Nghe được những lời nói thầm của Lý Thuần Phong, Tô Thương cười một tiếng rồi đi ra khỏi phòng.
Anh cảm thấy nhân cơ hội này phơi bày một ít thiên phú cho cha và ông nội xem cũng không tồi, tránh cho về sau lại phái người bảo vệ mình.
Hơn nữa.
Đúng lúc Tô Thương cũng muốn đến chợ đen Cửu Môn một chuyến, cũng không thể để cha và ông nội như hai thằng ngốc một mực ngồi đợi Tô Huyền Thiên ở chợ đen được.
"Ồ?"
"Tô Thương, cháu còn nuôi chó à."
Ngay lúc hai người đang định rời đi, ánh mắt Lý Thuần Phong dừng trên người Bạch Miêu, ông ta bỗng làm vẻ mặt quái đản nói: "Kỳ lạ, sao đôi mắt con chó của cháu lại kỳ lạ như vậy, khiến cho người ta có cảm giác không thể nói rõ được?"
Đương nhiên là kỳ lạ rồi.
Bây giờ Bạch Miêu đã là yêu thú luyện khí tầng 3, lực chiến đấu có thể tương đương với tông sư trung kỳ, đương nhiên không phải mấy con chó bình thường.
Chẳng lẽ Lý Thuần Phong đã nhận ra được sự khác thường của Bạch Miêu ư?
"Ông nội Lý, nó chỉ là một con chó bình thường mà thôi, có gì không giống đâu chứ." Tô Thương vừa cười vừa nói.
"Cũng đúng, có lẽ cảm giác của ông bị sai rồi."
Lý Thuần Phong nhẹ nhàng cười nói: "Con chó này của cháu thật đáng yêu, chắc là chó Teddy đúng không, có tên không?"
"Có ạ, nó tên là Bạch Miêu." Tô Thương đáp lại.
Lý Thuần Phong nghi ngờ nói: "Một con chó màu nâu tên Bạch Miêu?"
"Ha ha, đúng ạ."
"Người trẻ tuổi các cháu thật biết đặt tên."
Lý Thuần Phong cười rồi nói: "Ông nhớ Nguyệt rất thích nuôi chó nhưng con chó con bé nuôi trước đây đã chết rồi, con bé sợ bản thân không chăm sóc được tốt nên không nuôi nữa, Tô Thương, đợi cháu kết hôn với Nguyệt, hai đứa có thể cùng nuôi chó rồi."
"Vâng ạ."
"Ừm, chúng ta đến chợ đen Cửu Môn thôi."
Lý Thuần Phong gật đầu, sau đó liền rời khỏi biệt thự ven sông với Tô Thương.
Có điều.
Tô Thương vẫn âm thầm nhớ kỹ lời nói của Lý Thuần Phong, anh cảm thấy để Bạch Miêu ở cạnh vợ dường như là một lựa chọn tốt.
Đầu tiên, Lý Nguyệt thích nuôi chó, cô mà nhìn thấy Bạch Miêu chắc chắn sẽ cực kỳ vui vẻ.
Tiếp theo, Bạch Miêu là một con yêu thú, có thể đi theo bảo vệ Lý Nguyệt.
...
Giờ phút này.
Ở trang viên nhà họ Đổng, Giang Bắc.
Nhà họ Đổng là một trong bốn gia tộc lớn nhất ở Giang Bắc, sức ảnh hưởng của nó vô cùng kinh người, sản nghiệp trải rộng hết Giang Bắc, dù sao cũng là gia tộc nổi dang ngang với nhà họ Tô, nhà họ Lý và nhà Nạp Lan.
Diện tích trang viên nhà họ Đổng vượt qua 12 mẫu, cảnh quan tuyệt đẹp giống như một cái công viên thu nhỏ vậy.
Hôm nay, có một vị khách quý muốn đến trang viên, toàn bộ thành viên cấp cao của nhà họ Đổng đều đừng chờ sẵn ở ngoài trang viên, đến thở mạnh cũng không dám.
