Lúc này.
Tô Thương, Thạch Cửu Thiên, Vương Phú Quý, Trương Mộ Cổ, bốn người thanh niên ngồi uống rượu cùng nhau.
Một đám người thiên tài như Vương Dã của Võ Đang, Phật tử Vô Cơ, Triệu Chỉ Nhược, Đỗ Phi Dương, cũng ở bên cạnh.
“Hôm qua tôi giống như bọn họ, cũng đều là thanh niên tài giỏi tuấn tú, nhưng bây giờ, ai có thể ngờ rằng tôi đã ở cảnh giới võ tôn rồi.”
Thạch Cửu Thiên uống hơi quá chén, tự nhiên đắc ý, thở dài một hơi nói: “Ôi giời, lúc nhỏ tôi đã trải qua cảnh giới thần tông, võ thần lục địa, một bước lên tiên, chung quy lại thì tôi vẫn thiếu quá nhiều thứ, loại cảm giác này, các người ai có thể hiểu được chứ. “
Có thể thấy được, ở Versailles , thực ra trong lòng Thạch Cửu Thiên cũng rất vui vẻ.
Nhưng, bên ngoài cậu ấy lại giả vờ làm ra vẻ đau khổ, rồi nói tiếp: “Nếu cho tôi cơ hội được tự mình lựa chọn một lần, tôi nhất định sẽ giống với Vương Dã và Vô Cơ, từ chối tham gia cuộc tẩy rửa bằng kim quang.”
“Cảm giác một bước lên tiên… Thật sự là... Thật sự là không quá thú vị, địa vị cao không tránh khỏi sự cô độc lạnh lẽo, còn vô vị hơn nhiều.”
Vừa nói, Thạch Cửu Thiên bưng chén rượu lên, uống một hơi hết sạch, trong mắt lộ ra vẻ đắc ý vô cùng sâu sắc.
Vừa nói xong, Vương Dã, Vương Phú Quý, Đỗ Phi Dương, và những thiên tài khác, bỗng quay sang hai mặt nhìn nhau.
Nhất là Phật tử Vô Cơ, trong chốc lát thì đã cảm thấy miếng đùi gà trong tay mình đã không thơm nữa rồi.
“A Di Đà Phật.”
Một tay Vô Cơ cầm đùi gà, ăn đến nỗi khắp mặt dính đầy dầu mỡ, miệng tụng Phật hiệu nói: “Thí chủ Thạch Cửu Thiên, cuộc sống luôn tràn đầy những chuyện ngoài ý muốn, nhưng mỗi một bước đi, đều là sự sắp xếp tốt nhất, anh cũng đừng quá chấp niệm với việc đột phá tấn cấp, một bước lên tiên cũng là việc mà nhiều người ngưỡng mộ lắm đấy.”
“Ôi, những điều anh nói tôi đều hiểu, nhưng cái này thực sự rất khó để chấp nhận, tôi cũng không muốn đột nhiên trở nên mạnh như thế, nhưng tiếc quá, ông trời trêu người tôi, các anh ai có thể cảm nhận được nỗi đau khổ của tôi chứ.” Thạch Cửu Thiên thở dài lần nữa, thể hiện sự tinh tướng, trông rất đáng ghét.
“Tôi có thể!”
“Thạch thiếu gia, tôi có thể!”
Đúng lúc này, một người than thở khác sắp lên tiếng, Trương Mộ Cổ ngồi bên trên chiếc trống to làm bằng da thú, cũng đã uống say, khổ sở nói: “Tình hình hiện tại của tôi, cũng giống y như Thạch thiếu gia vậy, ôi, cảnh giới võ tôn mạnh quá, đều phải cẩn thận ở khắp mọi nơi, bây giờ tôi cũng không dám đánh với lực quá lớn, tôi sợ sẽ khiến mọi người bị thương.”
? ? ?
Vừa nói xong, đừng nói đến Vương Dã, và đám người Vương Phú Quý, đến cả dáng vẻ tinh tướng của Thạch Cửu Thiên lúc nãy, cũng ai nấy cũng ngây ngẩn cả người, ngạc nhiên liếc nhìn Trương Mộ Cổ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!