Cố Từ cảm thấy trong miệng có vị tanh ngọt, sau một hồi buồn nôn, lại giống như lần trước lại ho ra máu.
Trước khi ý thức sắp sụp đổ, Cố Từ chỉ kịp nắm lấy tay phụ thân, yếu ớt nói: "Con, con không sao...." Cho nên, đừng trách người khác...
Cố Từ còn chưa nói hết những lời còn lại, cậu đã bị bóng tối vô tận bao trùm.
*
"Xì---" Sau một trận đau đầu qua đi, Phó Ngôn chậm rãi tỉnh lại, giây tiếp theo, y liền lập tức kiểm tra dược thảo trên tay.
Cũng may đến cuối cùng y cũng không quên nắm chặt vị thuốc kia, nên mới không làm mất nó, nếu không cũng không biết phải làm sao. Phó Ngôn thở phào nhẹ nhõm, phản ứng chậm chạp sờ sau đầu, hình như sưng lên, chắc là lúc ngã xuống đụng phải thứ gì đó.
Y kiểm tra địa hình xung quanh, phát hiện nguyên lai rơi xuống một cái hang đá ở giữa vách núi, nếu không có một nơi như vậy ở chỗ này, chỉ sợ Phó Ngôn tại một khắc ngã xuống kia, sẽ chết không có chỗ chôn.
"Còn tưởng mình chết chắc chứ..." Phó Ngôn thì thầm, giây phút dây thừng đứt đoạn, y cơ hồ đã không ôm bất kỳ hy vọng nào, suy nghĩ cuối cùng trước khi hôn mê chính là, bệnh của Cố Từ phải làm sao bây giờ, nếu y chết, Cố Từ sẽ cảm thấy thương tâm không?
Nghĩ đến đây, Phó Ngôn lại không khỏi bật cười, Cố Từ tính tình lương thiện như vậy, chỉ sợ là gặp được một người xa lạ qua đời, cũng sẽ bởi vậy mà cảm thấy khổ sở đi....
Y khó khăn đứng dậy, cúi đầu mới phát hiện giỏ thuốc trên người cũng rơi xuống đây, thảo được bên trong vương vãi khắp mặt đất. Phó Ngôn loay hoay nhặt đồ xong, vừa bước ra ngoài đã thấy mặt trời đã xuống núi.
Y bất chấp chật vật quanh mình, chỉ muốn nhanh chóng trở về chuẩn bị thuốc xong, sau đó giao nó cho Cố Từ. Phó Ngôn nghiêm túc thăm dò địa thế bên này, đang định tìm chỗ về nhà, lại không biết vì sao nhất thời trong lòng sợ hãi, tim y đột nhiên đập thình thịch, thuốc trên tay thiếu chút nữa cầm không vững.
Y gắt gao ôm chặt ngực, chỉ cảm thấy trái tim không hiểu sao thắt đau, trong lòng cũng một trận hoảng loạn.
Phó Ngôn mờ mịt ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời.
Mặt trờ chiều ngả về tây, lúc hoàng hôn.
Bốn bề yên tĩnh, không hề có người ở, tự dưng lộ ra một cỗ hoang vu. Không hiểu sao, liền có một loại dự cảm bất an.
- -"Cố Từ...." Y thấp giọng gọi một câu, thần sắc trên mặt chợt trở nên kiên định.
Y phải lập tức trở về, Cố Từ nhất định đã xảy ra chuyện!
Chương 28 Thế giới thứ hai----
Tuy rằng Cố Trường Thanh đã sớm đuổi đi, trong phủ không còn người chờ, nhưng bọn hạ nhân cũng không dám đi xa, đều ở ngoài sảnh chờ mệnh lệnh, chỉ cần giáo chủ lên tiếng, bọn họ lập tức sẽ chạy tới. Cho nên khi Cố Trường Thanh gấp giọng gọi người, đám hạ nhân vừa nghe thấy động tĩnh trong điện liền chạy tới.
Chỉ là lúc bọn họ chạy tới, nhìn thấy giáo chủ ôm thiếu chủ đã hôn mê bất tỉnh, thần sắc lạnh lùng, mặt lộ sát khi, nghe thấy động tĩnh liền nhìn bọn họ, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, giọng nói nhẹ nhàng hỏi: "Đại phu đâu? Các người đều chết hết ở đâu rồi?"
Giọng nói của Cố Trường Thanh rất bình tĩnh, gần như không có dao động gì, nhưng giáo chủ toàn thân run lên, vội vàng quỳ xuống, vừa quỳ vừa hoảng loạn quay đầu lại, nói với những người khác: "Mau đi tìm đại phu!"
Có người nơm nớp lo sợ trả lời: "Đã, đã phái người đi rồi ạ."
Lần này thì nguy rồi.
