Triệu Chỉ Nhược hôm nay, mặc bộ áo trắng, cầm trong tay kiếm ngọc, thật đơn giản giống như tiên nữ cổ tích ngoài đời thực vậy, tươi mới và tinh tế.
Giờ phút này.
Cô dừng trước mặt Tô Thương, khuôn mặt đỏ ửng nhìn sang Tô Thương, trong mắt lộ ra một vẻ ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: "Ngày đó tôi có chuyện muốn hỏi anh, còn chưa hỏi xong đã bị sư phụ gọi đi rồi."
"Hôm nay sư phụ tôi không đến đây, tôi muốn tiếp tục hỏi anh, anh có thể trả lời tôi không?" Triệu Chỉ Nhược nhẹ nhàng nói, nhìn qua thấy quyến rũ mê người.
"Cô Chỉ Nhược, có gì cứ nói đừng ngại." Tô Thương khẽ cười nói.
"Vậy tôi muốn hỏi..."
Triệu Chỉ Nhược nhìn về phía Tô Thương, giống như xấu hổ mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn lấy hết can đảm mà nói: "Tô Thương, anh có phải thích tôi đúng không?"
Hỏi xong, Triệu Chỉ Nhược liền ngại ngùng nhìn về một phía khác, không dám đối mặt với Tô Thương, nhưng cùng lúc này, cô lại mong chờ câu trả lời từ chính miệng của Tô Thương, thế là ánh mắt liếc qua lén nhìn Tô Thương.
"Ầy..."
Tô Thương đột nhiên sững sờ, lúng túng sờ lên mũi, nhìn con thỏ trắng nhỏ mặc trang phục cổ trang, nhất thời không biết trả lời thế nào.
"Thích."
Lúc này, Vương Phú Quý bên cạnh cướp lời nói: "Cô Chỉ Nhược, tôi thay Tô đại thiếu gia trả lời, anh ấy thích cô, yêu cô cực kỳ yêu, cô chính là trái tim của anh ấy, là lá gan của anh ấy, là bảo bối của anh ấy, không có cô thì anh ấy sống không được."
"Ah.?"
Triệu Chỉ Nhược nhất thời giống như con thỏ bị hoảng sợ, nhưng trong lòng lại cực kỳ mừng rỡ, vừa loay hoay góc áo của mình, vừa nhỏ giọng hỏi: "Anh...sao anh biết Tô đại thiếu gia thích tôi, anh ấy nói cho anh sao?"
"Cái này còn cần anh ấy nói sao, tôi là anh em của Tô đại thiếu gia, anh ấy thế nào thì tôi là người hiểu nhất, đừng nói cô xinh đẹp động lòng người như vậy, cho dù là sư phụ Từ Thiện sư thái của cô tỏ tình, Tô đại thiếu gia cũng không từ chối, chỉ cần là giống cái, bất kỳ ai đến thì anh ấy cũng luôn luôn không từ chối."
Vương Phú Quý thuật miệng trả lời, sau đó chăm chí hỏi: "Đúng rồi, cô Chỉ Nhược, hôm nay cô có thể ăn lạnh và cay hay sao?"
"Có thể ăn...tôi là người Tứ Xuyên, đặc biệt có thể ăn cay, lạnh cũng có thể ăn, anh hỏi cái này làm gì chứ?" Triệu Chỉ Nhược nghi ngờ nói.
"Có thể ăn là được, chứng tỏ hôm nay ‘họ hàng’* chưa ghé thăm rồi." Vương Phú Quý nói thầm một câu, sau đó nhỏ giọng nói: "Cô Chỉ Nhược, buổi tối hôm nay, Tô đại thiếu gia..."
*Họ hàng chưa đến thăm: ý chỉ phụ nữ chưa tới kỳ kinh nguyệt.
"Cmn cậu nha!"