Bạch Thủy Mặc vô cùng bình thản và lạnh nhạt, nhưng càng lạnh nhạt như vậy, lại càng khiến Cố Trạch Khải cảm thấy sợ hãi.
Bởi vì hắn ta ý thức được Bạch Thủy Mặc và Hồng An đang nói thật, bọn họ thật sự sẽ giết hắn.
"Không... không... không... các ngươi không thể giết tôi, không thể giết tôi...”
Cố Trạch Khải run rẩy, sắc mặt trắng bệch không gì sánh được, sự kiêu ngạo cuối cùng trong lòng hắn rốt cuộc đã hoàn toàn tiêu tán, khủng hoảng và sợ hãi trong chớp mắt đã bao phủ lấy hắn, hắn ta vẫn có chút không dám tin
và lẩm bẩm nói: "Các ngươi... làm sao dám... tôi là người thừa kế nhà họ Cố! Các ngươi làm sao dám..."
"Haha haha."
Lúc này, Tiếu Ngũ đã lái xe chạy tới nơi, nhịn không được liền cười haha, tỏ vẻ trêu tức và cúi đầu nhìn Cố Trạch Khải, cười nhạo nói: "Nực cười, tất cả chúng tôi đều đi theo Thiên thiếu gia, tại sao phải sợ cái Cố Gia chó má gì của ngươi chứ?!"
Vừa nói chuyện, Tiểu Ngũ vừa từ cốp sau lấy ra một bó dây thừng, muốn trói Cổ Trạch Khải lại.
Cố Trạch Khải sợ tới mức thét chói tai liên tục, nỗi sợ hãi cái chết đã khiến hắn ta không duy trì được sự tự tôn và phong thái của cái gọi là công tử của một gia tộc đẳng cấp.
Chỉ thấy hai chân hắn như nhũn ra, ngồi trên mặt đất vừa lăn vừa bò mà lui về phía sau, sợ hãi đến mức liên tục thét lên chói tai, "Tôi... tôi... tôi sẽ cho các ngươi tiền! Tôi có rất nhiều tiền! Chỉ cần các ngươi đừng giết tôi, các ngươi muốn bao nhiêu tiền cũng được!"
"Tiền? Chúng tôi không thiếu."
Bạch Thủy Mặc khinh thường cười, nhìn hắn ta với ánh mắt lạnh như băng, "Huống chi ngươi muốn đối phó với Thiên thiếu gia, thì tuyệt đối không thể để người sống! Nhận mệnh đi, đây là do ngươi tự chuốc lấy. Kiếp sau nhớ lau sạch mắt, nhìn rõ người nào không thể đắc tội!”
Cố Trạch Khải đột nhiên ý thức được ở đây ai mới là người có thể làm chủ, giống như phát điên vừa quỳ vừa bò đến trước mặt tôi, khóc rống lên, "Trần Thiên Vị, tôi sai rồi, anh... anh tha cho tôi lần này đi, tôi cầu xin anh! Tôi cam đoan sau này tuyệt đối không dám gây phiền toái cho anh nữa, chỉ cần anh buông tha tôi, ngày mai tôi lập tức quay về tỉnh S, sau này tuyệt đối không đến Lôi Trạch nữa, không xuất hiện trước mặt anh nữa."
Tôi cúi đầu nhìn Cố Trạch Khải nước mắt giàn giụa đang ôm chân tôi, có chút ghét bỏ mà rút chân ra.
Nói thật, mặc dù Cố Trạch Khải vẫn luôn khiêu khích và đắc tội với tôi, nhưng từ đầu tới cuối căn bản không tạo thành phiền toái gì cho tôi, ngược lại vẫn luôn bị tôi chèn ép và chịu thiệt.
Từ điểm này mà nói, có vẻ tội của hắn không đáng chết.
Điều khiển tôi có ý định giết hắn, là bởi vì vừa rồi hắn khẩu xuất cuồng ngôn, muốn dùng hai mươi triệu mua mạng của tôi, để tôi không nhìn thấy mặt trời của ngày mai.
Cố Trạch Khải sống hay chết đối với tôi mà nói không có gì đáng lo ngại, sống cũng tốt, chết cũng được, cũng sẽ không tạo thành chút ảnh hưởng nào đối với tôi. Nhưng nếu hắn đã có ý định muốn giết tôi, tôi đây dựa vào cái gì phải tha cho hắn? Cho nên dưới đề nghị của đám người
của Bạch Thủy Mặc và Hồng An, tôi cũng thuận thế gật đâu.
Một mạng người mà thôi, đại thiếu gia nhà họ Cố trong mắt tôi chẳng khác gì một con chó hoang ven đường.
Giết thì giết đi, không có vấn đề gì.