Vị đại phu đến bắt mạch hôm nay chỉ đề cập đến tình trạng thể chất của thiếu gia và báo cáo tình hình một cách chi tiết khiến giáo chủ nổi giận lôi đình, trực tiếp cho người xử lý hắn. Tình hình hiện tại của thiếu chủ rất không ổn, người duy nhất có thể khiến giáo chủ trấn tĩnh lại đang bệnh tình bất tỉnh, vào lúc này còn có ai có thể cầu tình cho bọn họ đây?
Nghĩ đến đây, đám hạ nhân nhao nhao thức thời an tĩnh lại, cúi đầu quỳ xuống, sợ không cẩn thận sẽ chọc giận chủ tử.
"Người sao còn chưa tới?!" Cố Trường Thanh mất kiên nhẫn, tức giận chất vấn.
Nhưng Mục Thu Sinh ra ngoài tìm thuốc, đại phu trong giáo hết thảy đều bị xử lý không còn một người, hôm nay y sư duy nhất tới cũng bị giết, hiện tại chỉ có thể mời người từ bên ngoài, sao có thể kịp tới.
Cố Trường Thanh liều mạng truyền nội lực cho Cố Từ, lại kinh ngạc phát hiện nhiệt độ của cậu càng ngày càng lạnh, một cỗ lực lượng không xác định được đang không ngừng cắn nuốt nội lực của cậu, môi khi lực được truyền tới, lập tức bị cắn nuốt, cản bản không thể dùng phương pháp này trì hoãn bệnh tình của Cố Từ.
Khuôn mặt Cố Từ tái nhợt, trong lúc hôn mê vẫn nhíu chặt mày, cậu an tĩnh dựa vào trong ngực Cố Trường Thanh, nhưng lại không thể giống như ngày xưa trấn an bình ổn lửa giận của phụ thân khi hắn nổi giận.
Cố Trường Thanh chậm rãi ngẩng dầu lên, nhìn mọi người, trong lòng không khỏi cảm thấy khó chịu, tại sao những người này có thể sống tốt, mà con của hắn lại phải chịu thống khổ như vậy.
Sát ý đột nhiên hiện ra, dần dần lan tràn, người bên dưới càng thêm run rẩy.
"Khụ..." Cố Từ đang hôn mê đau đớn ho ra tiếng, nhưng thanh âm này hiển nhiên đã cứu vớt những người có mặt ở đây, bởi vì khi Cố Trường Thanh nghe thấy động tĩnh, lập tức quay đầu nhìn cậu, sát ý nhất thời tiêu tan.
Cố Trường Thanh nhớ tới lời Cố Từ nói trước khi hôn mê, cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Không, không thể giết người, đứa nhỏ này ghét nhất mùi máu tanh, cũng không thích nhất hắn giết người....
007 nhìn thấy thanh nhiệm vụ vốn đang nhanh chóng tụt xuống, từng chút từng chút bình tĩnh khôi phục lại, sau đó nhanh chóng tăng thêm 15%, lại quay trở lại tiến độ ban đầu, trong lòng nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Cũng may Cố Trường Thanh cuối cùng cũng tiêu trừ sát ý, nếu không ký chủ tỉnh lại nhìn thấy số liệu này thậm chí trở thành âm, nhất định sẽ đoán được đã chết rất nhiều người, đến lúc đó cậu sẽ áy náy khổ sở. Những người này là vì cậu mà chết, cái này so với giết cậu còn khó chịu hơn.
Chỉ là vừa nghĩ tới Cố Từ, hệ thống lại bắt đầu đau lòng, nó thậm chí không muốn ở lại thế giới này nữa, hận không thể lập tức mang Cố Từ rời đi. 007 âm thầm hạ quyết tâm ở thế giới bên kia nhất định phải tìm cho Cố Từ một thân thể khỏe mạnh, không để cậu lại đau ốm nữa.
Cuối cùng đại phu cũng đến.
Không đợi ông ta hành lễ, Cố Trường Thanh đã phất tay, ý bảo hắn lập tức tới xem bệnh cho Cố Từ.
Đại phu bắt mạch châm cứu cho Cố Từ, Cố Trường Thanh ở một bên nhìn không rời, càng nhìn lại càng nóng lòng, nghĩ đến thư lúc trước phái người truyền qua, lại không khỏi càng thêm sốt ruột manh mối, thầm nghĩ sao tin tức còn chưa có truyền đến, hắn đang muốn phái người thúc giục truyền tin qua, lại nghe được đại phu hiển nhiên thở phào nhẹ nhõm, "Bệnh tình tạm thời ổn định, chỉ là phải chờ xem đêm nay lệnh lang có thể tỉnh lại được hay không, nếu tỉnh lại là tốt, còn có thể chống đỡ nửa năm, có lẽ trong khoảng thời gian này có thể tìm được biện pháp trị tận gốc, nếu như không tỉnh lại...."
