Liên tục một tuần sau, mỗi lần Quý Trạch An tan học đều thấy chiếc xe màu đen kia đỗ ở cửa trường học, chỉ đơn thuần là đỗ ở đó mà thôi. Trừ lần gặp gỡ trước, người nọ không còn bước xuống xe chào hỏi cậu, chỉ chờ cậu xoay người đi thì chiếc xe cũng rời đi.
Quý Trạch An không rõ người nọ làm vậy là vì cái gì. Tối mấy hôm trước cậu có nhắc đến chuyện này với Du Dịch. Anh do dự một lúc rồi nói cho cậu một tin anh nhận được rằng tủy của cậu và Sầm Dạ Thư hợp nhau đến 70%, còn nhiều hơn mức hợp 50% của cha con. Chỉ tiếc Ninh Văn Ngạn không giấu được nguồn tin của hắn, một khi Sầm Ân Thư cứng đầu thì chẳng ai có thể ngăn cản được.
…
“Nếu độ phù hợp cao sao ông ấy không đến tìm em? Chẳng nhẽ ông ấy không muốn sống tiếp?” Quý Trạch An không hiểu được điểm ấy. Người nọ nhìn qua còn rất trẻ, tuổi thật cũng chưa đến bốn mươi, trên thương trường còn là người thành công. Cậu nghĩ rằng người như thế thì khát vọng sống sẽ càng mạnh mẽ chứ. Thế nào mà khi biết có tủy sống thích hợp lại bỏ qua? Hay vì người cung cấp tủy là cậu?
Quý Trạch An nhăn mày “Ông ấy không muốn dùng tủy của em?”
Du Dịch đi đến, sờ sờ khuôn mặt đăm chiêu của nhóc con, cúi đầu nhìn cậu “Em rất để ý?”
“…” Quý Trạch An im lặng một lúc.
Du Dịch không lên tiếng, anh kiên nhẫn ngồi chờ Quý Trạch An trả lời.
“Ừm…nói không để ý một chút nào thì chắc chắn là giả…” Quý Trạch An mặt nhăn thành một đoàn “Tuy em đối với ông ấy không yêu không hận, cũng không có bao nhiêu cảm tình. Nhưng vừa nghe rằng ông ấy sẽ chết thì có một cảm giác không nói rõ được…cảm giác này rất không thoải mái.”
(〃 ̄д ̄)? Tiểu An, cảm giác này của cậu gọi là huyết mạch tương liên.
Quý Trạch An nhìn ký tự trên chén trà nhỏ Du Dịch để ở bàn trà, biết nó gần đây cùng cậu xem nhiều phim truyền hình cẩu huyết. Thực tế mà nói, Quý Trạch An thật ra không tin cái gọi là quan hệ huyết mạch tương liên. Cậu thấy rằng tình cảm phải ở chung mới có, làm sao có thể vì giống gen mà bỗng dưng có tình cảm?
Ngốc không cứu nổi (╯^╰).
Bấy giờ cốc thủy tinh Du Dịch dùng cố định để rót sữa cho Quý Trạch An từ ký tự ngàn năm không đổi “(╯^╰)” thêm vài chữ biểu đạt đằng trước.
Quả nhiên, chén trà nhỏ nhìn thấy liền tạc mao.
((? (//? Д/? /)?)) Mi mi mi mi! Ngọc lưu ly mi luôn đối địch với ta, chẳng nhẽ vì ta ngăn cản mi trở thành tiểu tứ tứ của nam thần? Mi rõ ràng có thể cân nhắc làm tiểu tam tam của Tiểu An nha! Tiểu tam tam nhìn thế nào cũng xếp trước tiểu tứ tứ. Mi không hiểu được nỗi khổ tâm của ta… Chẳng nhẽ mi yêu nam thần đến mức không thể kiềm chế nổi? Không được! Nam thần là của ta! Anh ấy mỗi ngày đều mang ta đi tắm bồn ba lần. Anh ấy với ta là chân ái! Hứ!
(╯^╰) Ai cũng không cứu nổi chỉ số thông minh của mi.
Cốc thủy tinh biểu đạt ý của mình xong thì tùy ý chén trà nhỏ ở bên cạnh vẫn đang “ríu ra ríu rít” liên tục cũng không thay đổi ký tự mới trên người, chỉ mỗi biểu tình “(╯^╰)” hơi cao lãnh như vậy.
Quý Trạch An thấy chén trà nhỏ cùng cốc thủy tinh lại làm tổn thương tình bạn, hai người cứ gặp nhau thì có thể nói là lửa băng gặp nhau. Chén trà nhỏ thích đổi vẻ mặt liên tục mà cốc thủy tinh lại thích dùng ký tự ngắn đến tinh túy đả kích nó…
Chỉ là sau đó Quý Trạch An cũng không quá quan tâm hai đứa “ầm ĩ” cái gì, cậu vẫn để ý chuyện của Sầm Ân Thư.
