*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Khách rất nhạy cảm, lập tức quay đầu lại, thấy Cận Thanh Việt và Úc Sanh đang cười nói gì đó.
Cậu đang định đi lại đó thì nghe thấy giọng nói khàn khàn của người đàn ông mù.
"Tuy nhiên, tôi sẽ không để khác thăm quan rời khỏi thị trấn."
Nghe thế, Lâm Khách dừng lại rồi quay lại nhìn.
Đứng giữa đám đông người dân trong trấn, người đàn ông mù đứng thẳng lưng, đứng bên cạnh là phù thủy, lời nói của đối phương rất chắc chắn, khiến tất cả người chơi đều sợ hãi, một người chơi nào đó buột miệng hỏi, "Tại sao?"
Người đàn ông mù nhìn quét qua xung quanh một lượt, cuối cùng nhìn về phía Dạ Oanh và nói, "Bởi vì trong những người đến thăm quan nói với tôi rằng, miễn là tôi không để cậu ấy rời đi, không ai có thể lừa tôi."
Ai?
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Đầu tiên là sững sờ, sau đó đều nghĩ đến gì đó, nghi ngờ nhìn về phía Lâm Khách, dù sao cách qua cửa của Lâm Khách quá khác biệt, khó mà không nghĩ đến khi nghe câu nói này.
Đối diện với ánh mắt của mọi người, vẻ mặt Lâm Khách bình tĩnh: "Đúng thế."
<Kênh chat: Hahaha, vẫn thẳng thắn như thường!>
<Kênh chat: Đúng rồi, anh trai nhỏ chỉ Boss qua cửa thì sao? Chẳng sao cả.>
<Kênh chat: Cười chết mất, đừng nói là không thể qua cửa chỉ vì chuyện này đấy nhá.>
<Kênh chat: Không sao đâu, bây giờ đang là giai đoạn bảo hộ, cho dù tạm thời không thể qua cửa, cũng chỉ ở lại thêm vài ngày nữa thôi.>
Hai người "nhìn thẳng" nhau một lúc.
Giọng nói của người đàn ông mù khàn khàn, nở nụ cười chân thành: "Là cậu, cảm ơn cậu. Tôi muốn mời cậu dành thêm một chút thời gian ở thị trấn hoa hồng."
Theo lời đối phương nói, đôi mắt màu đen của Dạ Oanh quay sang nhìn Lâm Khách, cô hơi cúi đầu mang ý cảm ơn.
Lâm Khách ngẩn ra, đột nhiên nhận ra nữ phù thủy không thể nói được, giọng nói của cô ta là một đòn tấn công của Boss rất dễ ảnh hưởng đến thế giới này, cho nên lúc nãy cô ta mới phải kiềm chế, cho dù thấy người đàn ông mù cũng không nói lời nào.
Phù thủy đã không ở bên cạnh người yêu như một người bình thường trong hàng trăm năm.
Tâm trạng Lâm Khách có phần phức tạp, lúng túng cúi đầu đáp lại.
Tâm trạng của những người chơi xung quanh họ còn phức tạp hơn.
Có gì đâu, thì ra là nói đùa.
Quá bất ngờ, tưởng trời lạnh rồi chứ.
Tất cả đều thở phào nhẹ nhõm, mặt Dương Nguyệt đỏ lên, cô nhăn mặt nhìn Lâm Khách, như muốn nói: "Nhìn xem anh đã làm gì kìa, anh trai nhỏ."
Cận Thanh Việt quay đầu lại làm động tác "cố lên" với Lâm Khách. Phía sau đối phương, Úc Sanh đang cười vui vẻ.
Nhìn thấy ảnh này, Lâm Khách cũng giữ lại ý định nói chuyện với Cận Thanh Việt, dù sao đối phương cũng đã để ý đến mình không phải là ngày một ngày hai, khả năng cao lại gặp ở phó bản tiếp theo, cho nên lúc đó nói sau.
Dù sao thì, phó bản đã kết thúc, đối tượng đang ở trong tình trạng tốt hơn bao giờ hết.
Lâm Khách nhìn người đàn ông mù với vẻ mặt nhẹ nhõm.
