Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tôi, Người Thừa Kế Gia Tộc Tài Phiệt

Sau khi ăn cơm trưa xong, tôi liền đi tới Thanh Thạch hội sở, người phụ trách lái xe cũng là Yêu Nguyệt, người từ vài ngày trước đã trở thành cận vệ của tôi. 

Bởi vì cách thời gian hẹn với lão Phàn còn sớm, nên tôi liền mang theo Yêu Nguyệt đi đến bãi tập bắn để chơi súng. 

Mà điều làm cho tôi không ngờ được chính là, Yêu Nguyệt không chỉ có thực lực khủng bố về mặt chiến đấu và cận chiến, mà ngay cả kỹ năng bắn súng cũng vượt xa người thường. Tất cả súng ống trong trường bắn ở trong tay cô ấy đều giống như một món đồ chơi, bất kể là súng ngăn, súng dài, bia cố định, bia di động, cô đều có thể dễ dàng đạt được thành tích tối đa. 

Thậm chí theo như lời cô ấy nói, ngay cả bắn tỉa cự ly siêu xa cô ấy cũng chơi rất tốt. 

Điều này lập tức khiến tôi hứng thú, muốn cô ấy dạy cho tôi bắn tỉa. Yêu Nguyệt cũng rất sảng khoái đáp ứng, chỉ có điều đáng tiếc là Thanh Thạch hội sở cũng không có súng bắn tỉa, cho nên chỉ có thể tạm thời từ bỏ. 

Vui vẻ thoải mái chơi hơn một tiếng sau, sau khi đã bắn hết mấy chục băng đạn, tôi mới rời khỏi sân tập bắn, đi về phía tòa nhà chính của Thanh Thạch hội sở. 

rang. 

Thanh Thạch thương hội là tổ chức thương hội lớn nhất của Lôi Trạch, kỳ thật các thành viên trong đó đều có cơ cấu tổ chức và văn phòng làm việc của riêng mình. Chỉ có điều các thành viên trong thương hội đều thích tụ họp bên trong Thanh Thạch hội sở, dần dà nơi này trở thành địa điểm tụ tập và họp mặt cố định của các thành viên. 

Tôi để Yêu Nguyệt ở lại bên ngoài, một mình đi tới văn phòng của Phàn Kiến Tu. 

Lúc này Phàn Kiến Tu đang ngồi trên ghế nằm trên ban công, nghe thấy tiếng cửa liền quay đầu lại nhìn, cười nói: "Đến rồi à." 

"Um." 

Tôi gật gật đầu vừa định ngồi xuống, ai ngờ Phàn Kiến Tu đã đứng dậy, vẫy tay nói: "Đừng ngồi nữa, cậu tới thật đúng lúc, những người khác đã chờ ở phòng họp rồi, chúng tôi trực tiếp đi qua đó đi." 

“Ông đùa hay thật vậy?" Tôi và Phàn Kiến Tu đi ra khỏi văn phòng của ông ta, vừa đi vừa nói đùa: "Không thể chờ đợi thêm được mà muốn đem vị trí hội trưởng cho tôi ngay lập tức sao?" 

“Già rồi, không muốn quản nữa, cũng không thể chiếm giữ vị trí này mãi không xuống được." 

Phàn Kiến Tu cười haha, lại nói: "Thương hội là cái gì? Nói khó nghe một chút, thật ra chính là một tổ chức thương mại dân sự vô cùng rời rạc. Nhưng bản chất của nó 

rang. 

là một mạng lưới các mối quan hệ, nền tảng và tài nguyên. Mặt khác, một điểm trọng yếu nhất, chính là sức mạnh tổng hợp. Giống như Thanh Thạch thương hội, mỗi thành viên trong đó đều có sản nghiệp riêng của mình, thực lực so ra đều kém hơn tam đại gia tộc, nhưng nếu đoàn kết cùng một chỗ, sau khi trở thành thành viên của Thanh Thạch thương hội, thì sẽ có sức mạnh và sự ủng hộ để đối kháng với tam đại gia tộc của Lôi Trạch." 

 

"Cho nên khi tiếp nhận vị trí hội trưởng, đối với cậu rất là có lợi. Những thứ khác không nói, chỉ hơn ba mươi thành viên nội bộ của thương hội, sau này đều sẽ là Thiên Lỗi của cậu, sai đâu đánh đó. Đây chính là tài phú quý giá nhất mà lão đầu tử tôi tiêu phí nhiều năm thời gian, tinh lực, tâm huyết và thời gian mới tích góp được, tiểu tử cậu cũng đừng không biết tốt xấu." 

