Một con chó cảnh chỉ to bằng quả dưa hấu vậy mà há miệng ra một cái lại có thể phóng ra một luồng sóng khí kinh khủng như vậy, trực tiếp giết chết hơn trăm tên binh lính nước D.
Khủng bố quá!
Quá sức khủng bố rồi!
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, toàn bộ đều trợn mắt há mồm, sau khi phản ứng lại thì đều biến sắc, cơ thể run lẩy bẩy, không kìm được mà lùi về sau mấy bước.
Trần Thượng Vân nhìn thấy cảnh này thì kinh hãi vô cùng, cho dù kiến thức của anh ta rộng lớn, nhưng những chuyện đang xảy ra trước mắt đã vượt ra khỏi hiểu biết của anh ta về thế giới này rồi.
Nếu như đối phương là một cao thủ võ thuật thì Trần Thượng Vân cũng sẽ không kinh ngạc như vậy, bởi vì tự anh ta cũng có thể làm được như vậy.
Thậm chí, thực lực của anh ta còn mạnh hơn, mỗi lần ra tay có thể giết chết ba, bốn trăm người.
Nhưng làm ra những chuyện này không phải là con người, mà chỉ là một con chó cảnh, cái này quá sức tưởng tượng rồi.
Nhưng ngay khi Trần Thượng Vân còn đang mải quan sát Bạch Miêu thì Tô Thương đã nắm bắt lấy cơ hội này, tung ra hai lưỡi dao nước.
Vù!
Ngay sau đó, hai lưỡi dao nước cùng lúc cắt đứt hai chân của Trần Thượng Vân, máu bắn ra tung tóe.
"A!"
Trần Thượng Vân kêu lên một tiếng thảm thiết, cả người trực tiếp ngã quỵ xuống đất, vội vàng vận công để cầm máu lại.
"Ha ha!"
"Mày làm mấy việc này cũng không có ý nghĩa gì nữa đâu, tối nay, mày chết chắc!"
Tô Thương nhìn thấy như vậy, khóe miệng nhếch lên, bước nhanh lên phía trước, tiếp tục ra tay.
Hai chân của Trần Thượng Vân đã không thể đứng dậy được nữa rồi, đương nhiên anh ta đã không còn là đối thủ của Tô Thương, rất nhanh đã bị đánh ngã sấp xuống đất, hơi thở trở nên yếu ớt dần.
Giờ này, phút này, anh ta đã hoàn toàn sợ hãi rồi, ngước lên nhìn Tô Thương, run rẩy cầu xin: "Tô Huyền Thiên, cậu đừng giết tôi, cho tôi một cơ hội, cầu xin cậu."
Tô Thương lắc đầu cười lạnh, một từ cũng không nói, từ trong lòng bàn tay một lưỡi dao nước đang dần được hình thành.
Trần Thượng Vân nhìn thấy như vậy, bị dọa cho biến sắc, anh ta biết bây giờ bản thân đã không còn khả năng tránh né nữa rồi, nếu như Tô Thương ra tay thì chính mình chết không phải nghi ngờ.
Anh ta chỉ còn kém một chút nữa thôi thì đã có thể bước vào cảnh giới bán địa tông rồi.
Chỉ cần đạt được cảnh giới bán địa tông thì thực lực của anh ta sẽ trải qua biến hóa kinh thiên động địa.
Cho nên, Trần Thượng Vân không cam tâm bị giết chết lúc này, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng lại đưa ra một quyết định: "Tô Huyền Thiên, cậu là tông sư đỉnh phong đúng không, cậu có muốn mau chóng đạt tới cảnh giới địa tông không, tôi có thể giúp cậu?"
"Mày sao?"
Lưỡi dao nước đã thành hình, tỏa ra uy thế vô cùng khủng khiếp, một tay Tô Thương khẽ nâng lưỡi dao nước lên, cười nhẹ nói: "Làm thế nào để giúp tao?"
"Tôi có một viên Phệ Huyết Châu, chỉ cần không ngừng hấp thụ máu tươi, thì có thể nhanh chóng giúp cậu nâng cao thực lực."
Trần Thượng Vân dụ dỗ nói: "Chỉ cần cậu tha cho tôi, tôi sẽ dùng Phệ Huyết Châu giúp cậu đột phát lên bán địa tông, thậm chí có thể đạt tới địa tông chân chính."
Tô Thương mang theo nụ cười, bước tới trước một bước rồi hiếu kỳ nói: " Phệ Huyết Châu là cái gì, sao tao lại chưa từng nghe nói đến."
"Là do kiến thức của cậu hạn hẹp thôi."
Trần Thượng Vân nhìn Tô Thương, rồi giải thích nói: "Phệ Huyết Châu, là thánh vật của nước D chúng tôi, có thể dùng khí huyết để luyện hóa thành chân khí, ngay khi một lượng lớn chân khí được rót vào cơ thể thì có thể đột phá cảnh giới."
"Thần kì như vậy sao." Tô Thương khẽ híp mắt cười nói: "Mày nói cho tao biết chuyện này, không sợ bị tao cướp đi Phệ Huyết Châu sao?"
"Đương nhiên không sợ."
Trần Thượng Vân tự tin nói: "Phệ Huyết Châu đã nhận tôi làm chủ, trong thế gian này chỉ có mình tôi mới có thể khởi động nó, nếu như cậu giết tôi rồi thì mãi mãi cùng đừng mơ tới việc dùng Phệ Huyết Châu."