Người đàn ông mù ở trước mặt đã học được cách đùa giớn, bóng dáng khúm núm của đối phương đã biến mất, như thể đối phương đã trở lại thành "quý ông" hài hước ủa quá khứ.
Vấn đề cuối cùng cậu sợ đã được giải quyết.
Hoàn hảo.
Đang mãi nghỉ, lại nghe hấy âm thanh điện tử của hệ thống Chủ thần.
Hệ thống chủ thần: "Nhiệm vụ bổ sung, người đàn ông mù mời người chơi ở lại đón mùa xuân ở thị trấn hoa hồng một thời gian, hãy thưởng thức phong cảnh của thị trấn."Hệ thống Chủ thần: "Nếu người chơi sẵn sàng giúp người dân trong trấn sửa chữa, bạn cũng sẽ nhận được những món quà tinh tế từ người dân."Ở đây thì làm gì có cảnh mà ngắm, rõ ràng là giai đoạn trao thưởng làm màu.
Toàn bộ mọi người ồn ào, mộ vài người chơi còn sống không thể che dấu sự phấn khích trên gương mặt mình.
Phải biết rằng, thế giới Chủ thần rất keo kiệt về quà tặng đạo cụ, thông thường ở phó bản cấp F chỉ có một hoặc hai đạo cụ, phó bản cấp C chỉ có ba đến năm đạo cụ, điều này dẫn đến chuyện người chơi không dám vào phó bản cấp cao, chỉ loanh quanh ở phó bản cấp thấp để tích lũy đạo cụ vượt phó bản cao hơn.
Không chỉ người chơi mới làm điều đó, mà những người chơi câp cao thậm chí còn làm điều đó nhiều hơn, dần dà, mọi người đều mặc đích cách duy nhất để vượt phó bản thành công nếu họ có càng nhiều vật phẩm cao cấp hơn, và nếu như muốn nhận được nhiều vật phẩm cao cấp chỉ có một cách là tham gia nhiều phó bản nhất có thể.
Bởi vì thế, sự cạnh tranh trong phó bản ngày càng khốc liệt, hiếm khi mọi người có thể cảm nhận được niềm vui khi vượt phó bản, và họ đã bắt đầu quan tâm đến thời gian cần thiết để vượt phó bản.
Nó giống như phó bản thị trấn hoa hồng băng này, họ đã ở trong đây ba ngày, có vài bình luận nói nếu họ chiến đấu chống lại Boss của cốt truyện, có thể họ đã qua của vào ngày hôm sau rồi, ở thêm một ngày nữa thì dành thời gian đó ở phó bản cấp F có phải tìm thêm được đạo cụ nữa, có phải hơn hay không?
Nhưng lúc này, âm thanh điện tử của hệ thống đã cho họ một cậu trả lời khác.
Hệ thống Chủ thần đang nói với tất cả người chơi rằng những nỗ lực của họ trong nhiệm vụ và đóng góp xuất sắc của họ vào việc hoàn thành nhiệm vụ sẽ được phó bản trả thưởng tương ứng.
<Kênh chat: Tôi đã đọc xong! Tôi nghĩ tôi cũng có thể!>
<Kênh chat: Có gì nhỉ? Là kết cục hoàn hảo à? Nói thật, lúc này tôi như đang được tiêm máu gà.>
<Kênh chat: Đúng thế, tôi không mong đợi gì ở phó bản cấp C, tôi thấy phó bản cấp F còn có hy vọng hơn, tối nhớ anh trai nhỏ nhận được đạo cụ cũng rất tuyệt ở phó bản cấp F, chỉ cần hoàn thành phó bản một cách hoàn hảo và bạn cũng phải góp công trong đó.>
<Kênh chat: Phải đợi xem sao đã.>
Người xem được tiêm máu gà vừa xem người chơi cùng với người dân bắt đầu trồng hoa và di chuyển gạch như đnag làm ruộng, tất nhiên, hầu hết bọn họ chọn đi theo Giáo chủ để dựng lai nhà hờ, mọi người đều hứng thú với quà của Boss cấp trừng phạt hơn.
Chỉ có Lâm Khách là khác.