"Hắn sẽ tỉnh," Cố Trường Thanh sắc mặt lạnh lùng cắt ngang lời đại phu, sau đó đột nhiên cười khẽ, chậm rãi nhìn về phía mọi người, "Nếu như con ta không tỉnh lại, như vậy các ngươi...."
"Tất cả sẽ phải chôn cùng hắn." Hắn gằn thêm từng chữ.
Không ai có thể hoài nghi tính chân thực của lời nói này, bởi vì dựa theo tính tình vô pháp của Cố Trường Thanh, hắn thực sự làm vậy để toàn bộ giáo dân chôn cùng hài tử của hắn, mà "các ngươi" trong miệng hắn, tự nhiên cũng bao gồm chính hắn. Cố Trường Thanh cả đời chỉ có một đứa con, được cưng chiều như ngọc như châu mà che chở, lúc Cố Từ còn nhỏ, hắn thậm chí không rời khỏi người chiếu cố cậu, ôm đứa nhỏ ở bên người, làm tất cả mọi chuyện, tự mình chăm sóc cậu lớn lên.
Nếu Cố Từ thật sự gặp chuyện gì, không ai trong số bọn họ có thể sống sót.
Đại phu cũng quỳ xuống, run giọng trả lời: "Thiếu, thiếu chủ nhất định sẽ bình an vô sự."
Cố Trường Thanh nhẹ nhàng lau mồ hôi mịn trên mặt Cố Từ, thấy hơi thở và mạch đập của cậu rốt cục cũng ổn định lại, mới tạm thời yên lòng, hắn nhẹ nhàng đặt người xuống chiếc giường mềm mại bên cạnh, để cho Cố Từ nghỉ ngơi, ngược lại nhìn về phía người phía dưới, "Đi truyền tin cho Cung thân vương phủ, hỏi Cung thân vương đến tột cùng hắn có tìm được biện pháp chẩn trị được hay không?" Hắn không còn gọi ẩn ý nữa, mà trực tiếp gọi ra danh hiệu nơi kia.
Người bên cạnh nhận lệnh, lập tức lui xuống.
Cố Trường Thanh nhìn bọn họ, đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi: "Phó Ngôn đâu?"
Mọi người sửng sốt, vội vàng trả lời: "Y lên núi tìm thảo dược rồi ạ."
Cố Trường Thanh quay đầu nhìn thiếu niên vẫn còn đang hôn mê, thấy cậu nhíu chặt màu, giống như rất thống khổ, khẽ thở dài, thầm nghĩ, hiện tại muốn thất hứa một lần.
Nếu chịu đựng được qua đêm này thì thôi, nếu chịu không nổi....
Hắn không thể cứ nhìn đứa nhỏ hôn mê như vậy.
Cố Trường Thanh cao giọng nói với mọi người: "Đem Phó Ngôn trói lại đây cho ta!"
Hắn muốn con mình sống khỏe mạnh, bằng mọi giá! Cho dù dốc hết tấc cả, hắn cũng sẽ không do dự, hắn sẽ không buông bỏ bất kỳ hi vọng nào.
Người của Huyền Âm giáo vọi vã nhận lệnh ra ngoài, đi được nửa đường thì thấy Phó Ngôn. Y nhìn qua phong trần mệt mỏi, phía sau lưng đeo một cái gùi, đầu tóc bù xù, quần áo cũng bị cắt rách bởi những vật sắc bọn, nhìn qua chật vật không thôi.
Phó Ngôn vừa nhìn thấy bọn họ liền hỏi: "Cố Từ thế nào rồi?"
"Thiếu chủ hiện tại hôn mê, giáo chủ kêu chúng ta tới..." trói ngươi lại đem về.
Đám hạ nhân không nói gì, Phó Ngôn vừa nghe thấy điều này nhất thời liền luống cuống, y vội vàng nói: "Ta cùng các ngươi trở về!"
Mọi người nhất thời sửng sốt, nhưng có Phó Ngôn phối hợp như vậy, bọn họ không cần trói người lại, tiết kiệm không ít thời gian, bọn họ gật đầu, lập tức mang Phó Ngôn trở về.