Tôi chăm chú nghe Phàn Kiến Tu nói, tuy rằng ngoài mặt vẫn bình thản như thường, nhưng trong lòng âm thầm 

cảm động. 

Đúng như lời ông ta nói, một thương hội thành thục, ổn định, cao cấp, lại có được nội lực siêu cường như vậy, là tài phú bao nhiêu tiền cũng không đánh đổi được. Hơn ba mươi thành viên trong thương hội, không một ai không phải là tinh anh trong giới thương nghiệp của Lôi Trạch, đây chính là một lực lượng có sức mạnh cực lớn. 

Chỉ cần đem Thanh Thạch thương hội nằm trong tay, khoảng cách thâu tóm toàn bộ Lôi Trạch một cách triệt để và biến nó trở thành bản doanh của mình đã không còn xa nữa, mục tiêu trước mắt đã có thể chỉ sải một bước chân mà rút ngắn khoảng cách mấy năm. 

“Yên tâm đi, tôi sẽ không lãng phí tâm huyết của ông đâu.” Tôi mỉm cười, tiếp tục nói: "Chẳng qua vị trí hội trưởng mới hoàn toàn là từ trên trời rớt xuống, ông chắc chắn những thành viên thương hội kia sẽ không phản đối chứ?" 

Phàn Kiến Tu nghe vậy liên nhìn tôi một cái, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn lộ ra nụ cười trêu tức: "Sao vậy, tính cách vô pháp vô thiên của cậu mà lại còn lo lắng chuyện này à?" 

Tôi buông tay, nói: "Dù sao trong thương hội hắn là có không ít người từ rất lâu về trước đã bắt đầu dòm ngó vị trí hội trưởng của ông rồi đúng không? Nếu tôi đoán không sai, hắn là sẽ mơ hồ chia làm mấy phe phái nhỏ? Tôi đây 

rang. 

đột nhiên nhảy dù xuống vị trí tân hội trưởng, bọn họ không căm thù tôi mới là chuyện lạ." 

Hai người chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện, sau đó lại đi thang máy lên tầng bảy. 

"Cậu đoán không sai, trước khi cậu xuất hiện, trong thương hội có ba người có tư cách và hy vọng để kế nhiệm hội trưởng, theo thứ tự là Từ Thanh, Phương Bình và Chu Quốc Khánh, thành viên trong hội cũng bởi vậy mà mơ hồ chia làm ba nhóm nhỏ. Nhưng có một điểm mà cậu không nghĩ tới, đó chính là thân phận của cậu... 

Trong âm thanh của Phàn Kiến Tu mang theo ý cười, nói: "Cậu đường đường là con cháu của gia tộc Trần Thị, lại có được hai công ty nổi tiếng gần đây là Ủy Lam và Phồn Hoa, thực lực và bối cảnh đều mạnh hơn bọn họ một bậc. Những người đó cho dù trong lòng có bất mãn, đối với cậu có địch ý đi chăng nữa, cũng sẽ không dám biểu hiện ra ngoài." 

"Huống chi, Từ Thanh hiện tại đã là người của cậu. Với tâm tính và thủ đoạn của cậu, hơn nữa còn có Từ Thanh ở trong thương hội ủng hộ cậu, muốn xử lý những bộ phận không nghe lời, còn không phải là chuyện dễ dàng sao?" 

Tôi nghe vậy chỉ cười nói: "Xử lý một số người cũng không khó, nhưng tôi không phải muốn cho lão hội trưởng ông chút mặt mũi, nên ngại động thủ với những thành viên kia sao. 

“Cậu muốn làm như thế nào cũng được, không cần băn khoăn." Phàn Kiến Tu khoát tay. 

“Được rồi, có những lời này của ông thì tôi yên tâm rồi." Tôi cười gật đầu. 

Trong lúc nói chuyện, tôi và Phàn Kiến Tu đã đi tới trước cửa phòng họp. 

Đẩy cánh cửa gỗ ra, chỉ thấy trong phòng có một cái bàn hội nghị thật dài, ngoại trừ vị trí chủ tọa còn trống hai cái ghế, bên cạnh bàn đã ngồi đầy người, ước chừng hơn ba mươi người. 

Liếc mắt một cái, đại đa số những người có mặt ở đây tôi đều có chút quen mắt, hẳn là trước kia đã gặp qua, nhưng không nhớ rõ tên. Từ Thanh và Phương Bình tự nhiên cũng ở trong số đó, ngồi bên cạnh vị trí chủ tọa. 

Phòng họp vốn đang ồn ào liền lập tức im lặng, tất cả mọi người đồng loạt đưa mắt nhìn Phàn Kiến Tu. “Hội trưởng đến rồi." 

