Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiên Đế Tu Tiên Ở Thành Phố (Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên)

 Cũng là chính vì vậy, dì Phù mới có cơ hội cứu Tô Kiền Khôn, bảo vệ huyết mạch của nhà họ Tô.   

 

Hơn một trăm năm sau, cảnh giới của dì Phù, đã dừng lại ở võ thần lục địa đỉnh phong.  

 

Cũng không phải bà ấy không có năng lực đột phá đến bước kế tiếp, mà chính là sau võ thần lục địa, thì hệ thống luyện võ không có cấp bậc nào khác nữa.   

 

Từ hôm qua đến nay, sau khi cải biến giới luyện võ, thì con đường của hệ thống luyện võ đã được thông suốt rồi.   

 

Cảnh giới võ tôn, võ thánh, võ thần chân chính…...   

 

Có thể thông qua rồi, vậy thì càng đơn giản rồi…  

 

Dì Phù bế quan tu luyện, hậu tích bạc phát*, thời gian chỉ vẻn vẹn đúng một đêm, mã đã đặt chân đến cảnh giới vũ tôn rồi.  

 

*Hậu tích bạc phát” nguyên là câu “Quân tử hậu tích nhi bạc phát”. Trong “Giá thuyết tống Trương Hổ” của Tô Đông Pha có câu: “Bác quan nhi ước thủ, hậu tích nhi bạc phát”. Ý nói rằng, đọc sách nhiều đến đâu cũng chỉ có thể chắt lọc tinh hoa mà giữ lại, tích lũy nhiều đến đâu cũng chỉ có thể dùng từ từ từng chút một.  

 

Đồng thời.  

 

Ở cảnh giới võ tôn, tiếp tục đột phá, thăng cấp lên võ tôn trung kì, rồi tiến đến võ tôn hậu kì.   

 

Võ tôn hậu kỳ, có thể so sánh với kết đan hậu kỳ, các thực lực khác, còn vượt qua cả Tây Dao của cảnh giới giả đan lục chuyển.    

 

Đây mới thật sự là một bước lên tiên!  

 

Sau khi thăng cấp, dì Phù nhận được tin tức, biết Tô Thương đang đến báo thù ở núi Côn Luân, sắc mặt liền thay đổi, vội vàng chạy đến.   

 

Dựa vào thực lực võ tôn hậu kỳ của bà ấy, phóng vèo một đường thẳng, tốc độ nhanh đến đáng sợ, đến lúc này cũng đã đến kịp lúc.   

 

“Núi Côn Luân, hơn một trăm năm rồi tôi chưa từng đến, thật là nhớ khoảng thời gian năm đó tu luyện cùng các vị sư huynh, khi đó chẳng cần phải lo lắng gì cả, trời sập, đã có sư tôn chống đỡ, không cần phải suy nghĩ quá nhiều, thật là nhớ khoảng thời gian đó quá.”   

 

Dì Phù đứng ở dưới núi Côn Luân, nhìn qua dáng vẻ vừa quen thuộc vừa xa lạ của ngọn núi, không nhìn được liền cảm thán: “Ôi, đáng tiếc thật, khoảng thời gian trước, vĩnh viễn đã không trở lại được rồi.”   

 

“Nhưng, dáng vẻ lúc mình còn trẻ, lại quay về được, bây giờ cũng không cần phải giấu diếm gì nữa, để mình lấy lại dáng vẻ đẹp nhất của bản thân, rồi quay lại núi Côn Luân đi.”   

 

Sau khi tự lẩm bẩm một lúc, xung quanh người dì Phù có một hào quang lấp lánh, chân khí màu bạc tỏa ra khắp xung quanh.   

 

Đợi ánh sáng tan bớt đi, cơ thể dì ấy thay đổi đến nỗi long trời nở đất….   

 

Ngay lúc này.  

 

Một bóng dáng xinh đẹp đứng dưới chân núi Côn Luân và phong cảnh tuyệt đẹp làm nổi bật lẫn nhau.  

Nhấn Mở Bình Luận