Du Dịch im lặng thật lâu, cuối cùng vẫn chọn cách mình không thích. Anh nhìn cái đầu cúi gằm xuống của nhóc con, nhẹ nhàng đặt tay lên gáy đang lộ ra ngoài của cậu “Em tự xem xét rồi làm là được. Nếu có nghi ngờ gì thì em có thể chọn đi hỏi.”
Quý Trạch An ngẩng đầu liếc nhìn Du Dịch, cậu biết người đàn ông này vẫn luôn không đồng ý chuyện mình hiến tủy. Cậu nhìn anh, muốn biết vì sao anh đưa ra quyết định này.
Lời vừa nói ra khỏi miệng, Du Dịch càng thêm khó chịu nhưng anh không biểu hiện ra. Nếu như tình cảm cha con tốt đẹp thì anh cũng không thể nói gì hơn nhưng quan hệ của Quý Trạch An với Sầm Ân Thư rất lúng túng. Mười bảy năm trước, Sầm Ân Thư cũng không biết mình có một đứa con trai. Hắn bây giờ ba mươi lăm tuổi, Quý Trạch An cũng gần mười tám. Trong mười mấy năm nay, sinh hoạt của Quý Trạch An cũng không đặc biệt tốt. Anh còn chẳng cần tìm người điều tra những năm đó mà từ hình dáng yếu đuối mà anh thấy cực kỳ mỏng manh kia là biết.
Du Dịch cúi thấp đầu, đối diện với Quý Trạch An đang ngửa đầu lên, thấy trên mặt cậu có thêm ít thịt thì ánh mắt có chút tối sầm lại.
…
“Quý Trạch An, chiếc xe kia lại đỗ ở chỗ này.” Vệ Lăng vừa ra cổng trường liền thấy chiếc xe mà cậu ta thề sau này sẽ mua bằng được một chiếc khí phách như thế. Chỉ là lần này cậu ta không còn nhìn chiếc xe chảy nước miếng mà lo lắng nhìn Quý Trạch An.
Quý Trạch An mấy hôm nay tan học đều đi cùng đám Vệ Lăng, Du Dịch nhận công tác đi vùng khác. Hôm trước cậu quay về căn nhà mẹ để lại, mỗi ngày đều liên lạc với Du Dịch qua tin nhắn cùng điện thoại. Từ sau cuộc nói chuyện đêm trước hôm Du Dịch rời đi, cậu từng muốn tìm Sầm Ân Thư nói chuyện một chút.
Thế nhưng mỗi ngày tan học nhìn chiếc xe SUV màu đen kia cậu lại lùi bước. Quý Trạch An cũng không biết mình đang do dự cái gì, sợ cái gì.
=≡Σ(((つ•? w•?)つ Tiểu chủ nhân, lên xe ngồi chút chút đi. Lại đây, chúng ta ước ước ước* nha!
(*ước này là trong từ ước hẹn, ước định, mời, hẹn – 约)
Lúc đi đến cạnh xe màu đen đó, thân xe xuất hiện hàng chữ thật lớn, giống như có người cố ý cạo lên nó vậy.
Quý Trạch An nhìn chữ trên xe một chút, lại nhìn cửa kính xe màu đen không nhìn được bên trong, rồi nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn sang bọn Vệ Lăng. Cậu do dự một chút rồi đi về chỗ ba người đang chờ cậu “Tớ hôm nay có chút việc không về cùng mấy cậu.”
Về chuyện là việc gì, mọi người đều rõ không cần Quý Trạch An giải thích.
“Được, bye bye, về đến nhà thì nhắn tin cho bọn tớ.” Đậu Nghiên kéo Vệ Lăng còn muốn nói gì với Quý Trạch An, vẫy vẫy tay với cậu, cũng không nhìn qua chiếc xe đỗ bên kia. Bốn người đi về hướng cũ, vừa đi còn như đang tranh luận cái gì.
Nhìn bốn người đi xa, Quý Trạch An xoay người, gõ cửa xe phía sau. Rất nhanh sau đó cửa xe mở ra.
Quý Trạch An nhìn đôi mắt mang theo ý cười.
“Đến ngồi đi.”
Quý Trạch An nghe Sầm Ân Thư nói, quyết đoán ngồi lên. Trong nháy mắt cửa xe mở ra, toàn bộ do dự đã bị cậu ép xuống. Cậu bây giờ đang bị vây trong trạng thái “nước đổ khó hốt”, không do dự nữa. Giờ cậu cần biết những gì cậu muốn biết…
Cửa xe vừa đóng thì tài xế khởi động xe chạy đi.
Sầm Ân Thư nhìn khuôn mặt non nớt có bảy tám phần giống mình tưởng tượng của người ngồi cạnh, nói: “Muốn cùng ăn tối với ta không? Hay là để ta trực tiếp đưa con về?”