Phó Ngôn không cần bọn họ thúc giục, so với đám hạ nhân đi còn nhanh hơn một chút, y chỉ muốn gặp Cố Từ càng sớm càng tốt, y hối hận vô số lần trong lòng, tại sao hôm ấy lại đi hái thuốc, nếu lúc ấy y ở đây nói không chừng còn có thể giúp đỡ chút ít, hiện tại Cố Từ có thể đã phải chịu đựng rất nhiều. Chỉ cần nghĩ tới đủ loại khả năng, trái tim Phó Ngôn thật giống như bị ngàn thiên đao cắt thành từng mảnh, rất khó chịu. Hãy tìm đọc t𝗋a𝗻g chí𝗻h ở ⩶ 𝑻 R u 𝑀 𝑻 R 𝑈 𝓨 𝚎 𝙽.𝐕𝗻 ⩶
Khi đám hạ nhân trở lại, phát hiện dọc đường đều đã được treo đây câu đối vui mừng cùng chữ "Hỉ", những chiếc đèn lồng màu đỏ được treo bên hành lang, bọn họ nghĩ về những tin tức mà họ đã nghe trước đó, lại nghĩ đến tình huống thân thể thiếu chủ hiện giờ, lập tức liền hiểu được, đây là muốn chuẩn bị xung hỉ.
Chỉ là không nghĩ tới người trong giáo chuẩn bị nhanh như vậy, tựa như đã được luyện qua rất nhiều lần, rõ ràng lần trước xung hỉ lần trước, còn làm rất vội vàng, có nhiều chỗ không treo vải đỏ vui mừng.
Lúc Phó Ngôn đến, nhìn thấy những thứ trên đường, trong lòng y rất kích động, y biết Cố Trường Thanh một mực khảo sát y, cũng bởi vì muốn nhận được sự chấp thuận của phụ thân Cố Từ, nên Phó Ngôn vẫn cố gắng chứng minh bản thân, muốn cho hắn biết mình có thể chăm sóc tốt Cố Từ. Nhưng y chưa từng nghĩ muốn dùng đến cách này cùng Cố Từ, nếu như cái giả phải trả là đánh đổi tính mạng của Cố Từ, thì Phó Ngôn thà rằng không có kết quả như này, y chỉ muốn Cố Từ được sống thật tốt, bình an.
Mà sự tình nếu đã đến mức nhất định phải xung hỉ mới có thể cứu vãn, vậy thì Cố Từ hiện tại....
Nghĩ đến đây, Phó Ngôn không cách nào bình tĩnh lại, không khỏi bước nhanh hơn, tiếp tục đi vào bên trong.
Đám hạ nhân theo chỉ phân phó của giáo chủ, trực tiếp dẫn người đến viện của Cố Từ. Nơi đó cũng đều đã được dán lên các loại câu đối dùng trong hôn lễ, trong viện lúc này có chút yên tĩnh đến đáng sợ, nếu lúc bọn họ đến không phải nhìn thấy bóng người canh gác bên ngoài, suýt chút nữa còn tưởng rằng nơi này đã không có người ở đây.
Lúc Phó Ngôn đi đến, Cố Từ đang lẳng lặng nằm trên giường. Nếu không phải sắc mặt tái nhợt, mồ hôi không ngừng chảy, người bên ngoài có thể lầm tưởng cậu chỉ là đang ngủ.
Trên người cậu mặc lễ phục màu đỏ tươi, chính là y phục dùng khi thành thân. Phó Thu Liên cũng ở trong phòng trông coi, vẻ mặt lo lắng, lúc nghe thấy âm thanh, nàng nhìn ra bên ngoài, lúc nhìn thấy Phó Ngôn, thần sắc vẫn như thường, cũng không có nửa điểm kinh ngạc. Từ lúc trước nàng cũng đã nhận ra dụng ý của giáo chủ, nếu canh thiếp của nàng bị nhầm lần, như vậy giáo chủ chưa bao giờ yên tâm về an nguy của Cố Từ, rất có thể sẽ khiến bọn họ "ai về vị trí nấy", cũng sẽ làm tốt kế hoạch xung hỉ tiếp theo.
"Đến rồi, " Cố Trường Thanh ngữ khí nhàn nhạt, sau đó mới chuyển hướng những người khác, "Dẫn y xuống thay y phục, giờ lành sắp đến."
Phó Ngôn muốn xác nhận tính mạng Cố Từ hiên tại không gặp nguy hiểm trước khi đi xuống, nhưng lại sợ chậm trễ kéo dài thời gian sẽ gây bất lợi cho Cố Từ, cối cùng vẫn nghe lời đi theo đám hạ nhân.
Bởi vì y là nam nhân, cho nên không mất nhiều thời gian để trang điểm, mặc y phục, hơn nữa vì các thị nữ vội càng đưa Phó Ngôn đến đó, chỉ vội vàng thay y trang điểm, tạm thời chấp nhận trước. Mà đợi đến lúc thay y phục, Phó Ngôn lại bởi vì không thích người khác chạm vào mình, trực tiếp nhận lấy y phục nói: "Ta tự làm được." Nói xong y liền đi đến phía sau tấm bình phong, nhanh chóng thay lễ phục.
- ----------------------------------