Chỉ thấy Lâm Khách đứng ngáp tại chỗ, duỗi thẳng tay, dáng vẻ như muốn nghỉ ngơi.
<Kênh chat: Tôi nhớ mình bị mê mẩn dáng vẻ khi ngủ của anh trai nhỏ...>
<Kênh chat: Chuyên gì đang xảy ra với anh trai nhỏ thế! Sau khi cậu ấy vượt phó bản, như quả bóng xì hỏi, thậm chí cậu ấy không bị phần thưởng thu hút, như tôi khi nghỉ việc một trăm năm trước vậy!>
Lâm Khách uyển chuyển từ chối ở lại, liền bị phù thủy kéo góc quần áo, lịch sự mời cậu đến nhà người đàn ông mù ngồi chơi.
Đến lúc này rồi, cậu không muốn làm bóng đèn đâu.
Quả nhiên, ngay khi Lâm Khách định nói, cậu lập tức nhận được ánh mắt cảm kích của nữ phù thủy lần nữa.
Khi nhìn ngươi đàn ông mù và phù thủy rời đi, cậu quay đầu lại và đi về phía cánh đồng hoa hồng, như thể đột nheien cậu nghĩ ra điều gì đó.
<Kênh chat: Khoan đã??? Cậu ấy không định giúp Giáo chủ à??
...
Năm phút sau.
Đứng trước cánh đồng ho hồng bất tận, Lâm Khách hít một hơi thật sâu không khí trong lành và thơm ngát, lúc này mới nhận ra rõ ràng mù xuân đã đến rồi.
Nhìn về phía trước, dưới bầu trời trong xanh, trên cánh đồng hoa gần như không thấy lá, khắp nơi đều là hoa hồng đỏ nở rộ, đầy đặn như một ngọn lửa bập bùng, cháy đến tận chân trời.
Mạnh liệt.
Ngay cả gió cũng mang theo hơi ấm.
Trong thoáng chốc, Lâm Khách thấy hơi bối rối.
Nhưng cậu nhanh chóng lấy lại tinh thần, suy ngẫm về cảnh tượng đêm hôm trước, nhảy xuống con đường nhỏ dưới ruộng để tìm gì đó.
Trên kênh chat xuất hiên các bình luận "Cảnh đẹp quá", "Cậu ấy đang tìm gì thế", "Hay là mất ví tiền". Giữa lúc kênh chat toàn câu hỏi và tò mò, Lâm Khách cúi người thành vòng cung xinh đẹp, giơ tay gỡ bụi hoa hồng ra, lộ ra cô gái có gương mặt hơi quá tuổi đang nằm bên trong, người đã khôi phục về trạng thái ban đầu.
<Kênh chat: Chuyện này, tôi cũng quên mất có người này.>
<Kênh chat: Đừng nói thế...Tôi có tội...Tôi còn nghĩ anh trai nhỏ đang tìm ví...>
Lâm Khách cúi đầu xuống.
Những chiếc gai hoa hồng và cánh hoa trên cơ thể cô gái đã biến mất, chỉ còn lại là một cô gái bình thường, ngực hơi nhấp nhô, như thể cô đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Sau khi đợi thêm một lúc nữa, cô lẩm bẩm gì đó, lăn qua lại lại rồi cau mày.
Thấy thế, Lâm Khách gọi nhỏ một tiếng.
Giọng nói của cậu rất nhẹ nhàng, cậu không làm mọi người giật mình khi bị đột ngột gọi dậy, chỉ thấy cô gái hơi choáng váng, mí mất khẽ động, cố gắng mở mắt, tay mò mẫm trên bụi đất.
Sau đó, như thể giật mình, cô ngồi bật dậy với đôi mắt mở to.
Gương mặt hoảng hốt và bối rối, "Tôi là ai và đây là đâu", trông cũng đáng yêu.
"Sáng rồi..." Lâm Khách thở dài, giọng nói nhẹ dần, đột nhiên trợn mắt.
Cậu còn chưa kịp lùi lại, đã bị cô gái bóp cổ, đau khổ nói: "Đồ dối trá, các người lại đến phá hủy trấn của chúng tôi!"
Lâm Khách: "..."