“Hội trưởng, mau mời ngồi, haha, tất cả mọi người đều chờ ông được một lúc rồi." 

"Hôm nay gọi chúng tôi đến đây có chuyện gì vậy? Thần bí quá, trong điện thoại cũng không nói rõ ràng." 

Trong tiếng chào hỏi nhiệt tình, Phàn Kiến Tu cười híp mắt nhấc chân bước vào phòng họp, tôi tự nhiên cũng đi theo phía sau ông ta. 

Mà khi hình ảnh của tôi xuất hiện trước mặt mọi 

người, trong phòng họp lập tức im lặng vài giây, tất cả mọi người sau khi nhìn thấy tôi đều lộ ra vẻ kinh ngạc, ngay sau đó trên mặt nhanh chóng hiện lên một nụ cười nhiệt tình, rồi đồng loạt đứng dậy. 

Lúc này, trong phòng họp liên tiếp vang lên tiếng ghế dựa bị đẩy trên mặt đất. 

 

“Thiên thiếu gia?!" 

“Trần tiên sinh!” 

“Xin chào Thiên thiếu gia, gặp được ngài thật sự quá vinh hạnh." 

Từ Thanh cũng lập tức đứng lên, hướng tôi nghênh đón: "Thiên thiếu gia, sao ngài lại tới đây?" 

Tôi cười cười, ý bảo anh ta đợi lát nữa rồi nói chuyện tiếp, sau đó cùng Phàn Kiến Tu đi đến bàn hội nghị và ngồi xuống. 

“Được rồi, mọi người im lặng một chút.” 

dong. 

Phàn Kiến Tu nhìn xung quanh một vòng, giơ tay lên ấn ấn, chờ trong phòng họp dần dần yên tĩnh lại, mới cười nói: "Hôm nay gọi mọi người tới đây, thứ nhất là có vài chuyện muốn tuyên bố với mọi người, thứ hai cũng do đã lâu không gặp mặt mọi người, vừa lúc nhân cơ hội này tụ tập cùng mọi người một chút, náo nhiệt một chút.” 

Vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người lại lần nữa hội tụ trên người tôi. Hiển nhiên, bọn họ đã đoán ra chuyện mà Phàn Kiến Tu nói, hẳn là có liên quan đến tôi. 

“Chuyện thứ nhất, là Thanh Thạch thương hội chúng ta lại có thêm thành viên mới." Phàn Kiến Tu không dài dòng, cười híp mắt và nói thẳng: "Không sai, chắc hẳn các vị đều biết cậu thanh niên này, chính là tổng giám đốc của công ty cổ phần đầu tư Úy Lam và công nghệ Phồn Hoa, Trần Thiên Vị tiên sinh, mọi người hãy hoan nghênh Trần tiên sinh!” 

Trong phòng hội nghị chỉ mới yên tĩnh được một chút, tiếp theo lại bộc phát ra tiếng vỗ tay vô cùng nhiệt liệt. “Trời ạ, lúc này tôi vẫn còn hoài nghi, không ngờ đã đoán trúng, Thiên thiếu gia đã gia nhập Thanh Thạch thương hội của chúng ta. 

“Haha haha, quả đúng là vừa kinh ngạc vừa vui mừng. 

“Hội trưởng lợi hại, ngay cả Thiên thiếu gia cũng kéo vào được, haha, hôm nay phải cùng hội trưởng uống một ly!"

“Hoan nghênh Thiên thiếu gia.” 

“Hoan nghênh Trần tiên sinh!" 

Tiếng vỗ tay nhiệt liệt và tiếng hoan hô có vẻ như sắp lật tung nóc nhà, tôi nhất nhất gật đầu mỉm cười với mọi người để đáp lại tiếng vỗ tay của bọn họ, đồng thời ánh mắt cũng đảo qua trên mặt tất cả mọi người đang có mặt trong phòng hội nghị. 

Trên mặt tất cả những người này đều mang theo nụ cười hưng phấn và nhiệt tình dào dạt, nhưng trong đó có mấy người lại có vẻ không nhiệt tình như vậy, giống như đã đoán ra được cái gì đó, sâu trong đáy mắt cất giấu một chút tối tăm và lo lắng. 

Đặc biệt là một người đàn ông trung niên mặc âu phục màu đen ngồi đối diện với Từ Thanh, nụ cười trên mặt có chút miễn cưỡng. 

Một lúc lâu sau, tiếng vỗ tay mới chậm rãi lắng xuống. 

Phàn Kiến Tu nhìn chung quanh một vòng, trực tiếp ném ra một quả bom hạng nặng cho mọi người. 

 

 

Nhấn Mở Bình Luận