Lý Kỳ Kỳ căm ghét Tô Thương, thậm chí còn tức giận thay chị gái, ra tay đánh Tô Thương.
Nhưng hôm nay, lúc nhìn Tô Thương, trong lòng cô ta lại dâng lên một tia gợn sóng.
Nếu như trong lòng cô ta là một hồ nước yên tĩnh, vậy giọng nói, dáng điệu và nụ cười của Tô Thương lại giống như một hòn đá, hòn đá rơi vào trong hồ nước làm cho trái tim của cô ta không còn bình tĩnh nữa, mà lại nổi lên từng cơn gợn sóng.
"Ừm, các em cứ đi đi." Tô Thương nhẹ nhàng cười nói.
"Ừm vâng."
Sau khi được Tô Thương cho phép, Lý Kỳ Kỳ và Lý Nguyệt lập tức rời khỏi.
"Ông nội, có một số việc nếu Tô Thương không muốn nói thì ông đừng ép hỏi gắt gao quá, đừng làm khó anh ấy."
Trước khi đi, Lý Nguyệt không quên nhắc nhở Lý Thuần Phong, lo lắng cho Tô Thương đủ điều, điều này làm cho Tô Thương vô cùng cảm động.
Nhìn theo vợ và Lý Kỳ Kỳ đi xa, sau đó Tô Thương nhìn Lý Thuần Phong, nhẹ nhàng cười nói: "Ông nội Lý, cháu biết trong lòng ông có rất nhiều nghi ngờ, cháu và Nguyệt Nguyệt có hôn ước, ông nội và cha vợ đều không phải là người ngoài, nói cho hai người biết cũng không sao cả."
Tô Thương nói tiếp: "Về thực lực của cháu, cái này chỉ là cháu gặp may thôi, ngoài ý muốn nhặt được một loại pháp môn tu chân mạnh mẽ, may mắn trở thành người tu chân."
"Người... người tu chân!"
Lý Thuần Phong nghe anh nói như vậy thì nhất thời chấn động, vẻ mặt ngạc nhiên nói: "Ý cháu là thượng cổ Luyện Khí sĩ sao?"
"Không sai."
Tô Thương gật đầu nói: "Bây giờ cháu đã đặt chân vào Luyện Khí tầng chín, chỉ thiếu một bước là có thể đạt được Trúc Cơ. Còn về phần sức chiến đấu của cháu... thì ông nội cũng thấy được, dốc hết sức chiến đấu thì có thể giết chết bán Thần Tông."
"Mạnh như vậy ư!"
Lý Thuần Phong vô cùng khiếp sợ, thoáng chốc sững sờ tại chỗ, Lý Khuê Võ ở bên cạnh tò mò nói: "Tô Thương, nếu con mạnh như vậy sao lại phải che dấu thực lực, làm cho mọi người cho rằng con là đứa ăn chơi?"
"Cha vợ, cha có biết cái gì gọi là giấu nghề không?"
Tô Thương đã chuẩn bị xong lý do trước, vì thế đáp lại: "Nhà họ Tô của con rất có lai lịch, kẻ thù vô cùng lớn mạnh."
"Nói vậy hai người biết, mẹ con đã chết năm năm trước, thật ra bà ấy không có qua đời, mà chẳng qua bị người khác mang đi, đối phương xuất thân là một con quái vật khổng lồ."
Tô Thương nói tiếp: "Thực lực của con còn chưa đủ mạnh, cho nên không muốn rút dây động rừng, cho nên lựa chọn chịu đựng, dùng thân phận ăn chơi lêu lổng để che dấu chính mình."
"Bây giờ con đã có được thực lực để chống lại thế lực kia, đương nhiên không cần phải chịu đựng nữa."
Tô Thương nói tiếp: "Mấy ngày nay, con không ở Giang Bắc, đầu tiên là đi chiến trường biên giới phía Nam, càn quét nơi xa xôi, sau đó thì đến kinh thành chém giết Bình Thân Vương."