“Đừng khóc, ngươi đường đường là đại thiếu gia của nhà họ Cố, sao có thể sợ hãi đến mức như vậy chứ." Tôi bình thản nói: "Sự cao ngạo trước kia của ngươi đâu rồi? Uốn ngực lên, cho dù phải chết cũng phải chết có tôn nghiêm một chút, như vậy mới có thể diện.”
"Không... không... tôi không muốn chết, tôi còn sống chưa đủ đâu, tôi không muốn chết thật mà.”
Thân thể của Cố Trạch Khải run rẩy như một cái sàng, không ngừng kêu khóc, "Trần Thiên Vị, không... không... Thiên thiếu gia, tôi thật sự biết sai rồi, khiêu khích anh là tôi không đúng, tôi... tôi không phải loại người như vậy. Tôi dập đầu xin lỗi anh, van xin anh hãy cho tôi một con đường sống đi."
Trong lúc nói chuyện, Cố Trạch Khải liền ghé sát vào bên chân tối và liên tục dập đầu, "Tôi... tôi... tôi sẵn sàng bỏ tiền ra để mua mạng sống của mình! Anh cần bao nhiêu, chỉ cần anh nói ra một con số, tôi lập tức bảo người nhà chuyển qua cho anh! Tôi cam đoan tôi sẽ lập tức trở về tỉnh S, không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa! Tôi
cũng cam đoan sẽ đem chuyện ở Lôi Trạch quên đi, tuyệt đối không dám quay lại trả thù anh nữa!”
Tiếng kêu khóc thê thảm và cầu xin tha thứ cứ vậy quanh quẩn giữa không trung, nhưng xung quanh cửa lớn của Thanh Thạch hội sở đều không có ai khác, cho nên cũng không lo lắng sẽ bị người khác nghe được.
Tôi giơ tay lên nhìn đồng hồ, có chút không kiên nhẫn nói: "Nhanh lên đi, lỗ lát nữa bị người khác nhìn thấy, lại
không biết sẽ xảy ra phiền toái gì."
“Được, Thiên thiếu gia!"
Tiểu Ngũ vội vàng lên tiếng, cùng mấy người khác nhe răng cười và tiến lại gần tên Cố Trạch Khải, trực tiếp nâng hắn ta dậy, sau đó trói chặt tay chân của hắn lại.
Cố Trạch Khải đương nhiên sẽ điên cuồng giãy dụa, sau khi bị trói lại cũng không chịu ngoan ngoãn, vẫn khóc lóc van xin như trước, liền bị Tiểu Ngũ nhét một cái giẻ
rách vào miệng, vì thế chỉ có thể phát ra âm thanh ư ư trong cổ họng.
Về phần Vương Hải Lượng, hắn ta ngay từ đầu đã bị dọa đến choáng váng, giống như tượng đá quỳ gối tại chỗ, cho đến khi mấy người của Tiểu Ngũ chuẩn bị đem hắn ta trói lại và ném vào cốp xe, mới đột nhiên lấy lại tinh thần.
"Đừng... đừng giết tôi! Tôi vô tội... tất cả đều do Cổ Trạch Khải bảo tôi làm, không liên quan đến tôi!"
Vương Hải Lượng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, hai chân run lên, ống quần nhanh chóng bị thấm ướt, trên mặt đất bắt đầu xuất hiện một bãi chất lỏng màu vàng, tản mát ra mùi khai của nước tiểu.
Mấy người của Tiểu Ngũ vừa mới đè hắn ta xuống liền lập tức nhíu nhíu mày, tỏ ra vô cùng ghét bỏ và liên tục lui về phía sau vài bước.
Vương Hải Lượng nắm lấy cơ hội này quỳ gối bò lại gần tôi, run giọng khóc hô: "Thiên... Thiên Vị, nể tình chúng ta là bạn học thời trung học, tôi van xin cậu hãy tha cho tôi đi!"
Tôi không kiên nhẫn khoát khoát tay, ý bảo Tiểu Ngũ đem hắn nhét vào cốp xe.
Bạn học thời trung học? Đích thực đúng là vậy, nếu như đối thành những người khác, nói không chừng tôi thật sự sẽ nể tình bạn học thời trung học mà tha cho hắn một
mạng.
Nhưng Vương Hải Lượng đem thông tin của tôi bán cho Cổ Trạch Khải, thậm chí còn giúp hắn bày mưu tính kế để đối phó tôi, nếu như chỉ giết một mình Cố Trạch Khải và buông tha cho hắn, vậy thật có lỗi với lòng trung thành của hắn ta đối với Cố Trạch Khải.
Tiểu Ngũ sau khi nhận được chỉ thị của tôi, cũng bất chấp sự dơ bẩn, một tay nhấc Vương Hải Lượng lên, nhét vào cốp xe của mình, đồng thời dùng khăn lau để chặn miệng hắn lại.
Lúc này Cố Trạch Khải vẫn đang điên cuồng giãy dụa, cũng bị Hồng An khiêng lên, định nhét vào ghế sau xe.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!