<Kênh chat: Cười chết mất.>
<Kênh chat: Anh trai nhỏ vô tội.>
<Kênh chat: Chị gái à, thị trấn của chị có kết nối mạng không? Nên mở mang tầm mắt và nhìn thế giới, hahaha>
<Kênh chat: Nhìn cả thị trấn, chỉ có cô vẫn là Boss, nhanh tỉnh đi!>
Lâm Khách nói không nên lời.
Cô gái đã mất đi sức mạnh của hoa hồng đỏ nên không có nhiều sức, cô thậm chỉ không thể để lại dấu đỏ trên cổ cậu, nhưng cô vẫn hét lên đủ làm cậu đau đầu.
Cậu ngẩn người ra, phải mất một lúc lâu mới tỉnh áo lại, cậu giữ chặt hai tay mới áp được đối phương.
Cô gái không ngờ mình lại "yếu đuối" đến như vậy, sau khi sững sờ là giãy giụa tuyệt vọng, phát hiện mình không thể làm lung lay Lâm Khách, cho nên lại ngẩn người ra.
Lúc này cô mới nhận ra sương giá xung quanh đã phai đi, không khí trong lành tràn ngập mùi hương hoa hồng.
Trong một khắc, cô cảm thấy như thể mình đã quay trở lại những năm trước.
"Chuyện, chuyện gì..." Cô thấy khó hiểu, nhìn xung quanh, vẫn ngơ ngác.
Lâm Khách từ từ thả cô ra.
Cô gái vẫn không cử động, gương mặt mơ màng như trong giấc mơ. Một lúc sau, cố đứng dậy, nhìn xung quanh, đưa tay véo mặt mình, để lại vết bùn trên mặt.
"Kết thúc rồi, Dạ Oanh và người đàn ông đã quay trở lại, cô cũng nên về nhà đi." Lâm Khách nói.
Nghe vậy, cô gái quay đầu lại nhìn Lâm Khách, ngực phập phồng liên tục, gương mặt đỏ bừng.
Sau một lúc, giọng nói của cô gái run rẩy: "Cậu nói...Bọn họ đều đã trở lại?"
"Đa trở lại." Lâm Khách khẳng định.
<Kênh chat: Đột nhiên thấy đồng cảm, thỉnh thoảng khi nghe tin tốt, phản ứng đầu tiên của tôi là không tin. Nếu tôi đã làm việc chăm chỉ trong hơn 20 năm và đột nhiên thức dậy vào một buổi sáng, giấc mơ của tôi lại thành hiện thực, tôi sẽ không tin điều đó...>
<Kênh chat: Đúng thế, tất cả họ đã trở lại, cô đã ở một mình lâu như thế, vậy nên hãy nhành chóng về nhà thôi.>
<Kênh chat: Anh trai nhỏ quá tốt bụng và kiên nhẫn.>
Trong sự khẳng định của Lâm Khác hết lần này đến lần khác, cuối cùng cô gái cũng cấp nhận được chuyện thị trấn đã quay lại bình thường.
Cô đi theo Lâm Khách quay lại, không xa trước khi lối vào thị trấn xuất hiện trước mặt hai người, thỉnh thoảng còn có tiếng cười vang vọng từ hướng đó.
Cô gái đứng lại nhìn, thấy người dân trong trấn đang quấn dây hoa lên cột gỗ nhà.
Một vài người dân khác nhảy vào cánh đồng hái thêm vài bông hoa.
Điều này sẽ không thể tưởng tượng được nếu đang ở ngày hôm qua, sau tất cả, hoa hồng là hiện thân của Dạ Oanh, một biểu tượng của cái ác, không ai chạm vào nó cả.
Nhìn thấy cảnh tượng này, cô gái đã tìn vào những gì Lâm Khách nói, biểu cảm trên mặt dần từ mệt mỏi thành ngạc nhiên.
Cô loạng choạng đi vài bước về thị trấn, nhưng đột nhiên cô nghĩ đến gì đó rồi sợ hãi, quay sang hỏi Lâm Khách, "Bây giờ tôi trông như thế nào?"
Bất giác, cô muốn tìm sự an toàn từ Lâm Khách.
Cô trông như nào?