Đổng Tử Khôn mới đi du học về là con trai ruột của ông chủ nhà họ Đổng, đương nhiên cũng ở trong đó.
"Dad, chúng ta ở đây đợi ai vậy?" Lúc này, Đổng Tử Khôn tò mò hỏi.
"Một vị cường giả tông phái." Người đàn ông trung niên đứng đầu đáp lại.
Ông ta tên là Đổng Văn Thắng, là ông chủ đương nhiệm của nhà họ Đổng, cha của Đổng Tử Khôn.
"Cường giả tông phái, what is tông phái?" Đổng Tử Khôn nghi ngờ nói.
"Con mới quay về từ nước ngoài không bao lâu, trong nhà có một số việc con không hiểu được."
Đổng Văn Thắng giải thích nói: "Nhà họ Đổng chúng ta sở dĩ có thể đứng vững chân ở Giang Bắc tất cả đều dựa vào tông phái Vô Ảnh Tông."
"Ông nội của con nhiều năm trước cũng là đệ tử Vô Ảnh Tông, sau khi rời khỏi tông môn mới sáng lập nên nhà họ Đổng."
"May mắn mà có Vô Ảnh Tông chăm sóc, nhà họ Đổng mới có đất đặt chân, đương nhiên chúng ta cũng sẽ dâng lễ cho Vô Ảnh Tông định kỳ để đối phương tiếp tục chăm sóc."
Đổng Văn Thắng nói tiếp: "Nói đơn giản thì nhà họ Đổng chúng ta chính là thế lực lệ thuộc vào Vô Ảnh Tông trong thành phố."
"Còn cái gì là tông phái võ thuật thì... Cha chỉ có thể nói con biết những gia tộc trong thành phố này, đừng nhìn họ nở mày nở mặt, thế lực to lớn như vậy, nhưng bọn họ ngay cả người thấp bé nhất trong tông phái cổ võ cũng không dám trêu vào được."
"Thậm chí chỉ cần một vị cao thủ trong tông phái võ thuật ra ngoài đã có thể tiêu diệt cả một gia tộc to lớn rồi."
Đồng Văn Thắng cười đắc ý nói: "Chúng ta đầu nhập vào Vô Ảnh Tông, được cho là thế lực trung lưu trong tông phái võ thuật, nhưng đối với những gia tộc trong thành phố mà nói lại là quái vật khổng lồ, bây giờ con hiểu rõ chưa?"
"I know."
Đồng Tử Khôn khẽ gật đầu, dò hỏi: "Dad, vậy chúng ta không cần phải sợ nhà họ Tô đúng không?"
Đồng Tử Khôn vừa về Giang Bắc đã bị nhan sắc của Lý Nguyệt hấp dẫn nên vẫn luôn dây dưa với Lý Nguyệt.
Nhưng mấy ngày trước, lúc anh ta đưa Lý Nguyệt đi học bị đại thiếu gia nhà họ Tô phát hiện nên bị đánh cho một trận.
Đổng Tử Khôn vẫn luôn ghi nhớ thù này trong lòng nhưng anh ta biết đại thiếu gia nhà họ Tô là tồn tại mà mình không chọc nổi nên vẫn không dám trả thù.
Nhưng bây giờ, sau khi nghe được những lời của cha, Đổng Tử Khôn bỗng cảm thấy gia tộc của mình cực kỳ lợi hại nên không kiềm được mà nảy sinh tâm tư báo thù.
"Nhà họ Tô?"
Đổng Văn Thắng khẽ cười nói: "Đương nhiên là không sợ nhưng không đứng trước bước ngoặt sống chết, nhà họ Đổng chúng ta cũng không muốn xin viện trợ của Vô Ảnh Tông, dù sao thì ân tình dùng một lần sẽ ít đi một lần."
