"Vâng, phần ân tình này tôi sẽ nhớ kỹ, sau này ắt sẽ báo đáp." Tô Dực Cân hành lễ nói.
"Báo đáp thì thôi đi, tôi không cần.”
Long Bình Sinh nói một cách lạnh nhạt, đương nhiên là vì chuyện Lưu Huy bị sỉ nhục cho nên mới trưng ra bộ mặt như vậy.
Đương nhiên, trong lòng ông ta đã phán tội tử hình cho Tô Dực Cân, nhất định sẽ không cho cô ấy ra hỏi Vân cương.
"Cáo từ!"
Tô Dực Cân không ở lại thêm nữa, sau khi hành lễ, liền nhún người bay lên, rời khỏi động phủ.
Sau khi Tô Dực Cân rời đi, trong động phủ chỉ còn lại cô nam quả nữ Long Bình Sinh và Lưu Huy.
"Em gái Lưu Huy, cô ở chỗ này chờ chốc lát, tôi ra ngoài thu thập một ít đồ ăn hoang dã cho cô nếm thử."
Long Bình Sinh cười nói: "Tay nghề của tôi rất tốt, nhất định sẽ không để cô thất vọng."
Nói rồi Long Bình Sinh định rời khỏi động phủ, muốn đuổi kịp Tô Dực Cân để xóa sổ cô ấy.
Nếu mình không có được thì cũng không cần phải dùng sức mạnh nữa, cứ trực tiếp chết giết đi.
Năng lượng ẩn chứa trong máu của một người phụ nữ cảnh giới Võ Tôn rất có lợi cho Âm Dương Long Thần Công.
"Tôi đã coi thường trận pháp này rồi, Lưu Huy, bám lấy anh ta, cho thêm tôi năm phút nữa."
Tô Thương luôn luôn chú ý đến tình huống trong động phủ, vừa nghe thấy Long Bình Sinh muốn ra ngoài liền vội vàng truyền âm cho Lưu Huy.
Nhận được truyền âm của cậu chủ, Lưu Huy liền mở miệng cười nói: "Anh Long, bây giờ tôi vẫn chưa đói, không muốn ăn gì cả."
"Ơ, anh Long, đầm nước ở đây đúng là kỳ quái, tại sao lại có màu đỏ thẫm giống như dung nham vậy." Lưu Huy vội vàng đổi chủ đề.
"Cái này sao."
Long Bình Sinh dừng bước lại, nhẹ nhàng cười một tiếng nói: "Đây vốn là bí mật của Long thị chúng tôi, nhưng nếu em gái Lưu Huy đã mở miệng hỏi, đương nhiên tôi phải nói cho cô biết rồi."
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!