Bộ quần áo mỏng manh của cô gái đã bị xé nát khi biến thành quái vật hoa hồng, gương mặt nhem nhuốc,
Cô còn bị thương và bước đi khập khiễng.
Cô không quá xinh đẹp nhưng cũng không xấu.
Ngoại hình của cô hoàn toàn khác với trước đây, những vết nhăn cay đắng tích tụ trên khóe miệng và mắt cô đã biến mất trên gương mặt căng thẳng, cô giống như đứa trẻ trở về thời thơ ấu, đột nhiên có sự nhút nhát và rụt rè của một cô bé, nếu nhìn kỹ, cũng khá ổn.
Vì thế, Lâm Khách thở dài, nhìn cô từ trên xuống dưới, nói, "Vẫn tốt."
Cô gái thở dài nhẹ nhõm và tăng tốc độ đi về phía thị trấn.
Cô được chào đón với những gương mặt tưởi cười đầy ấm áp của người dân.
"À, về rồi à?"
"Ây, đây không phải là người đã từng ở với Dạ Oanh hả..."
"Hôm qua mọi người tìm cô đấy!"
Có lẽ cô gái là một NPC nhỏ, và gần như không ai có thể nhớ tên cô, nhưng mọi người vẫn chào đón cô rất nồng nhiệt.
Cô gái đứng lại ở cổng, quay lại nhìn Lâm Khách rồi nói: "Cảm ơn. Tôi sẽ không làm những điều ngu ngốc như trước đây. Tôi thực sự xin lỗi lần trước đã làm như thế trong nhà thờ, nhưng tôi chỉ lo rằng cậu sẽ phá hủy thị trấn nên đã cố tình khiêu khích cậu, không chỉ thế, tôi còn cố ý quyến rũ mọi người và muốn các cô gái trong trấn như tôi, tôi đã sử dụng sức mạnh của cái ác...Tôi luôn nghĩ rằng đó là sự đúng đắn, và tôi chưa từng giờ thấy hối hận, dù sao, tôi sẽ khẽ không làm điều đó một lần nữa! Tôi sẽ đến nhà thờ và xin lỗi mọi người vì những gì tôi đã làm!"
Nói xong, cô quay người chạy đi.
Lâm Khách không hiểu ý cô, nhưng cậu không muốn lo lắng nữa, vì thế cậu đi dạo quanh trấn một mình, đã đến lúc thả lỏng.
Theo mắt thường có thể thấy, thị trấn đã gần như khôi phục, và ngay cả nhà thờ cách đó không xa cũng đã được khôi phục một cách kỳ diệu về trạng thái ban đầu.
Hệ thống vang lên.
Hệ thống Chủ thần: "Nhờ sự cố gắng của người choi, thị trấn đã trở lại sức sống vốn có. Cảm ơn tất cả các bạn vì những cố gắng đó."Hệ thống Chủ thần: "Người chơi Dương Nguyệt, A Cương...giúp người dân hoành thành việc xây dựng lại vườn cây, nhà ở và nhận được lòng biết ơn chân thành của người dân trong trấn."Hệ thống Chủ thần: "Người chơi Cận Thanh Việt, Úc Sanh,...giúp Giáo chủ hoàn tất việc xây dựng tía thiết nhà thời, và nhận được lòng biết ơn chân thành của Giáo chủ."<Kênh chat: wow, thật ấm lòng, tôi thấy những lời cảm ơn này rất có giá trị!.>
<Kênh chat: Xong rồi, thật tiếc, anh trai nhỏ không tham gia...>
Hệ thống Chủ thần: "Người chơi Lâm Khách, giúp đỡ người dân trong trấn hoàn thành lời thú tối nghiêm túc, và nhận được lòng biết ơn chân thành của người dân trong trấn..."Hệ thống Chủ thần: "...Và nhận được sự tán thưởng của Giáo chủ."<Kênh chat:...???>
<Kênh chat:?????>
- --
Ngoài lề, mai là chung kết W2023, chỉ mong muốn các chàng trai T1 được xướng tên ở ngôi vị cao nhất.
Cố lên các chàng trai, chúng ta chỉ còn một ngọn núi nữa mà thôi.
(Nguồn ảnh: xoxo99_123)