“Nếu có thể, ta vẫn hy vọng có thể cùng con ăn một bữa cơm.” Quý Trạch An còn chưa trả lời Sầm Ân Thư đã nhanh miệng nói ra ý nghĩ của mình.
Quý Trạch An nhìn hắn một lúc không lên tiếng.
“Vì sao không nói lời nào?” Sầm Ân Thư nhướng mày, dáng vẻ nghi ngờ nhìn Quý Trạch An, ý cười bên khóe môi chưa từng giảm.
“Con muốn biết vì sao bác mỗi ngày đều dừng xe trước cửa trường học của con. Đừng nói với con là đúng dịp thích thì dừng chỗ này.” Quý Trạch An không thể hiểu được người này không xin cậu cứu giúp hắn mà lại mỗi ngày lái xe đỗ ở gần trường cậu.
Sầm Ân Thư nhìn Quý Trạch An xoắn xuýt lại càng cười vui vẻ hơn “Ta chỉ muốn nhìn con một chút. Chỉ là ta nghĩ con không muốn gặp ta nên mới dùng biện pháp như thế.”
Đôi khi chuyện rất đơn giản lại bị nhìn thành phức tạp.
Quý Trạch An nghĩ chữ viết trên mặt người này quá mức đơn giản lại khiến cậu khó nắm bắt. Có lẽ do ấn tượng đầu tiên lưu quá sâu, cậu luôn cảm thấy Sầm Ân Thư không phải người đơn giản, những hành động của hắn chắc chắn sở tác sở vi tất có sở cầu*. Mà hắn lại không cầu xin gì. Có thể một việc đơn giản đến không thể đơn giản hơn nhưng vì thời điểm sẽ khiến người khác thấy không thể tin tưởng.
(*theo raw là 所作所为必有所求 – nghĩa là một người vô duyên vô cớ đối tốt với mình thì chắc chắn có chuyện muốn nhờ.)
Sầm Ân Thư nhìn khuôn mặt Quý Trạch An không tin, muốn nhéo một cái. Hắn sớm muốn biết cảm giác khi sờ khuôn mặt gần giống mình là như thế nào, có giống khi sờ mặt mình hay không?
Chỉ là cuối cùng vẫn nhịn xuống, Sầm Ân Thư hiểu rõ Quý Trạch An rất phòng bị với hắn. Hơn nữa quan hệ hai người cũng không thích hợp có cử chỉ thân mật như vậy.
“Gặp con thì có ý nghĩa gì?” Lẽ nào hắn cảm giác hắn không chủ động mở miệng thì Quý Trạch An vẫn cứ ngốc ngốc dựa vào quá khứ mà cứu hắn. Sau đó hai người sẽ vui vẻ hòa thuận sống cùng một chỗ? Quý Trạch An nghĩ Sầm Ân Thư sẽ không nghĩ như vậy, đến cậu nghĩ thế còn thấy cực kỳ buồn cười. Quý Trạch An cậu tuy rằng khuyết thiếu tình thương của cha nhưng giờ cũng không còn là đứa trẻ quấn quít lấy mẹ để hỏi về cha.
Cậu loáng thoáng nhớ rằng năm cậu hỏi mẹ chuyện của cha, trên mặt mẹ cũng không có xúc động quá lớn, chỉ đùa nói rằng: “Tiểu An, cha con cũng không phải là người mẹ thích nên Tiểu An phải hiểu cho mẹ nha. Chỉ là Tiểu An không cần lo lắng, mẹ vẫn rất thích Tiểu An.”
Ngay cả mẹ cuối cùng thích ai, Quý Trạch An vẫn không thể biết được.
Chuyện xảy ra giữa cha ruột và mẹ cuối cùng là sao, vì sao lại có cậu, cậu không rõ ràng lắm. Đã từng thắc mắc nhưng bây giờ lớn rồi cậu lại không muốn nghĩ. Cho đến khi Sầm Ân Thư xuất hiện trước mặt cậu.
“Muốn gặp thì gặp thôi.” Sầm Ân Thư vẫn luôn có cái tùy hứng của tư bản như bây giờ hắn không muốn gặp Ninh Văn Ngạn thì vẫn sẽ không gặp.
Quý Trạch An biết trao đổi về vấn đề này là vô ích, liền hỏi sang vấn đề khác cậu vẫn thắc mắc “Tủy của chúng ta khá tương thích, tại sao bác không muốn sống?”
Sầm Ân Thư nghe thấy Quý Trạch An hỏi như vậy bỗng phá lên cười.
Hắn cười một lúc lâu mới nói “Con còn rất trẻ, chẳng nhẽ con không nhìn ra ta chưa từng từ bỏ cách cầu sinh sao? Ta sẽ không muốn chết. Ta chỉ là tục nhân, với thế gian này còn quá nhiều vướng mắc.”
__Hết chương 35_