"Hơn nữa nếu nhiều lần tìm kiếm Vô Ảnh Tông xin trợ giúp, Vô Ảnh Tông sẽ cảm thấy nhà họ Đổng chúng ta hay gây chuyện thị phi trong thành phố, nếu khiến Vô Ảnh Tông cảm thấy phiền phức như vậy sẽ mất nhiều hơn được rồi."
Đổng Văn Thắng nghi ngờ nói: "Tử Khôn, sao con lại hỏi vậy, chẳng lẽ có người nhà họ Tô chọc giận con à?"
"No, no, no." Đồng Tử Khôn vội vàng phủ nhận, chuyện bị đánh vẫn luôn không phải chuyện gì vẻ vang cho lắm.
Nếu như có thể trả thù lại thì nói cho cha cũng được nhưng ý của cha rõ ràng là sẽ không dùng quan hệ với Vô Ảnh Tông để đối phó với đại thiếu gia nhà họ Tô nên Đổng Tử Khôn lựa chọn giấu diếm.
"Ừm."
Đổng Văn Thắng gật đầu, sau đó bất mãn nói: "Khôn, con cũng đã quay về Giang Bắc được một khoảng thời gian rồi, sao vẫn chưa sửa được, lúc nói chuyện đừng nói lẫn cả tiếng anh, nước ngoài không ra nước ngoài, nước mình không ra nước mình, dễ khiến người ta cảm thấy khó chịu lắm."
"Con biết rồi Dad, về sau con sẽ không vậy nữa." Đổng Tử Khôn cung kính đáp lại.
"Dad dad, con không thể con gọi một tiếng cha à?" Đổng Văn Thắng tức giận nói.
Đổng Tử Khôn vội vàng đổi giọng: "Vâng, thưa cha."
"Ừm, thế còn tạm được."
Đổng Văn Thắng hài lòng gật đầu, đang chuẩn bị răn dạy con trai thêm vài câu nữa.
Thì lúc này, một người đàn ông trung mặc mặc trường bào bỗng xuất hiện trước mặt ông ta.
Người này hơn 50 tuổi, lưng đeo một thanh kiếm dài, hai con mắt sáng ngời có thần, quanh thân tản ra một luồng khí tức kinh khủng.
Đổng Văn Thắng nhìn thấy người này, trong nháy mắt vẻ mặt tràn đầy cung kính, phịch một cái quỳ xuống đất, vừa dập đầu, vừa kính sợ nói: "Cung nghênh tiền bối Cát!"
"Cung nghênh tiền bối Cát!"
Những người khác nhà họ Đổng đứng sau lưng ông ta kể cả Đổng Tử Khôn rõ ràng đã sớm được sắp đặt trước, mọi người cùng loạt xoạt quỳ xuống đất, hô trăm miệng một lời.
Người đàn ông trung niên, lưng đeo thanh kiếm dài này chính là sư phụ Nạp Lan Vô Đạo, trưởng lão Vô Ảnh Tông, Cát Bình.
Lúc này.
Cát Bình cũng không để mọi người nhà họ Đổng đứng dậy mà nhìn về phía Đổng Văn Thắng, giọng điệu hờ hững hỏi: "Gia chủ nhà họ Đổng, tôi kêu ông điều tra người kia, bây giờ như thế nào rồi?"
"Dạ thưa tiền bối Cát, người đó đang ở chợ đen Cửu Môn ạ." Đổng Văn Thắng nơm nớp lo sợ nói.
"Chợ đen Cửu Môn?"
"Được, tôi đã biết rồi!"
Sau khi có được câu trả lời chắc chắn, Cát Bình liền tung người rời khỏi trang viên nhà họ Đổng.
Lúc Đổng Văn Thẳng ngẩng đầu lên thì trước mắt cũng không còn bóng dáng của Cát Bình nữa.
Ông ta đến nhanh mà biến mất cũng nhanh giống thần long thấy đầu mà không thấy đuôi...