Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tôi Ở Thập Niên 70 Sửa Máy Kéo - Lâm Ái Thanh


Editor: Hannah“Ngụy Diên An!” Từ Hướng Dương mất một lúc lâu mới hoàn toàn tiêu hóa hết những lời này của Ngụy Diên An, như một con cá chép lộn người nhảy từ trên giường dậy: “Anh nói ai nhận thua, tôi sẽ không nhận thua! Còn nữa, ai mượn anh xen vào chuyện người khác, tôi mượn anh quản tôi hả?"Từ Hướng Dương sắp tức chết rồi, hắn bị cô gái mình thích cự tuyệt, còn không cho hắn buồn hai ngày nữa à? Còn nữa, cái gì gọi là người ta chướng mắt hắn?!Đó là trước kia hắn không tốt, hắn sửa lại không phải là được sao!Ngụy Diên An lạnh lùng nhìn Từ Hướng Dương gào rống, nhìn đến mức Từ Hướng Dương nghẹn họng, ủy khuất mà dời ánh mắt: “Anh, anh đi gọi cho dì nhỏ của anh nói em không về, Từ Hướng Dương em không bao giờ nhận thua.”“A, vậy cậu hai ngày nay tiêu cực lười biếng trừ công điểm, tôi phải trong ngoài lo ăn lo uống….Từ Hướng Dương biết ngay tên Ngụy Diên An vắt cổ chày ra nước này chỉ đang nhớ thương công điểm và lương thực của hắn thôi, hầm hừ lấy tiền và phiếu gạo từ trong túi ra, đập lên bàn.Dư quang khóe mắt thấy Ngụy Diên An lấy tiền và phiếu gạo, trong lòng Từ Hướng Dương đau đớn, là anh em họ hàng đấy, tình huynh đệ gì đó, đều là giả dối!“Hai hôm nay nha đầu họ Lâm kia làm ít chuyện, cậu có hứng thú biết không?” Ngụy Diên An cất xong tiền giấy rồi nhìn về phía Từ Hướng Dương, Từ Hướng Dương lập tức thu hồi khóe mắt, nhìn về phía khác.Thấy hắn không trả lời, Ngụy Diên An cũng không để bụng, nhấc chân định đi ra ngoài.


Anh còn nhiều việc lắm, hắn xuống nông thôn muốn theo dõi máy kéo hư của Bạch Than Bình nhưng nếu đã bị Lâm Ái Thanh giành trước, Ngụy Diên An cũng không nhớ thương nữa, lãnh đạo nói quả không sai, nông thôn là khoảng trời đất rộng lớn, chuyện phải làm rất nhiều.

Như việc sửa cầu đường, lúc trước sửa đường là việc công, tuy vất vả nhưng không tính đi không, Ngụy Diên An đã tìm được cơ hội mới.“Nè, cho anh phiếu, anh nói nghe chút đi.” Trước khi Ngụy Diên An ra khỏi cửa, Từ Hướng Dương gọi người lại.Nói sớm không phải được rồi sao, Ngụy Diên An cười như không cười liếc nhìn Từ Hướng Dương một cái, nhận phiếu xong rồi bảo Từ Hướng Dương rót nước cho anh.Từ Hướng Dương vẫn tức giận, càng thêm có xúc động muốn đánh Ngụy Diên An, treo gương mặt tươi cười thêm nước sôi châm trà cho Ngụy Diên An.Mỗi đầu tháng người lái máy kéo phải đến trạm máy móc nông nghiệp công xã lãnh mười lăm khối tiền lương trợ cấp hàng tháng.

Lâm Ái Thanh đã làm hơn một tháng, nên đi lãnh tiền.


Sáng sớm ngày năm liền đeo túi xách đến công xã.Trước khi mở cuộc họp báo cáo tổng kết, đọc lời trích dẫn tinh thần học tập, Lâm Ái Thanh ở phòng hội nghị gặp được năm người lái máy kéo khác ở công xã, ngoại trừ Liễu Thế Trung, bốn người còn lại là lần đầu gặp, mọi người ở trạm máy móc nông nghiệp lớn tiếng tự giới thiệu, quen biết lẫn nhau một chút.Lúc này Lâm Ái Thanh mới biết được, cũng không phải mỗi đội sản xuất đều có máy kéo.Đầu thập niên 70 lúc quốc gia bắt đầu cơ giới hóa nông nghiệp, bởi vì tỉnh cô là tỉnh có sản lượng lớn.

Thành phố Tây Giang chủ yếu là khu lương thực chính, tỉnh điều 48 xe máy kéo cùng một số máy móc khác đến huyện thành, mười công xã cùng nhau rút thăm, Vọng Giang công xã may mắn nhất, một lần rút được sáu máy.Sáu người lái máy kéo, một quân nhân trung niên xuất ngũ, hai nam xã viên trung niên, nhìn cũng hiền lành, chỉ có một thanh niên tuổi cũng cỡ Liễu Thế Trung, ánh mắt nhìn cô tràn ngập địch ý.Hội nghị dài dòng, kéo dài từ 9 giờ sáng đến 11 giờ rưỡi, sau khi vất vả lắm mới kết thúc, đi tìm trạm trưởng lãnh tiền xong, Lâm Ái Thanh chuẩn bị về đội sản xuất.“Thanh niên trí thức Lâm, cô ở lại một chút, có việc nói với cô.” Ở chỗ đậu máy kéo, ngoại trừ người quân nhân kia, bốn người còn lại bao gồm cả Liễu Thế Trung đang đứng chờ.Ánh mắt Liễu Thế Trung lo lắng nhìn Lâm Ái Thanh, trước đó hắn đã nói với Lâm Ái Thanh hôm nay cô nhất định sẽ bị gây khó dễ, hắn kêu Lâm Ái Thanh dứt khoát xin nghỉ đừng tới, dù sao hội nghị thường kỳ như vậy hàng tháng đều có, xin nghỉ cũng không phải chỉ mình Lâm Ái Thanh.Nhưng lúc ấy Lâm Ái Thanh dường như không để trong lòng, vẫn tới công xã như thường.


“Chú Hoàng, anh Tề, có chuyện gì?” Lâm Ái Thanh đứng yên, không đến gần.Đương nhiên có việc, bình thường lãnh tiền xong bọn họ đều tụ tập một chỗ đi uống rượu rồi, hôm nay còn ở đây chính là để chặn Lâm Ái Thanh, chuẩn bị giảng giải cho cô biết làm sao để làm một người lái máy kéo tốt..


Nhấn Mở Bình Luận