"Việc mở ra một cánh cổng giữa trái đất và thế giới bên ngoài, xuyên qua khoảng không vô tận, đòi hỏi rất nhiều năng lượng và tài nguyên, thật sự khiến người khác chấn động mà."
Tô Thương tiếp tục nói: "Cho dù là mình ra tay lúc đỉnh phong nhất, chí ít cũng cần 100 năm mới có thể làm ra được một cái cổng tương tự thế này."
***Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app metruyenhot. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là metruyenhot.vn. Vui lòng đọc tại app metruyenhot để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Tinh không cổ lộ, thực chất cũng là cổng vận chuyển.
Đạt tới cấp bậc tiên đế, đưa tay ra giữa thì có thể mở ra cánh cửa vận chuyển rồi, chỉ có điều khoảng cách có hạn.
Nếu như muốn vận chuyển khoảng cách xa, cần phải lãng phí thời gian và tinh lực.
Nhưng giống như tinh không cổ lộ ở núi Côn Luân, cũng không đơn giản là khoảng cách vận chuyển, đây là vượt qua ngàn tỉ dặm vận chuyển của tinh hà rồi.
Loại thủ đoạn vận chuyển này, nhất định phải vận dụng chí bảo tối cao nhất, nếu không thì tinh không cổ lộ sẽ không có cách nào mà chống đỡ được.
"Tiên đế ngoại vực, khoảng không vũ trụ, tiên đế chân chính tổng cộng nhiều như thế, không biết ba người để mắt tới trái đất này có biết hay không nữa."
Tô Thương nhìn vào tinh không cổ lộ, cười nói: "Có cơ hội phải nhìn một chút chí bảo chống đỡ tinh không cổ lộ mới được, loại chí bảo cấp bậc này, chắc chắn là đế khí của tiên đế rồi."
"Đế khí cần dùng tinh huyết tẩm bổ, giống như hồn phách xương cốt, một vị tiên đế, cả đời chỉ có thể có một loại đế khí, nếu đế khí bị hủy, thì cảnh giới Tiên đế sẽ bị trượt xuống, rơi xuống cảnh giới chuẩn tiên đế."
Tô Thương nói: "Nếu mình không đoán sai, Tô Ma cũng là vì không bồi dưỡng được đế khí, vì thế mới là chuẩn tiên đế, nếu có cơ hội dưỡng được ra đế khí cho bản thân, cũng không phải không có khả năng bước vào cảnh giới tiên đế."
"Nói tóm lại, thông qua đế khí để chống đỡ tinh không cổ lộ. mình có thể nhìn được một cách sơ lược, nếu như tiên đế mở ra tinh không cổ lộ ra người mình đã quen biết cũ, mình nhất định có thể nhận ra."
Tô Thương thản nhiên nói, lại không vội vàng đi về phía trụ ánh sáng mạ vàng đó, cũng không tiến vào núi Côn Luân báo thù.
Bây giờ, anh có chuyện quan trọng hơn cần làm.
"Đoàn Khánh Sinh." Tô Thương mở miệng.
"Có thuộc hạ."
Đoàn Khánh Sinh lên trước một bước, quỳ một chân xuống đất, chắp tay lễ độ cung kính.
"Trước đó ông nói, năm anh em các ông, giúp thu dọn những cái xác chết thảm của nhà họ Tô."
Tô Thương dò hỏi: "Hơn một trăm năm qua đi, bây giờ còn nhớ vị trí đó nữa không?"
"Nhớ kỹ!" Đoàn Khánh Sinh trả lời.