Vương Dã bỗng nhiên mở to mắt, nghiêm mặt nói: "Chức trách minh chủ giới luyện võ, cũng là bảo vệ giới luyện võ, tôi khuyên anh tự giải quyết cho tốt, đừng giở thủ đoạn gì, để tránh tổn thương hòa khí!"
"Ha ha."
Quân Vô Ưu cũng không e ngại, khẽ cười nói: "Vương Dã đạo trưởng không cần phải có thành kiến đối với gia tộc Đoan Mộc chúng tôi đâu, kinh nghiệm dày dặn hơn 100 năm nay, gia tộc Đoan Mộc sớm đã nghĩ thông suốt rồi, bây giờ chúng tôi chỉ muốn kết thân với giới luyện võ, chung sống hòa bình thôi."
"Tốt nhất là như thế."
Vương Dã nắm tay đặt lên miệng, ngáp một cái, sau đó nhìn về phía lôi đài.
"Vương Dã đạo trưởng, anh cảm thấy cái người Tô Thương này như thế nào?" Lúc này, Quân Vô Ưu nhìn thoáng qua Tô Thương ở xa xa, nhỏ giọng nói.
"Anh ta?"
Vương Dã không nhìn Tô Thương lấy một cái, thản nhiên nói: "Một con tép nhãi không biết trời cao đất rộng là gì mà thôi, không đủ gây sợ."
"Ha ha, tư tưởng lớn gặp nhau rồi." Quân Vô Ưu phụ họa theo đuôi, đồng thời khiêu khích liếc nhìn Tô Thương một chút.
Tô Thương tất nhiên chú ý đến ánh mắt của Quân Vô Ưu, cũng nghe được cuộc nói chuyện của anh ta với Vương Dã.
Có điều.
Tô Thương chỉ nhếch miệng lên, nhẹ nhàng cười một tiếng, cũng không quá để ý.
"Tô đại thiếu gia, hai cái tên này nói thầm cái gì vậy, không phải đang nói xấu về anh đó chứ?" Vương Phú Quý đến gần nói.
"Chắc là thế rồi."
"Cmn!"
Vương Phú Quý nghe vậy, thẹn quá hóa giận nói: "Hai hai tên rác rưởi này, dám nói xấu sau lưng anh em tôi hả!"
"Tô đại thiếu gia, hai chúng ta từ nhỏ đã chơi với nhau, mặc chung một cái quần mà lớn lên, là thanh mai trúc mã, hai tên vô lại đó, họ nói xấu anh, có nghĩa là nói xấu tôi, không được, cơn giận này tôi nuốt không trôi!"
Vừa nói, Vương Phú Quý vén tay áo lên, giả bộ như đi về hướng Quân Vô Ưu và Vương Dã.
Nhưng anh ấy chỉ là làm dáng một xíu thôi, chính mình vừa mới bị Vương Dã đánh bại, biết rõ Vương Dã cường đại thế nào, nên làm gì có chuyện dám gây sự chứ.
Vương Phú Quý biết, Tô Thương chắc chắn sẽ giữ anh ấy lại, vì thế mới nói dõng dạc như vậy.