"Tô Huyền Thiên, chỉ cần cậu tha cho tôi, chúng ta có thể làm bạn bè, cùng nhau tu luyện Phệ Huyết Châu, không lâu sau, cả thế giới này đều sẽ là của chúng ta."
Trần Thượng Vân dã tâm bừng bừng nói: "Đến lúc đó, cậu làm chủ thế giới, còn tôi sẽ là quân sư của cậu, chúng ta cùng nhau thống trị năm châu bốn bể, cùng nhìn xuống sơn hà vạn dặm!"
"Tao không tin, mày đem Phệ Huyết Châu lấy ra trước cho tao nhìn xem xem." Tô Thương nói.
"Được."
Trần Thượng Vân không chần chừ mà vươn tay lấy từ trong lòng ra một viên ngọc màu đỏ tươi to bằng quả trứng gà.
Viên ngọc này có hình bầu dục không đều, trên đó có các vết rỗ, bao phủ bởi các đường vân, nó phát ra ánh sáng màu đỏ máu nhạt, còn tỏa ra một luồng không khí u ám.
Đây chính là Phệ Huyết Châu!
Khí tức và màu máu trên người Trần Thượng Vân là từ Phệ Huyết Châu mà ra.
"Hử?"
Ánh mắt Tô Thương nhìn xuống Phệ Huyết Châu, lập tức khóe miệng nhếch lên.
Phệ Huyết Châu gì chứ, mình còn tưởng cái thứ bá đạo gì, đây còn không phải là ma khí cấp thấp mà các ma đầu ở Huyền Thiên Tiên vực đã luyện chế ra sao.
Không đúng.
Nhìn chất lượng của nó, nó thậm chí còn không được coi là một ma khí cấp thấp nữa, nó chỉ là một bán thành phẩm mà những đệ tử bình thường của Ma môn ở Huyền Thiên Tiên vực cũng không thèm sử dụng nữa.
Nhưng mà.
Đây là trái đất, cho nên ma khí đương nhiên rất quý giá.
Hơn nữa, ở trong ma khí này đã có tinh huyết của hàng vạn người rồi, cho nên năng lượng ẩn chứa bên trong nó cũng không yếu nha.
Đương nhiên, đây cũng đã là cực hạn của nó rồi, nó không có cách nào để hút thêm tinh huyết được nữa, cho nên tinh huyết của bao nhiêu xác chết ở dưới chân thành trì mới còn nguyên như vậy, chắc hẳn là Trần Thượng Vân dự định luyện hóa hết tinh huyết bên trong ma khí rồi mới lại bắt đầu hấp thu máu huyết ở các thi thể dưới đất kia.
Không cần phải nói, cái ma khí này vì có tinh huyết rồi nên cũng xem như là một đồ tốt.
"Bây giờ mình sử dụng huyết tế, sau khi trời sáng thì khí huyết sẽ khô cạn dần đi, bản thân sẽ rơi vào trạng thái suy yếu vô cùng."
Tô Thương chăm chú nhìn Phệ Huyết Châu trong tay của Trần Thượng Vân, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Nếu như mình có được thứ này rồi thì không chỉ có thể nhanh chóng bổ sung được khí huyết bị thâm hụt, thậm chí còn có thể đột phá lên luyện khí tầng năm nữa."
"Ha ha, đúng là đang buồn ngủ thì gặp chiếu manh mà, cái tên Trần Thượng Vân này thật khéo hiểu lòng người."
Tô Thương đã quyết định sẽ chiếm Phệ Huyết Châu làm của riêng, nụ cười trên khuôn mặt càng ngày càng rõ ràng.
Trần Thượng Vân nhìn biểu cảm của Tô Thương thì đã đoán ra được suy nghĩ của Tô Thương, trong lòng vô cùng lo lắng, sau đó lại nhắc nhở nói: "Tô Huyền Thiên, tôi không có lừa cậu đâu nhé, chỉ có tôi mới biết được cách sử dụng Phệ Huyết Châu, nếu như cậu giết tôi rồi thì Phệ Huyết Châu cũng như thứ bỏ đi mà thôi."
"Ha ha, yên tâm đi, mấy thứ còn lợi hại hơn cái ma khí này, tao đều gặp qua rồi, thứ trong tay mày chẳng cũng chỉ là đồ bán thành phẩm hạ cấp, tao sẽ dùng nó tốt hơn mày."
Tô Thương khẽ cười, rồi ánh mắt bỗng trở nên lạnh lùng, lưỡi dao nước đã được chuẩn bị nãy giờ trong nháy mắt rời khỏi tay của Tô Thương.
Vù!
Khoảnh khắc tiếp theo, lưỡi dao nước cắt đứt khí quản của Trần Thượng Vân bằng một động tác nhanh chóng và mãnh liệt.
"Ặc..."
Trần Thượng Vân chưa kịp nói câu nào, máu tươi bắn ra khắp nơi, rất nhanh đã ngừng thở, trở thành một xác chết không hồn.
Phệ Huyết Châu trong tay anh ta cũng rơi xuống đất, nhấp nháy ánh hồng quang.
Tô Thương vẫn đứng yên tại chỗ, xòe bàn tay ra thì Phệ Huyết Châu liền ngoan ngoãn bay tới tay của anh.
"Nguyên liệu không tệ, vậy mà lại là thiên thạch ở ngoài vũ trụ, ẩn chứa các thuộc tính của không gian, đáng tiếc là người chế tạo nó, kỷ thuật quá kém, ngay cả một phần trăm tính năng của nó cũng không khai quật được."
Tô Thương khá là hài lòng, sau đó ném nó vào giữa không trung, hai tay nắm chặt lại.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!